Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 221: Ngươi Không Cần Hiểu Ta (19)




Giao tình giữa Lữ Tống với Long Phi Ly và Tiểu Thất không phải chỉ là tình bằng hữu hời hợt, việc hắn xuất hiện ở Thiên Thần thôn vốn cũng có quan hệ rất lớn đến hai người kia. Hắn chúc mừng đại hôn của Long Vô Sương và Lâm Lang, đuôi mắt Long Vô Sương vẫn khóa trên người Lâm Lang, miệng thản nhiên nói: “Chúc mừng này, kỳ thực tiên sinh còn thiếu Vô Sương một câu nữa, nội tử có tin vui”

Lữ Tống xưa nay luôn là người trấn tĩnh mà nghe vậy cũng không khỏi ngây ra, hai người vừa lấy nhau chưa được một tháng mà Lâm Lang đã có thai, thiên nhân tuy tuổi thọ rất cao nhưng không dễ dàng thụ thai, mà Lâm Lang cũng đã thoát khỏi Nhân giới, vậy…

Trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới trước kia khi ở bên cạnh Tiểu Thất, thường nghe nàng nói hai chữ, hắc tuyến.

Hắn hiện tại nghĩ trán hắn nhất định nổi ba cái vạch đen, tuy vị thiên giới phó quân trước mắt này trời sinh cường lực cực đại, thân thể trọng thương có thể hồi phục nhanh chóng cũng không phải chuyện nói chơi, nhưng nhanh như vậy đã có thể khiến Lâm Lang có thai, thật cũng không dễ dàng gì….Trừ phi….

Cũng khó trách vì sao Lâm Lang lại có biểu tình như thế, mà Lâm Lang giống như đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, sắc mặt căn bản không được tốt nháy mắt đỏ ửng, nàng cắn răng liếc Long Vô Sương một cái, vội nói: “Hắn chỉ là muốn mượn đứa nhỏ để giúp ta tránh khỏi thần khiển (hình phạt của thần), không phải, không phải như tiên sinh nghĩ đâu…..”

Nàng nói tới đây, cả khuôn mặt đã ửng đỏ, dừng một lúc lâu mới nói tiếp: “Lúc đem Hải Lam xuyên không, tâm ta kỳ thực đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu hình phạt, nhưng sau nghe hắn nói ta mới biết được Thương Niệm phật trước đó cũng đã hạ phàm lịch kiếp”

Lữ Tống căn bản đang nghĩ đến chuyện của Thượng Quan Kinh Hồng, hiện giờ nghe nàng nói, thật không khỏi nở nụ cười, lại thấy Long Vô Sương sa sầm mặt mày nhìn Lâm Lang, cau mày lạnh lùng cười.

Lữ Tống thầm than trong lòng, đối với việc hoan hỉ này tuyệt không phải giống như Lâm Lang nghĩ, thực ra Long Vô Sương đối với nàng…

Đáng tiếc giữa hai người có lẽ cũng là một đại kiếp nạn, ở Tây Hải lúc đó nhất định đã phát sinh chuyện gì hắn không biết. Vả lại hắn nghe nói, ngày đại hôn của hai người cũng có xảy ra chuyện lớn, liên quan đến chính thê Hiểu Đồng cùng một người bằng hữu tử nhỏ đã cùng nhau lớn lên của Long Vô Sương.

Mặc dù hai người đã thành hôn, nhưng chỉ e là chuyện giữa bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu…

Có điều, nếu như trước khi Thương Niệm phật trở về phật vị mà Phi Thiên vẫn còn chưa quay về Thiên giới, khi đó thần lực của Long Phi Ly chưa hồi phục, còn thần lực của Long Vô Sương thì chưa hoàn toàn khai mở, vậy cũng chỉ có cách mượn thần lực của hài tử trong bụng Lâm Lang để chống lại thần khiển, đây quả thật là cách tốt nhất, Long vương nhất mạch, cả bản thân Long Phi Ly cũng sẽ nhờ có tân lực lượng này mà ngạo thị thiên địa.

Hắn phối hợp gật đầu cười, lại ách thanh hỏi: “Thân mình của nương nương đã chuyển biến tốt hơn chút nào chưa?”

Long Vô Sương nhắm mắt lại, sau mới thấp giọng nói: “Phụ hoàng vẫn luôn trông chừng người”

Lâm Lang nghẹn ngào: “Người rất nhanh sẽ khỏe lại, nhất định như vậy”

Lữ Tống đưa mắt trông về phía xa, nhớ lại những năm tháng vừa mỹ lệ vừa đau thương trước kia, nghĩ đến nữ tử xinh đẹp quật cường, lòng hơi quặn thắt, qua thật lâu mới nặng nề gật đầu.

Bất kể như thế nào thì vẫn luôn luôn có một người vĩnh viễn trông chừng nàng, sống chết cũng không rời. Nam tử kia không phải là người từng xuất hiện trong cuộc đời của nàng, cũng không phải hắn. Nhưng đối với việc nàng đã giao phó cho hắn, hắn nhất định sẽ làm.

Hắn chợt nhớ tới cái gì, nâng mắt, hơi ngưng thanh hỏi: “Không biết hôm nay Điện hạ với nương nương đến gặp Lữ Tống có chuyện gì?”

Long Vô Sương không đáp, một tay vẫn ôm Lâm Lang, tay còn lại khẽ phất một cái, trên mặt đất tuyết trắng trước mắt liền hiện ra một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn bày ấm nước tách trà, khói nóng lượn lờ, hai bên bàn còn đặt hai cái nhuyễn tháp.



Hắn trực tiếp kéo Lâm Lang đến ngồi xuống một trong hai nhuyễn tháp, vẫn gắt gao ôm nàng trong lòng (Khổ thân, anh sợ thả ra thì chị chạy mất hả ==! ), đưa tay làm động tác mời Lữ Tống ngồi, sau đó rót trà, ánh mắt sáng ngời nhìn Lữ Tống: “Phụ hoàng cô cùng mẫu hậu đóng cửa bế điện, Thiên giới từ đó đều do cô tạm thời cai quản, nội tử lại cố chấp muốn biết sự tình liên quan đến Hải Lam, cô từ trong miệng phụ hoàng trước lúc cấp bách bế điện cũng chỉ nghe được vài câu sơ sài. Hiện giờ chỉ có Lữ tiên sinh là người biết được toàn bộ mọi chuyện”

Lâm Lang bất giác nắm chặt lấy tay Long Vô Sương, người nọ ánh mắt thâm trầm, bất động thanh sắc ôm nàng chặt thêm một chút, Lâm Lang khẩn thiết nói: “Lữ tiên sinh, Lâm Lang với Hải Lam cô nương là người hữu duyên, tuy chỉ vừa mới gặp nhưng cảm giác như gặp người tri kỷ, còn nữa, nương thân của ta lại muốn đưa Hải Lam đến Đông Lăng bởi vì biết Hải Lam cô nương này có thân phận không hề đơn giản, ta cuối cùng tổng cảm giác được nàng ấy có lẽ có quan hệ rất lớn đối với trận chiến giữa hai phe Thiên giới hiện tại. Thỉnh tiên sinh có thể cho ta biết sự thật đằng sau đó có được không?”

Lữ Tống cầm lấy chén trà, không vội đáp lời, hắn quan sát thấy Lâm Lang thần sắc héo đốn, biết thân mình nàng hiện tại không được khỏe, Long Vô Sương hẳn là cũng đang lo lắng đến vấn đề Thiên giới, bằng không tuyệt sẽ không đưa Lâm Lang ra ngoài thế này.

Thần sắc của hắn đã không còn dáng vẻ bình thản giống như khi xuất hiện ở Thiên Thần thôn nữa, từ khóe mắt đến đuôi lông mày giờ đây đều lộ vẻ ngưng hãi: “Hải Lam quả thật có quan hệ rất trọng đại đối với vấn đề Thiên giới, bởi vì, nàng có quan hệ mật thiết đến một người có thần lực cường đại nhất trong thiên địa”

Cả Long Vô Sương lẫn Lâm Lang đều chấn động, Lâm Lang run giọng hỏi: “Người mà Lữ tiên sinh nói đến chính là…”

“Vạn phật chi tổ, Phi Thiên”

*****

Y lư.

Trừ bỏ phần lạc khoảng ghi bên dưới thì không còn ghi chú thêm điều gì khác nữa, Kiều Sở có vài phần thất hồn lạc phách đem tiểu trát đặt lại trong hòm thuốc, mơ hồ đi tới phòng bếp.

Nàng không biết Tiểu Thất, Phi Thiên và Nhược Lam ba người kia rốt cuộc là ai, đoán chừng có lẽ là bằng hữu của Lữ Tống, nhưng tâm tình nàng hiện tại lại chẳng khác gì như một con người đã lún sâu vào vũng bùn đang liều mạng giãy dụa.

Lại nghĩ đến Thượng Quan Kinh Hồng, ngay cả hắn sau khi mất trí nhớ thì trong lòng cũng có người khác, nàng thật không biết bản thân nên làm gì giờ.

Nàng yên lặng nhìn giỏ trúc treo trên tay, đem rau củ bên trong lấy ra, đối với việc nấu nướng thật chẳng thể làm khó được nàng. Không lâu sau, nàng đã có thể dọn ra một bàn đầy thức ăn chay cùng cơm nóng, vừa bày biện xong bát đũa thì cũng vừa lúc Thượng Quan Kinh Hồng xuất hiện, thật không biết là vô tình hay cố ý.

Hắn nhìn lướt qua thức ăn bày sẵn trên bàn, rồi lại có chút thâm trầm nhìn nàng, giống như muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc chỉ mím môi không mở miệng. Lòng nàng bi ai thống khổ, nhưng ngoài miệng vẫn thản nhiên nói: “Ăn cơm thôi”

Thượng Quan Kinh Hồng không nói được một lời bước tới ngồi xuống ghế, bưng bát cơm lên, nhưng vẫn thay nàng gắp đầy thức ăn rồi mới tự mình bắt đầu ăn.

Nàng yên lặng ăn cơm, một bên quan sát hắn qua khóe mắt, thấy hắn ăn cơm rất chậm, chậm rãi nhai nhai, tựa hồ như đang cẩn thận thưởng thức hương vị.

Trong lòng nàng mạc mạc vắng vẻ, lại có chút run rẩy, ngoài cửa đột nhiên có thanh âm truyền đến, Thượng Quan Kinh Hồng đặt bát xuống đi mở cửa, nguyên lai là Nhược Tuyết công chúa sai người mang thức ăn đến, lại phân phó thêm vài tên nô bộc đến hầu hạ.

Thượng Quan Kinh Hồng nhận lấy cái giỏ, nhưng sơ lãnh hữu lễ cự tuyệt đầu lĩnh đám nô bộc, bảo ông ta quay về thay hắn nói lời cảm tạ công chúa, nhưng bên này hắn thật không cần thêm người hầu hạ.



Vừa đóng cửa lại, hắn liền đem cái giỏ ném xuống mặt đất.

Nàng tự giễu cười: “Ngươi không cần thiết phải làm như vậy”

“Không phải nàng không thích sao?”

Ánh mắt hắn như thiêu như đốt, nhưng ngữ khí lại mỏng lạnh, đây là cố ý làm cho nàng xem sao, bất mãn phát tiết, ngươi đã không thích, ta liền ném, chính là cái ý tứ này sao?

Tay nàng khẽ run lên, đôi đũa trong tay rơi xuống đất.

Nàng cúi người đi nhặt, đột nhiên tay đã bị bàn tay to của hắn bắt lấy, nàng nghe được hô hấp nặng nề của hắn ở bên tai, cả người đã bị hắn kéo, hơi có chút cấp bách bị ôm trong vòng ngực dày rộng.

Nàng đang muốn giãy dụa tránh thoát, bên ngoài lại truyền đến thêm một trận gõ cửa nữa, Thượng Quan Kinh Hồng thấp giọng rủa một câu, nàng nhân hội liền giãy khỏi hắn, sửa sang lại y phục.

Người tới chính là một nhà Kỷ thầy ký, trên mặt mỗi người đều là thần sắc kinh hoảng, con trai của thầy ký bồng đứa nhỏ Bình nhi trong tay, hình như đứa nhỏ đang nặng nề ngủ.

Nàng còn đang nghi hoặc chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Kỷ thầy ký đã sốt ruột la lên: “Thượng Quan công tử, thỉnh công tử cứu mạng tôn tử nhà ta, hắn dùng dược của công tử xong vốn tình hình đã trở nên tốt hơn nhiều, không biết như thế nào vừa rồi lại đột nhiên hôn mê nữa”

Mọi người đều sốt ruột, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng lại không nói gì, chỉ híp mâu nhìn Bình nhi, nàng không đành lòng nhìn đứa nhỏ như vậy, vừa muốn mở miệng bảo một tiếng, đã thấy khóe miệng Thượng Quan Kinh Hồng giương lên, thản nhiên nói: “Thầy ký, mời ngồi, đối với chuyện một nhà tộc chủ hôn mê, thật ra Kinh Hồng rất có hứng thú muốn biết, về phần đứa nhỏ….không cần vội” (Anh nói chuyện cứ như thể một nhà người ta đến để tán nhảm chuyện phiếm với anh không bằng ==” )

Mọi người nghe vậy đều cả kinh, Kỷ thầy ký biến sắc, Kiều Sở nhìn nhìn nam nhân đứng bên cạnh, đột nhiên hiểu ra được, nguyên nhân vì sao trước đó hắn phải ba lượt đi lấy thuốc. Dược hắn lấy trong lần thứ nhất nàng đoán chính là chút thảo dược bổ thân, vốn không thể chữa bệnh, bởi vì khi đó hắn còn chưa có chẩn bệnh, chẳng qua là mượn cớ giải thích cho việc hai người bọn họ vào dược phòng; lần thứ hai, là dược thật; còn lần thứ ba, chính là bởi sau khi hỏi thăm Nhược Tuyết chuyện hôn mê bất thành, trước khi đám người Nhược Tuyết rời đi, hắn mới đột nhiên bảo còn sót một loại thảo dược.

Căn bản không hề có chuyện sót thảo dược gì cả, thảo dược mà hắn lấy trong lần thứ ba, chính là độc dược.

Người nam nhân này quả thực quá đáng sợ! Bình nhi chỉ là một tiểu hài tử, hắn nỡ làm như vậy chỉ vì muốn biết được sự thật thôi ư? Nàng ảm đạm cười, lại nghe được Kỷ thầy ký cười khổ một tiếng, đáp: “Bọn họ, bọn họ kỳ thật đã hôn mê mấy chục năm nay rồi, Chủ thượng cùng Linh hậu là hơn bốn mươi năm, còn công chúa là hai mươi năm…”

*****

Khu đi săn của Duệ vương.

Trong tầng hơi nóng mỏng bốc lên từ chén trà, Long Vô Sương nháy mắt đã khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh, chỉ có Lâm Lang là vẫn còn mang vẻ mặt khiếp sợ, Lữ Tống miễn cưỡng cười, nói tiếp: “Không chỉ riêng Phi Thiên, mà còn liên quan đến nguyên nhân ngọn nguồn của trận đại náo Thiên giới lần này, liên quan đến rất nhiều vị Thần phật Thiên giới. Ta nên bắt đầu nói từ đâu đây?”

Hắn cười khổ, thần sắc cân nhắc một hồi mới chậm rãi ngưng thanh nói: “Ân, liền bắt đầu từ Hải Lam đi”

“Hải Lam, nhưng ngàn năm về trước thật ra không gọi là Hải Lam, tên nàng chính là Nhược Lam, là con út của Tộc chủ Linh tộc Kiều Chấn Trữ và Mịch La_một cô nương người Mị tộc, bản thể của Mị tộc chính là hồ ly, chính là ngàn năm tu luyện mà biến thành người”