Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 20: CĂN PHÒNG GIỐNG NHAU.




“Không còn thời gian nữa, mau giúp ta, ngươi nếu tin ta thì nghe theo lời ta đi!”

“Ngươi vì sao phải giúp ta?”

“Rồi ngươi sẽ biết, hiện tại câm miệng!”

Kiều Dung cắn chặt răng, xong khinh nhờn cười khẽ: “Kiều Sở tỷ tỷ, ngươi không phải là bệnh cũ tái phát chứ?”

“Muội muội thân mến, không cần cười đến như vậy để ăn đánh, ta nếu xảy ra chuyện, ngươi nhất định là cũng xong đời.”

“Ngươi!” Kiều Dung giận dữ, gắt gao nhịn xuống hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Phía sau giá sách có một phiến cửa nhỏ, chúng ta sẽ đi đâu ra ngoài cái đã rồi nói”

Kiều Dung cười lạnh: “Phòng vừa mới tối sầm lại, những nữ nhân kia liền náo loạn cả lên, nhưng ngươi nghĩ ta giống ngươi và các nàng sao? Căn phòng này cùng căn phòng lúc trước giống nhau như đúc, ta lúc ngồi đợi trong căn phòng đó sao có thể không nhớ phía sau giá sách này còn có một cánh cửa được?”

“Nhưng có cửa rồi thì thế nào? Cửa kia là dùng đồng thiết đúc thành, trên cửa lại có chẩm khóa cực lớn. Loại khóa này lại cực kỳ rắn chắc, lợi kiếm bình thường đừng mơ tưởng sẽ bổ được nó ra.”

Kiều Sở cười khẽ một tiếng: “Ngươi quan sát rất tỉ mỉ, nhưng ngươi có từng nghĩ chẩm khóa này có điểm kỳ lạ?”

“Kỳ lạ?”

“Chúng ta thường dùng chẩm khóa ở ngoài cửa, còn trong phòng vốn dĩ có thể dùng then để khóa cửa, nhưng vì sao hai gian phòng này lại không dùng đến then cửa, lại thay thế bằng ổ khóa, đây chẳng phải là điều thừa hay sao?”



Kiều Dung hơi chấn động, bật thốt lên: “Thật kỳ lạ, vì cái gì mà…….”

Kiều Sở đánh gãy lời nàng: “Kiều Dung, đủ rồi, giá sách thứ hai, trong quyển sách thứ ba đếm từ trái qua, đem thứ gì đó kẹp trong quyển sách qua đây, mau!”

Kiều Dung chau mày, vươn tay lục lọi trên giá sách, chợt đụng tới một chuỗi chìa khóa bằng đồng.

Kiều Dung kinh hỉ, run giọng nói: “Kiều Sở, cái này chính là chìa khóa dùng để mở chẩm khóa kia sao?”

Kiều Sở hạ giọng: “Ta cũng không dám chắc, nhưng rất có thể là như vậy, chúng ta phải thử mới biết được”

“Ngươi làm sao biết chìa khóa nằm ở chỗ này?”

“Từ căn phòng thứ nhất di dời qua căn phòng thứ hai, mà bài trí bên trong lại hoàn toàn giống nhau, nhưng nếu chúng thật sự là giống nhau hoàn toàn, tỷ thí vì sao phải tiến hành trong hai phòng? Cho nên căn phòng này cùng căn phòng thứ nhất tất có điểm bất đồng, bằng không, việc chuyển phòng chẳng phải là vô nghĩa hay sao?”

“Các ngươi đầu tiên là nhìn thấy căn phòng thứ nhất, sau đó đến gian phòng thứ hai này liền mặc định nghĩ nó cùng căn phòng kia hoàn toàn giống nhau. Còn ta mang theo ý nghĩ muốn tìm kiếm điểm khác biệt giữa hai căn phòng, nhận thấy ánh sáng trong phòng này rất yếu ớt, giá sách thứ nhất lại tựa như cố ý đặt cách xa gia sách thứ hai mấy tấc, ta rất nhanh liền nghĩ giá sách thứ hai này có điểm khác thường, lúc đó có ánh sáng lóe lên nơi quyển sách nhìn có vẻ giống như có chìa khóa đặt ở đó”

“Cùng lúc đó lại xảy ra chuyện, cửa trước với cửa sổ bị người bên ngoài đóng đinh lại, điều này thu hút sự chú ý của ta đến phiến cửa có ổ khóa ở đằng sau giá sách”

Kiều Dung hơi thở gấp, thất thanh nói: “Nghĩ cách thoát ra khỏi căn phòng bị niêm phong. Chẳng lẽ đây chính là đề thi của Đông Lăng hoàng đế?”

Kiều Sở ngừng lại một chút mới nói: “Ta sợ là không chỉ như thế. Đừng nói nữa, chúng ta nhanh tính cách thoát ra ngoài đã, thời gian không còn nhiều nữa rồi”