Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 199: Nùng Tình Nhập Xương Cốt (1)




____Phương Chủ bộ ở dưới này.

Bên tai chỉ còn lại thanh âm phảng phất của hắn biến mất trong sơn cốc…Giọng của hắn, Thượng Quan Kinh Hồng.

Trầm Thanh Linh nghĩ, có phải bởi vì chính mình trước đó đã từng có một khắc do dự, cho nên lúc này nàng đang bị ông trời trừng phạt?

Mọi người có ai mà không sợ chết, nhưng nàng vẫn dám khẳng định, cho dù vừa rồi trong đầu không nghe được một câu nói đột ngột từ trong hư không vang lên kia thì nàng cũng vẫn sẽ theo hắn nhảy xuống vực.

___Đông Lăng vương có sủng phi họ Lâm, vận mệnh của Trầm Thanh Linh sẽ không kết thúc tại nơi này

Thời khắc khi nhìn thấy hắn rớt xuống vực tim nàng cơ hồ cũng đã ngừng đập.

Lúc ấy nàng mới chân chính hiểu được một điều: rằng nàng thực sự đã yêu hắn, cũng giống như đã từng yêu người nọ.

Thậm chí chỉ hơn chứ không thể kém.

*****

Tại con đường hẹp dài bên trên vách đá.

“Cửu đệ, ngươi điên rồi!”

“Ngũ ca, ngươi nói sai rồi! Ta điên? Ở nơi này ai mới là người điên? Ai?”

Trữ vương nghiến chặt răng nhìn chằm chằm Hạ vương không chớp mắt, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú kiên nghị của Hạ vương nhăn lại đầy vẻ dữ tợn, hai tròng mắt màu đỏ cơ hồ bắn ra tia máu, mà đuôi mắt khóe miệng lại tràn đầy vẻ chê cười.

Người mà hắn đang lạnh lùng nhìn chính là phụ hoàng.

Cũng may vừa rồi Hạ Hải Băng đã nhanh trí từ phía sau điểm huyệt đạo hắn, nếu không Trữ vương dám khẳng định vị Cửu đệ này hiện tại đã sớm không còn đứng tại đây nữa…

Mà bộ dáng của hoàng đế cũng rất kỳ quái, bởi vì y phục mà hoàng đế đang mặc trên người là y phục của cấm quân thị vệ. Vị đế vương xưa nay bễ nghễ thiên hạ giờ phút này mâu quang vẩn đục như nước lặng, thân mình hơi nghiêng về phía trước, trên gương mặt đầy vẻ khổ sở, nào còn có nửa điểm uy nghi của một vị vương giả giống như trước kia?

Hạ Hải Băng đứng bên cạnh hoàng đế cũng là một thân y phục cấm quân thị vệ, Hạ Hải Băng khàn giọng khẽ nói: “Cửu gia, người chớ nên nói nữa…”

Nếu hắn đã chịu nghe theo thì hắn đã không phải là Hạ vương.

Thân mình hắn không thể nhúc nhích được, nhưng trong miệng lời nói ra vẫn là cương quyết bất tuân như trước: “Tất cả bọn họ đều là người của phụ hoàng! Người làm như vậy là vì cái gì, không lẽ người muốn đem Bát ca cùng Kiều Sở hại chết rồi người mới có thể cam tâm ư? Phụ hoàng nếu muốn kẻ nào chết lẽ ra chỉ cần ban một đạo thánh chỉ, như thế không phải mọi việc đã đơn giản hơn quá nhiều rồi sao.”

Lúc này có rất nhiều người đang lục tục từ trong xe ngựa đi ra, từ phi tần đến hoàng tử, triều thần cùng gia thần…Mọi người nghe vậy đều không khỏi chấn động.

Còn có mấy người trước đó đã tận mắt thấy hoàng đế không từ trong xe ngựa mà ngược lại là từ trong đám cấm quân bước ra, nghe lời Hạ vương nói thì lại càng chấn động thêm gấp mấy lần.

Hồi tưởng lại trước đó, ngay thời khắc nghe thấy thanh âm hoàng đế gào to gọi người đi cứu Duệ vương, lập tức đám thích khách thứ ba cùng với đám ngụy “cấm quân” liền đột ngột đổi mục tiêu: một đám thì đi cứu viện, còn một đám kia thì hợp lực với cấm quân đem nhóm thích khách thứ hai giải quyết sạch sẽ.



Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Theo như nhiều người nhìn nhận thì nhóm thích khách thứ nhất và thứ hai hình như không phải là giả, nhưng còn nhóm thích khách thứ ba cùng ngụy “cấm quân” kia không lẽ đúng là người của hoàng đế thật sao? Vậy rốt cuộc mọi chuyện xảy ra vốn là theo ý của hoàng đế? Vậy mục đích của hoàng đế là cái gì, mà vì sao phút cuối lại còn bảo người đi cứu Duệ vương lên?

Đáng tiếc, ngay sau khi xe ngựa hoàng đế được kéo lên thì Duệ vương cùng Kiều Sở cũng đã rơi xuống vực, thời gian cách nhau bất quá chỉ trong giây lát.

Khi đó, thái tử cùng Phương Kính cũng từ đâu xuất hiện.

Thái tử thì lập tức nhảy tới bên cạnh hoàng đế, còn Trữ vương, Hạ Hải Băng cùng cấm quân thì vội vã chạy tới bên vách đá. Hạ vương cùng Phương Kính là hai người chạy tới trước nhất, nhưng vẫn là không kịp cứu hai người kia, thậm chí ngay cả Phương Kính cũng chịu chung số phận mà trượt chân rơi xuống vực.

Đột nhiên có một tiếng vang thanh thúy vang lên, mọi người giật mình trợn mắt nhìn, là Hạ vương vừa mới bị ăn một cái tát.

“Kinh Thông, ngươi dám ăn nói với phụ hoàng ngươi như thế sao?”

Mọi người cả kinh, chỉ thấy Trang phi đang cắn răng nhìn chằm chằm Hạ vương, nàng tú mi suy sụp, thần sắc kích động, đôi mắt hơi ửng đỏ, không biết là đang buồn bực hay là đau lòng vì chuyện mà đứa con nàng vừa gây nên.

Thái tử dìu đỡ hoàng đế, nói: “Trang phi nương nương chớ trách Cửu đệ nữa, hắn cũng là vì tình huynh đệ cho nên mới như thế. Hiện tại chúng ta nên lấy việc cứu Bát đệ, Kiều phi cùng Phương Kính làm việc ưu tiên hàng đầu mới đúng.”

Thanh âm thái tử có chút khàn khàn, mi phong cũng nhíu lại, một vài người âm thầm nghĩ, thái tử hẳn là niệm tình Phương Kính là thư đồng theo hắn từ nhỏ, còn về phần Duệ vương thì…

Đột nhiên lại xảy ra một chuyện mà không ai có thể ngờ tới, đó là hoàng đế bỗng dưng cười lạnh, tròng mắt lộ ra vẻ hung ác tàn nhẫn, hất tay thái tử ra, sau đó phất tay giáng cho thái tử một cái tát.

“Súc sinh! Nếu đệ đệ của ngươi có mệnh hệ gì, trẫm……”

Hoàng đế phẫn nỗ rống lên, đôi mắt của hắn cũng giống như Hạ vương đang hằn lên tia lửa.

Cả người thái tử chấn động, nhưng vẫn thẳng tắp đứng tại chỗ, chỉ hơi cúi đầu che đi thần sắc trên mặt.

Một cái tát của hoàng đế khiến mọi người đều bàng hoàng, hiệu quả thật cũng không hề thua kém so với cái tát vừa rồi của Trang phi.

Hoàng đế vừa đánh thái tử!

Có đúng người hoàng đế vừa đánh là thái tử hay không?

Hoàng đế cùng thái tử vậy mà lại sinh hiềm khích!

Nhưng vì cái gì lại như thế?

Tuy nói giang sơn rộng lớn, đất đai vô ngần, có điều quân chủ thiên hạ cũng không đến trăm năm là đã đắp quan một khắc, vì thế đâu ai dám nói trước về sau sẽ là vị nào đế lâm thiên hạ, nhưng nhìn khắp Đông Lăng này có ai mà không nghĩ phân nửa khả năng người kia chính là thái tử…Nhưng lúc này đây….

Giờ khắc này, ngoại trừ gió bụi mang theo mùi huyết tanh nồng chậm rãi phiêu tán nơi vách núi rộng lớn, còn lại tất cả thanh âm kể cả của người lẫn vật trên mặt đất cơ hồ đều đã ngưng đọng lại.

Chính là, trừ bỏ những người trong cuộc, còn lại không một ai có thể biết được vì cái gì lại thành ra thế này, cũng không ai có thể đoán được, chỉ có một điều trong lòng mỗi người tự hiểu đó là: vị nam tử thiết mặt kia nếu còn sống, về sau tiền đồ của hắn khó có ai có thể nói trước được.



“Mau mau kéo người lên!”

Đột nhiên có một thanh âm kinh hỉ truyền tới, hoàng đế vốn đang hơi cúi người nhất thời ánh mắt sáng rực, được Hạ Hải Băng nâng đỡ xoay người run rẩy nhìn về vách núi, rồi lại lập tức thống khổ nhắm mắt lại.

“Kinh Hồng.”

Có người còn nghe được thanh âm đau đớn của nữ nhân, đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy ở cách đó không xa, vị nữ chủ tử đứng trong đám gia thần của Duệ vương phủ vừa sững sờ ngã khụy xuống đất.

Một đám gia thần của Duệ vương phủ cũng trầm mặc cúi đầu không nói được một lời.

Ở vách đá bên kia chỉ có một người được kéo lên, là Phương Kính.

Vị Phương chủ bộ này phỏng chừng là bị kinh hách cho nên cả người cứng đờ như khúc gỗ, thần sắc như cánh hoa héo úa.

Ngay cả gương mặt vẫn luôn bình thản của Trữ vương cũng xuất hiện vẻ bàng hoàng.

Đêm qua…rõ ràng vẫn còn nhìn thấy người nọ, nhìn hắn an bài ám vệ.

Năm mươi ám vệ, chia làm hai nhóm.

Một nhóm dẫn dụ giữ chân thái tử ở trong rừng.

Một nhóm leo xuống bên dưới vách đá, cả đêm không ngừng nghỉ mài những khối nham thạch thô ráp để tay người có thể dễ dàng bám vào.

Duệ vương đã cẩn thận chuẩn bị chu toàn hết thảy.

Thật thành giả, giả cũng thành thật.

Hắn lúc đó khẽ thở dài, mở miệng than: “Ngươi lại có thể cẩn thận đến mức như thế.”

Vậy mà Thượng Quan Kinh Hồng trái lại chỉ trầm mặc, ánh mắt liếc xéo nhìn bên hông chính mình, thần sắc cực kỳ chuyên chú như đang quan sát cái gì.

Trong lòng hắn tò mò cho nên cũng đưa mắt nhìn theo, thấy được vật kia chính là một túi gấm nhỏ.

Cuối cùng Thượng Quan Kinh Hồng thản nhiên nói: “Ai mà biết được phụ hoàng sẽ thử Nhị ca như thế nào, đệ còn chưa có muốn chết, cũng không có ý định sẽ chết. Đệ đã đáp ứng với mẫu thân, cho nên nhất định phải làm được.”

Nam tử kia một thân y phục xanh thẫm, ngữ khí trầm tĩnh, ánh mắt mang chút tiếu ý.

Hắn khi đó cảm thấy túi gấm đó trông rất quen mắt, mới hỏi túi gấm kia là gì.

Nghe hắn hỏi, thần sắc Thượng Quan Kinh Hồng có hơi kỳ lạ, tháo chiếu túi kia nhét vào trong ngực, ho nhẹ một cái, nói: “Đây là vật Phương thúc làm rơi, đệ nhặt giúp hắn thôi”

Đêm qua, hôm nay.