Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 17: MÔI ANH ĐÀO ĐỐI TRÀ THƠM




Kiều Sở ngẩn ra, lúc này, chợt bên ngoài có người gõ cửa. Hạ vương nhướn mày nói: “Vào đi”

Mọi người vốn đang vì hành động của Hạ vương mà trợn mắt há mồm, nghe được có người đến, cho là quan nghi lễ đến để công bố đề thi, đều vừa mừng vừa sợ. Nhưng ngay sau đó liền thất vọng, người bước vào là một lão nhân tóc đã bạc nửa đầu, một thân áo xám thô cũ, không biết là do lão lôi thôi hay quần áo lão vốn như thế, gương mặt lão nhân này lại lồi lõm, đầy sẹo, quả thật vô cùng xấu xí.

Trong tay lão nhân cầm hai cây đàn hương thô to, Hạ vương nhìn đàn hương trong phòng đã cháy gần hết, mắt thấy lão nhân sắp hành lễ thì cười châm biếm, nói: “Lão Thiết, miễn lễ đi, hành động của ngươi cũng không tiện. Bát ca cũng thật nhân từ, ở trong phủ vẫn còn dùng những người như các ngươi, mau đổi đi”

Nam nhân bị gọi là lão Thiết vội thấp giọng cảm tạ, đi đến bên cạnh hai tiểu lư hương, cẩn thận nâng lên.

Hắn khom người, khập khiễng đi lại, những nữ tử kia lúc này mới hiểu được hàm ý trong lời nói của Hạ vương, thì ra lão Thiết này là một người tàn phế, mà Duệ vương kia cũng là người tàn tật, trong lòng bọn họ không khỏi trằn trọc, đưa tay lên che miệng mũi. Sau đó lại thấy Hạ vương từ nãy giờ vẫn giơ cao chén trà hướng về phía Kiều Sở, lòng ghen tị lại nổi dậy.

Kiều Sở vốn đã vì thái tử mà tức muốn thổ huyết, nàng đã cố không tự tức chết mình đi rồi, lúc này lại phải chịu đựng kích động nhìn chén trà vị Cửu gia đưa đến trước mặt, trong lòng đắn đo một hồi, liền tháo hà bao treo bên hông xuống, cũng làm một cái tư thế “mời” rồi nói: “Không dám nhận không lễ vật của cửu gia”

Nàng nói xong từ trong hà bao lấy ra một quả táo nhỏ, bỏ vào trong miệng, mỉm cưởi nói tiếp: “Cửu gia cũng nếm thử một chút đi, cũng coi như là Kiều Sở đáp lễ. Nếu cửu gia không nhận nó, Kiều Sở cũng không dám nhận hảo ý của cửu gia.”

Hạ vương ngừng một lát, chợt cười cười vươn tay tiếp nhận hà bao của Kiều Sở.

Kiều Dung cười lạnh: “Táo hoang nơi đại mạc, tỷ tỷ sao có thể lấy vật thô bỉ này dâng cho cửu gia?”

Kiều Sở hơi nhíu mày, cúi đầu không đáp.

Hạ vương lại nói: “Không ngại, Kiều Sở cô nương, thế nào?”

Kiều Sở ngẩng đầu, nhìn chén trà trước mặt, khẽ cắn môi, đành phải đưa tay tiếp nhận.



Hạ vương thản nhiên nói: “Cô nương khát rồi, mau uống đi”

“Tạ vương gia”

Kiều Sở cầm chén trà xoay tròn trong tay, mọi người đều thấy, trên thành chén còn có chút nước trà vương lại, nàng liền đúng chỗ mà Hạ vương đã uống qua, nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Hạ vương chợt ngẩn ra.

Thân phận của hắn vốn cao quý, nhà mẫu thân Trang phi của hắn lại là Giang Nam thủ phủ, hắn nhìn thấy Kiều Sở một thân y phục cũ kỹ, vốn cũng có chút ý khinh thường, sau lại thấy nàng thật điềm tĩnh, không hề giống những người khác đến gần hắn bắt chuyện, lại còn trước mặt hắn cố ý thanh cao, làm cho hắn chán ghét. Việc tặng trà không thể nghi ngờ chính là có vài phần trêu tức nàng, vạn lần lại không nghĩ nàng sẽ làm như vậy, chỉ cảm thấy nữ nhân này ngả ngớn cực kỳ, lòng hắn bất giác trầm xuống.

Kiều Dung cũng khẽ kêu lên: “Thật không biết xấu hổ!”

Một tiếng này của nàng thật chói tai, chúng nữ tử đều khinh miệt nhìn Kiều Sở, liền ngay cả lão Thiết đang một bên im lặng đổi đàn hương cũng quay đầu nhìn Kiều Sở một cái.

Kiều Sở nói: “Cửu gia cũng nên nếm thử một chút táo đi.”

Hạ vương nắm hà bao trong tay, khẽ nhíu mày, nếu hiện tại hắn không ăn, chẳng phải rõ ràng là không bằng Kiều Sở, không do dự nữa, cầm lấy một quả bỏ vào trong miệng nhai nhai.

Lúc này, Kiều Sở nhẹ giọng nói: “À, loại táo này sinh ra ở thâm mạc, nhiều năm bị ánh mặt trời chiếu sáng cho nên vị ngọt ngấm sâu vào trong quả, ngọt đến mức chết người, nó chỉ có thể dùng để pha trà, không thích hợp để ăn”

Nàng nói xong từ trong người lấy ra một cái khăn lụa, nhổ táo trong miệng ra, tùy tiện vò khăn lại ném vào chiếc bình ngọc dùng đựng rác dưới gầm bàn.

Hạ vương sắc mặt đột biến, chỉ cảm thấy một cỗ vị ngọt theo đầu lưỡi tràn ra, hắn liền quơ tay xuống mặt bàn nhưng sờ soạng nửa ngày lại chỉ sờ thấy không khí, mới chợt nhớ ra chén trà của chính mình vừa rồi đã đưa cho Kiều sở.