Phi Hữu

Phi Hữu - Chương 25




Warning: bad language.

Hai người có thời gian rảnh thì gặp mặt, khó tránh được phải làm chuyện đó, dù sao cũng chỉ là vấn đề yêu nhau bình thường của hai người đàn ông huyết khí phương cương, ngược lại nếu không làm mới là kỳ lạ.

Nhưng trong lòng Chung Lý ít nhiều cũng có hụt hẫng. Đỗ Du Dư muốn tìm hắn rất dễ, hắn hầu như luôn ở trong trạng thái ‘sẵn sàng’, còn hắn muốn tìm Đỗ Du Dư thật khó, có lẽ vì Đỗ Du Dư có chuyện bận rộn hơn hắn nhiều lắm.

Hơn nữa điều hắn bất an chính là, hắn vốn đang yên đang lành làm một người đàn ông bình thường, hiện giờ lại hồ như ngày đêm chỉ nhớ mỗi người kia, đến khi gặp mặt lại cùng nhau dây dưa trên giường, thay đổi đủ tư thế làm tình đa dạng.

Cho dù cảm giác có tốt cách mấy, hắn vẫn thấy đã túng dục quá độ rồi.

Hắn vốn dĩ không phải là người như vậy, từ trước tới nay hắn chỉ làm những chuyện thực tế, cố gắng tiến tới phía trước, đạp trên thực tế mà đi, vậy mà giờ lại bị quây cuồng trong tình dục, không thoát ra được.

Không hiểu vì sao lại ra nông nỗi này, sa lầy đến mức cả bản thân cũng không đủ can đảm nhớ lại.

Nhưng mà chưa kịp có thời gian đem mối quan hệ yêu đương bất bình thường này ra sắp xếp cho rõ ràng, Chung Lý lại bất ngờ nhận tin mẹ hắn vào viện, sợ đến mức không dám chậm trễ, lập tức xin nghỉ phép chạy về thăm mẹ.

May mà đến khi thấy bà Chung, hắn mới phát hiện ra sự tình không quá đỗi nghiêm trọng. Hóa ra bà Chung đi đến siêu thị mới khai trương tranh mua dầu đại hạ giá, vì người quá nhiều, chen chúc xô đẩy sao mà người ngã như rạ, cả bà cũng bị té. Cũng may xử lý kịp thời, cuối cùng không xảy ra chuyện lớn gì. Bên phía siêu thị cũng nhận trách nhiệm chi trả tiền thuốc men, giữ bà nằm viện lại một ngày theo dõi rồi sau đó cho xuất viện.

Tuy bị thương chân phải mười ngày nửa tháng mới lành hẳn, nhưng có thể chống gậy đi tới đi lui, không ảnh hưởng sinh hoạt hằng ngày. Bà Chung thấy nhờ vậy mà siêu thị tặng cho nguyên một túi quà lớn, còn cho là có lợi.

Chung Lý ở nhà phụ bà vừa coi tivi vừa quấn len, rồi lột vỏ quýt, nhịn không được bèn nói, “Má à, má chen không nổi với mấy người trẻ, đi đứng bất tiện thì đừng đến gần mấy chỗ đông người làm gì, có lợi lộc gì thì cứ để người ta lấy đi, về sau đừng đi nữa, cũng chỉ có mấy đồng tiền.”

“Coi mày nói kìa, mấy đồng không phải là tiền sao?”

Chung Lý liền đem hết tiền mặt mang theo trên người móc ra, cả thẻ cũng đưa luôn, “Con có thể kiếm tiền cho má dưỡng lão, má đừng nhọc công nữa.”

“Ai, đưa má tiền làm gì. Má đủ xài rồi. Có đưa thêm thì má cũng chỉ cất giùm mày mà thôi, cho mày sau này lấy vợ có của mà dành. Nếu mày muốn làm má vui thì nhanh nhanh đi cưới một cô về đây. Chỉ cần là con gái ngoan ngoãn tử tế là được, đẹp xấu gì gì đó má cũng không quan tâm đâu.”

Chung Lý cúi gằm đầu không nói năng gì, tiếp tục lột thêm hai trái quýt nữa. Cho đến giờ hắn chưa từng sợ nghe đến chuyện phải kết hôn như bây giờ.

Bà Chung vừa đan len vừa nói, “Lần này con về cũng vừa đúng dịp, đi coi mắt một chuyến đi. Hai hôm trước dì Tư mới hỏi thăm con, bảo muốn giới thiệu cho một cô nhỏ hơn con hai tuổi, là giáo viên mẫu giáo, bề ngoài coi cũng khá, tính cách cũng tốt…”

Trong lòng Chung Lý chỉ thấy hoảng loạn.

“Ai, sao lại im như thóc rồi? Lớn tồng ngồng rồi, còn mắc cỡ cái gì. Trai lớn lấy vợ là chuyện bình thường, không việc gì phải xấu hổ. Tối nay hẹn người ta dùng cơm đi, má cũng đi với mày.” Bà Chung còn tự quyết định, tính toán chuyện tốt đẹp, “Nếu có thể xem vừa mắt, kết thân với nhau độ một tháng là có thể kết hôn rồi, nói không chừng sang năm má còn có thể lên chức bà nội.”

Chung Lý nhìn thấy bà vui vẻ mà trong lòng run rẩy, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.

“Đợi tắm rửa xong xuôi, má sẽ lấy ra bộ quần áo ngon lành nhất cho con má mặc, sửa sang lại tóc tai, nhất định sẽ rất bảnh cho coi. Con của má đẹp trai thế này, không sợ người ta nhìn không vừa mắt.” Bà Chung nhìn hắn, “Sao rồi? Mắc cỡ hả? Vậy hẹn qua ngày mai cũng được, có nhiều thời gian chuẩn bị cũng tốt…”

Lòng bàn tay Chung Lý toát đầy mồ hôi, hắn nhớ đến Đỗ Du Dư, trên tay còn đeo nhẫn Đỗ Du Dư tặng cho, hắn thật sự không có cách nào tiếp tục lừa dối mẹ mình nữa, “Má, con không thể kết hôn.”

“Hả?”

“Con không thể kết hôn với phụ nữ.”

Bà Chung hốt hoảng, “Tại sao? Con bị mắc bệnh gì à? Tại sao đến giờ không hề nói cho má biết?”

Chung Lý nghẹn đến sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ, cuối cùng vẫn thành thật nói ra, “Má, con, con đã thích một người đàn ông. Con muốn cùng người đó chung sống.”

Bà Chung hồi lâu không có phản ứng, chỉ trừng mắt nhìn thẳng hắn. Cho đến khi hiểu được, đôi mắt đã trắng dã, hơi thở nghẹn trong cổ họng không thoát ra được, thiếu chút nữa thì tắc thở mà chết.

Chung Lý sợ cuống cuồng mà vuốt ngực bà, không ngừng kêu lên, khó khăn lắm bà Chung mới từ từ phục hồi lại.

Vừa thở vào được, bà Chung lập tức rớt nước mắt, cầm lấy cây kim móc len trong tay mà dùng hết sức quất hắn, quất hơn chục bận cảm thấy chưa đủ tiêu tan tức giận, liền lấy cây gậy mà đánh hắn, vừa đánh vừa mắng, “Thằng quỷ, tao nuôi mày lớn chừng này, tại sao không biết làm người tốt? Tại sao không biết làm người tốt?”

Dùng gậy đánh dù sao cũng quá nặng tay, âm thanh đập vào xương cốt nghe thấy đều có thể dẫn tới tai nạn chết người. Cuối cùng bà Chung cũng thấy đau lòng, khóc mà ném gậy đi, tiếp tục cầm kim móc len quất túi bụi vào người hắn.

Chung Lý cũng không trốn, hắn cắn răng chịu đựng để cho bà đánh, đánh đến bao giờ hết sức mới thôi.

“Tao nói mày không chịu làm người cho tốt! Sống không ra con người! Mày còn không trốn, có phải lì trơ ra rồi không!?”

Bà Chung vừa khóc vừa đánh hắn, Chung Lý bị đánh trúng mặt rất nhiều, cả lưng cũng sưng lên, nhưng hắn chỉ cúi đầu quỳ gối để cho bà đánh, cho dù bị đánh thế nào cũng không kêu rên một tiếng.

Đánh cho đến khi bà Chung mềm tay, mặt Chung Lý cũng sưng phù lên mấy đường, gần như chịu sắp hết nổi nữa, vẫn giống như con trâu đất hiền lành quỳ đó cho bà đánh, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không, chỉ sợ bà có đánh chết cũng sẽ không thay đổi được.

Bà Chung vừa đau lòng vừa khó thở, không còn cách nào với hắn, chỉ đành vứt kim đan len đi mà khóc.

“Lúc còn nhỏ con là đứa biết nghe lời nhất, tại sao bây giờ lại thành ra thế này? Là ai đã làm hỏng con?”

“Má…” Chung Lý nhịn không được cũng khóc, hắn sống hiếu thuận từ nhỏ đến lớn, lần này thực sự rất khó chịu.

Chung Lý chỉ còn biết quỳ trước mẹ dập đầu một lần.

Đã hết cách rồi. Cho dù có bất hiếu, hắn vẫn thích Đỗ Du Dư, đã không còn có thể quay đầu lại được nữa.

Hắn chỉ hy vọng, sau này mẹ hắn biết bọn họ có cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc, thật lòng sống cùng nhau, giống như Đỗ Du Dư nói, đi đến giáo đường kết hôn, nhận nuôi một đứa trẻ, không khác gì những người một nhà bình thường, nói không chừng bà sẽ nghĩ thông suốt.

Kéo cổ áo khoác lên che đi gương mặt sưng phù, Chung Lý nén đau lưng mà ngồi xe mấy tiếng liền, lúc về đến Thiên Tân thì cũng đã hơn nửa đêm.

Tuy có lẽ Đỗ Du Dư đã ngủ, nhưng Chung Lý đột nhiên rất muốn nhìn thấy người kia, dù không biết phải nói điều gì, chỉ là vội vàng muốn đến bên cạnh mà thôi.

Tới cửa nhà Đỗ Du Dư mới thấy người kia đi vắng, Chung Lý vốn nghĩ người kia đã nghỉ ngơi rồi, nhưng đứng ngoài chờ một hồi cũng không có phản ứng, gọi điện thoại thì không ai nghe máy, có lẽ đang ở nơi náo nhiệt nên không nhận được.

Trên người đau, lại còn rất lạnh. Chung Lý không dám vác bộ dạng này về gặp Âu Dương, tới chỗ bạn bè lại khó giải thích, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đi đâu để đợi, cuối cùng ngồi xuống trước nhà người kia.

Bởi vì rất lạnh, nên dần dần chuyển qua tư thế ngồi thu lu, ôm lấy đầu gối, rồi không biết từ bao giờ dần dà ngủ gục luôn.

Lúc bị lay tỉnh cũng đã không quên mất mình đang ở chỗ nào, lúc ấy là mấy giờ, chỉ ngơ ngác giương mắt lên nhìn gương mặt kinh ngạc lẫn lo lắng của người kia.

“Chung Lý? Chung Lý?”

Chung Lý còn chưa kịp khôi phục lý trí thì Đỗ Du Dư đã bế hắn lên, cũng không biết lấy đâu ra khí lực mạnh thế. Đến khi đặt hắn nằm xuống ghế sô pha, cơn đau từ lưng truyền lên làm hắn suýt nhảy dựng, lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn.

Sắc mặt Đỗ Du Dư vô cùng khó coi, “Anh làm sao vậy?”

Chung Lý gượng gạo nằm sấp lại, không hiểu sao lại xấu hổ, “Không có gì đâu…”

“Lại bị đánh?” Đỗ Du Dư cẩn thận nâng mặt hắn lên coi, lúc xốc quần áo lên coi rõ ràng bị dọa cho giật mình, sững sờ hồi lâu cũng không nói tiếng nào, sau đó mới nghiến răng nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đã đánh anh như vậy?”

Chung Lý nằm úp trên ghế sô pha, buồn phiền nói, “Không có gì… Tôi chọc má tôi giận…”

Đỗ Du Dư thoáng kinh ngạc, đứng dậy đi lấy thuốc, chuẩn bị thoa cho hắn, “Tại sao vậy? Không phải anh rất hiếu thảo sao?”

Chung Lý yên lặng hồi lâu mới nói, “Tôi… tôi cũng không còn cách nào khác.”

Lòng của hắn đã ngả về phía Đỗ Du Dư, chính bản thân hắn cũng không thể kháng cự được, nếu như lúc ấy đừng nói thẳng thừng quá có lẽ sẽ đỡ hơn bây giờ, nhưng hắn chỉ là một người ngu ngốc, chỉ biết đi đường thẳng không biết quanh co.

“Tôi, tôi thích một người, muốn sống chung với người đó cả đời. Má tôi không cho phép.”

Đỗ Du Dư bôi thuốc cho hắn, trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi, “Anh cảm thấy đáng giá sao?”

Chung Lý nén đau gật đầu, “Ừ… tôi đợi má hết giận. Đợi một thời gian ngắn tôi sẽ trở về, cùng lắm lại bị đánh nữa, tôi không né tránh đâu.”

Đỗ Du Dư vuốt gương mặt sưng húp của hắn, “Anh phải thực tế. Muốn bác nguôi giận cũng không thể để mặc cho bác đánh. Người đang tức giận xuống tay sẽ không biết nặng nhẹ, lỡ bị đánh nghiêm trọng thì phải làm sao? Anh phải biết trốn, nhỏ nhẹ nói chuyện, bác gái có thể sẽ mềm lòng. Cứ giơ đầu chịu đòn sẽ bị đánh rất đau.”

“…Là tôi làm sai, tôi không muốn trốn tránh.”

Đỗ Du Dư cười thở dài, vuốt tóc hắn, “Anh đó, quá mức thành thật.”

Chung Lý nghĩ ‘thành thật có gì mà không tốt’, nhưng nhìn Đỗ Du Dư, giống như đang khổ sở thay cho hắn, không hiểu thế nào, cũng có chút thương cảm vô danh.

“Anh ngốc như vậy, phải làm sao cho tốt đây…”

Đỗ Du Dư bôi thuốc cho hắn, sau đó ôm hắn, hôn hắn.

“Ngốc nghếch, tại sao anh lại ngốc như vậy?”

Đỗ Du Dư vừa nói hắn ngốc, vừa dịu dàng hôn hắn một lần, thế nên Chung Lý cảm thấy dù có bị gọi là ‘ngốc’ cũng không tệ lắm.

Mặt sưng đúng là thê thảm, hoàn toàn ảnh hưởng cả thị giác, chỉ hôn thôi mà dần dần thấy xao động.

Nhưng Đỗ Du Dư vẫn ngừng lại, cọ mũi hắn, “Tối nay không khiến anh vất vả đâu, mắc công anh lại đau hơn.”

Lưng Chung Lý đau ghê gớm, chỉ có thể nằm sấp ngủ, Đỗ Du Dư ôm lấy hắn, để hắn nằm trên ngực mình. Chung Lý cứ sợ là hắn quá nặng, sẽ đè người kia tức ngực mất, nên cứ thấp thỏm tìm cách đỡ bớt sức nặng của mình đi.

Mới rục rịch được một chút thì bị Đỗ Du Dư phát hiện, Đỗ Du Dư cười cắn mũi hắn, “Anh nghĩ nhiều quá, cũng đâu phải chưa từng cưỡi trên người tôi. Mau ngủ đi.”

Hai người ôm nhau như vậy qua một đêm. Chung Lý chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng tiếng tim người đàn ông này đập như khi ấy, tuy trên lưng giống bị hỏa thiêu, nhưng giữa tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ nơi ấy, dần nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Ở nhà Đỗ Du Dư tịnh dưỡng hai ngày, vết thương của Chung Lý đã khá hơn. Trong một chừng mực nào mà nói, thật ra Đỗ Du Dư rất thích tình trạng này, rất thích để cho hắn nằm sấp, dường như thuận lợi để khi dễ hơn.

Khi đọc sách cũng muốn hắn gối đầu trên đùi mình, sờ hắn giống như sờ thú cưng, còn động chạm những chỗ không nên động chạm, Chung Lý cũng hết cách chống cự; lúc làm loại chuyện gì đó, Chung Lý cũng chỉ có thể nằm úp trên người người kia, hoàn toàn không có đường lui mặc cho Đỗ Du Dư quậy phá hết lần này đến lần khác.

Đối với Đỗ Du Dư có phần xấu tính này, Chung Lý cũng cảm thấy thích. Có bị khi dễ mấy cái cũng không sao, hết thảy đều là tình thú trong cuộc sống. Hắn cảm thấy bọn họ đã bắt đầu có dáng vẻ của một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhớ tới những lời mà Đỗ Du Dư từng nói, trong lòng liền tràn đầy khao khát hạnh phúc.

Lúc ở công ty thay thuốc, hắn chỉ có thể nhờ tới Nhan Khả, nhờ mấy thằng bạn tụi nó sẽ thi nhau hỏi xoáy đáp xoay, hắn không giỏi xoay, thế nào cũng lộ chuyện. Chỉ có Nhan Khả dịu dàng lại không tọc mạch, là người cho cảm giác dễ chịu nhất khi ở bên cạnh.

Nằm sấp để cho Nhan Khả bôi thuốc, Chung Lý nghĩ mình và Đỗ Du Dư, lại nghĩ đến Từ Diễn và Nhan Khả, nhịn không được mà hỏi, “Nhan Khả… anh sẽ đi Hà Lan kết hôn chứ?”

“A?”

“Anh và Từ Diễn, cũng quen nhau lâu rồi.” Chung Lý vụng về diễn đạt, “Có định cử hành nghi lễ hợp thức hóa quan hệ hay gì gì đó không?”

Nhan Khả không nói gì, trầm mặc rất lâu khiến Chung Lý cũng cảm thấy bất an. Rồi anh mới vỗ vỗ đầu hắn, “Cậu đó, cậu định nghĩa mối quan hệ của tôi và Từ Diễn như thế nào vậy?”

Đến phiên Chung Lý khó hiểu, “Là sao? Không phải hai người sống chung à?” Hắn cũng tận mắt thấy hai người họ hôn nhau, không lẽ có chuyện hiểu lầm sao.

“Đúng là sống chung, nhưng mà…” Nhan Khả tựa như không biết phải nói sao cho đúng, “Cậu ấy không phải yêu tôi như cậu nghĩ đâu.”

Chung Lý kinh ngạc, “Ý anh là, Từ Diễn bắt cá hai tay?”

Phản ứng của hắn làm Nhan Khả thoáng buồn cười, nhưng dù sao cũng không cười nổi nữa, “Không phải vấn đề hai tay hay ba tay. Ở trong giới này ai có cơ hội mà lại không vui vẻ một chút chứ?”

“Anh…” Chung Lý quả thật không tưởng tượng nổi, “Cái gì anh cũng biết, vậy mà còn có thể ngồi yên được sao? Anh không cảm thấy tức giận chút nào à?” Nếu đổi ngược là hắn, hắn nhất định sẽ tẩn Từ Diễn còn bầm giập hơn cả hắn bây giờ.

Nhan Khả lại trầm mặc, cuối cùng trả lời không ăn nhập, “Từ Diễn là một người rất xuất sắc. Cậu ấy rất có sức hấp dẫn.”

Chung Lý không tin được, “Anh đang nói giúp cho Từ Diễn sao?”

Nhan Khả không nói nữa.

“Sao anh có thể nhịn được?” Chung Lý vẫn không thể hiểu nổi, “Cho dù cậu ta có giỏi cỡ nào đi nữa, một khi đã lựa chọn anh, thì phải chung thủy với anh, đối với anh một lòng chứ? Như vậy nghĩa là sao?”

“Chung Lý, cậu không hiểu đâu. Tôi không có gì đặc biệt cả. Cậu ấy cho tôi ở chung, chỉ là vấn đề tạm thời. Người có thể khiến cậu ấy yêu hết cả cuộc đời này không phải là tôi.”

“…”

“Chuyện này, cậu đừng nghĩ về cậu ấy xấu như vậy. Cậu ấy không phải người trăng hoa, cậu ấy rất ngây thơ, thật sự đấy.” Nhan Khả thở dài, trên mặt là đôi mắt đã thâm đen vì mỏi mệt.

“Bản thân cậu cũng hiểu, trên đời này có rất nhiều người tốt hơn tôi? Cậu cũng thấy tôi đã có tuổi rồi, mặt mũi cũng bình thường, có gì vượt trội hơn so với người khác? Cậu ấy cũng không phải mù, sao có thể cố tình vờ như không thấy ưu điểm của người khác để chỉ yêu một mình tôi? Không có chuyện như vậy đâu.”

Nhan Khả nói mà không thấy có vẻ gì khổ sở, rặt những đạo lý mà bản thân anh đã thông suốt, nhưng Chung Lý cảm nhận được người này thật sự rất đau lòng.

Hai người tương đối không nói gì nữa, nhưng trong im lặng Nhan Khả có vẻ xấu hổ, bèn nói thêm, “Từ Diễn tốt lắm. Ít nhất so với gen nhà họ, so với anh họ của cậu ấy, thì cậu ấy đã một lòng một dạ lắm rồi.”

Chung Lý sửng sốt trong chốc lát, rất muốn ngoáy tai mình, “Đỗ Du Dư?”

Nhan Khả nói chuyện sau lưng người khác vậy cũng có chút ngại ngùng, “Đúng vậy.”

Chung Lý bỗng cảm thấy có cơn đau mãnh liệt xuyên qua từ lưng đến ngực, “Đỗ Du Dư rất đa tình sao?”

“Cậu ta so với Từ Diễn, mới đúng là một Tình Thánh.”

Chung Lý thoáng mờ mịt, “Vì sao lại nói vậy?”

Anh cười khổ nói, “Vì cậu ta cao tay hơn Từ Diễn nhiều. Từ Diễn một khi bị kích động, muốn gì sẽ làm nấy, sau đó mới có chỗ cho lý trí. Đỗ Du Dư phải cân nhắc kỹ càng rồi mới ra tay. Cậu ta thích cái gì mới lạ, tự động dâng lên đến miệng cậu ta sẽ thấy rất vô vị. Càng khó chiếm được cậu ta càng thích, chỉ cần cự tuyệt cậu ta, cậu ta sẽ dùng trăm phương ngàn kế để nắm lấy trong lòng bàn tay.”

“…”

“Cậu cũng cảm thấy rất kỳ cục phải không? Đến khi thành công rồi, cậu ta sẽ không còn thấy mới lạ nữa, tính cách đó thật tình cũng không khác mấy so với Từ Diễn.” Nhan Khả cười cười, có chút mỏi mệt, “Khi không chịu theo cậu ta, cậu ta đã sống chết bám theo, đến khi không thể xa rời được nữa, cậu ta sẽ chán ngấy thôi.”

Chung Lý không biết phải nói gì, chỉ ngây người ra.

“Đỗ Du Dư rất am hiểu lòng người, cho nên có thể dễ dàng xoay chuyển trái tim của người khác theo ý mình. Có lẽ cậu ta cảm thấy như vậy là rất thú vị.” Nhan Khả nói xong, gương mặt vốn tái nhợt thoáng ửng đỏ, “Từ Diễn thì không nghĩ sâu xa vậy, cho nên cậu ấy rất dễ đoán, cậu ấy dù đối xử tốt với tôi hay không, đều rất thật lòng, tôi không cần phải suy đoán nhiều.”

Nói xong lại cười cười, anh cúi đầu nhìn hai tay mình, “Tôi chỉ cần nhìn cậu ấy hiện tại, là biết cậu ấy không còn hứng thú gì với tôi nữa.”

Cả hai đều ngây người, Chung Lý cảm thấy cả xương cốt lẫn ngón tay của Nhan Khả đều lạnh buốt, ngơ ngác hồi lâu mới gắng gượng xốc lại tinh thần, “Ừm, anh hay ở chung với bọn họ. Đỗ Du Dư có hứng thú hay không, anh biết phải nhận ra bằng cách nào không?”

“A?” Nhan Khả ấn hai bên huyệt thái dương, cười nói, “Tôi có biết đôi chút. Nhưng sao cậu lại hỏi chuyện này?”

Chung Lý đã thấy não bộ của hắn quá tải lắm rồi, đành phải cố mà viện cớ, “À thì, tôi nghe mấy đứa bạn nói là Đỗ Du Dư đang theo đuổi Nicolas, không biết có phải vậy không?”

“A, cả cậu cũng nhận ra à?” Nhan Khả lắc đầu nói, “Nicolas quá kiêu ngạo. Có điều Đỗ Du Dư lại thích người kiêu ngạo, càng khó chịu cậu ta lại cho là có cá tính. Còn quá thật tâm thì cậu ta thấy chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Cả lòng bàn tay Chung Lý đều toát đầy mồ hôi.

“Thủ đoạn theo đuổi người khác của Đỗ Du Dư cậu cứ nhìn Nicolas thì biết. Cậu ta thích tặng quà cho người khác, lúc đang theo đuổi sẽ rất bỏ nhiều công sức mà tặng quà cáp, khi chia tay cũng sẽ đưa cho một món quà cực kỳ quý giá. Nếu ngày sau có thiếu nợ tình cảm gì, cậu ta cũng sẽ dùng những thứ ấy để bù đắp, coi như là đến nơi đến chốn.”

“Cậu ta dùng trang sức quý giá như vậy, còn không kể đến biệt thự cao cấp, nói cho cùng cũng sẽ có người vì những thứ ấy mà đồng ý quan hệ với cậu ta.”

Chung Lý đột nhiên cảm thấy mọi lời nói đều mất đi trọng lượng, hắn muốn hỏi Nhan Khả rất nhiều, nhưng quá nhiều thứ tràn ra cùng một lúc, nghẽn cứng hết thảy, thế nên hắn không biết phải nghĩ thế nào, cũng không biết phải hỏi như thế nào cho đúng.

Hồi lâu hắn mới đờ đẫn hỏi, “Trước đây Đỗ Du Dư có mắc bệnh không cương được không?”

Nhan Khả ngạc nhiên, “Này, đó là bệnh mà cậu ta tuyệt đối không thể nào mắc phải ấy chứ.”

Chung Lý thất thểu quay trở về phòng tập, buổi luyện tập hôm nay coi như vứt, hắn cảm thấy bản thân vốn không phải là người dễ dàng bị đả kích, vậy mà không hiểu vì sao không thể lên nổi giọng.

Những lời ngọt ngào, căn bản tất cả chỉ là đồ chó má, chỉ vì mục đích lừa hắn lên giường. Hiện tại hắn đã bị chơi đùa chán chê, bị vứt bỏ rồi.

Những suy nghĩ này thật đáng sợ. Nhưng hắn không tài nào gạt bỏ được.

So với trước đây thì Đỗ Du Dư thích đụng chạm hắn hơn. Sau mỗi lần thân thiết xong đều phải ôm hắn ngủ, buổi sáng còn thức dậy sớm hơn cả hắn, còn kiên trì hôn cho đến khi hắn tỉnh lại mới thôi, những chuyện này đều là giả hết cả sao?

Trên đời này có thứ giả dối nào lại chân thật đến vậy?

Chung Lý một mình suy nghĩ ròng rã một ngày, nhìn chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay hắn đã ra đầy mồ hôi.

Nhan Khả nói món quà chia tay đều rất quý giá. Viên đá quý của chiếc nhẫn này quá lớn, hắn vẫn nghĩ có lẽ chỉ là hàng giả, là món trang sức phổ biến dễ dàng mua được, trông xinh xinh thế thôi, tặng cho hắn cốt chỉ làm hắn vui vẻ.

Đỗ Du Dư khi ôm hắn nằm sấp trên người đã dịu dàng và chân thật đến vậy.

Con người vốn chỉ luôn tin vào cái họ muốn tin.

Chung Lý đứng trước khách sạn, ngẩn ngơ một hồi mới cảm thấy bản thân đang làm chuyện quá mức nhạt nhẽo. Đây là khách sạn mà Nicolas thích nhất, hắn dạo qua dạo lại trước chỗ này là muốn phát hiện cái gì? Nếu muốn biết sự thật, cứ trực tiếp hỏi Đỗ Du Dư không phải rõ ràng hơn sao? Rốt cuộc vì cái gì mà lại trở nên khiếp nhược đến vậy, không giống một người đàn ông.

Ngồi trên bậc thang, ăn quấy quá một ổ bánh mì cho qua bữa, xong xuôi hắn móc điện thoại ra gọi cho Đỗ Du Dư, “Cậu đang ở đâu?”

“Mới vừa dùng cơm xong với người trong công ty, sao thế?” Giọng của người kia không có gì bất thường, vẫn êm ái như mọi khi.

Chung Lý lập tức thấy vô cùng an tâm, chân hắn từng đợt nhũn xuống, “Đỗ Du Dư, tối nay chúng ta gặp nhau được không?”

Đỗ Du Dư im lặng một chốc, “Không được, tôi hơi mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi.”

“Đỗ Du Dư.”

“Ừ?”

“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Chung Lý đang nói, bỗng có một tiếng ồn vang lên ngắt ngang, hắn buộc phải đưa một tay lên che lấy bên tai.

Tiếng đài phun nước của khách sạn điểm giờ hoạt động, không có gì lạ, thế nhưng hắn cũng nghe thấy chính âm thanh đó vang lên trong điện thoại. Chung Lý đột nhiên hiểu ra, quay đầu lại, xe của Đỗ Du Dư đang đậu ở một nơi thấp hơn, không quá bắt mắt, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra.

Từ trong xe đi ra hai người mà hắn cũng quen biết.

Chung Lý chỉ cảm thấy đầu nóng lên, hắn đã không còn biết mình đang nghĩ gì nữa. Đến khi hiểu được hắn đã đi nhanh tới trước mặt hai người không kịp phản ứng kia, đấm thẳng vào mặt Đỗ Du Dư.

“Mày chết đi, cặn bã!”

Ngực đau như bị nghiến, tay cũng không vững, cho nên hắn cảm thấy đấm này hoàn toàn không đủ nặng. Còn muốn đánh tiếp cái thứ hai thì bảo vệ khách sạn đã ùa đến, khống chế hắn như một tên gây rối.

“Đồ khốn nạn!”

Hắn giống như dã thú đã nổi giận phát cuồng, hai người bảo vệ không ngăn nổi hắn, coi tất cả những người trong mắt hắn đều khoác lên bộ dạng hung ác, đánh đấm hỗn loạn bất tuân quy tắc.

Ngay cả Nicolas cũng sợ ngây người, lập tức trốn sau lưng Đỗ Du Dư, để Đỗ Du Dư che chở cho gã.

Chung Lý giận đến mức ngực như muốn vỡ tung, “Tao giết mày, quân chó đẻ!”

Đám đông xung quanh xì xào, “Cần gì phải thế…”, “Quậy cũng khó coi quá đi…”

Trong mọi tình huống kẻ làm những chuyện khó coi hay nói khó nghe đều là hắn, nhưng hắn có thể làm tốt hơn sao? Hắn chưa từng có thể đóng vai đẹp đẽ, người đẹp đẽ là Đỗ Du Dư, cho dù có làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, cũng vẫn là một người sạch sẽ ung dung đứng ở đó.

Chung Lý vùng vẫy một trận, gào thét đến khản cả tiếng, những gã bảo vệ đều muốn ghìm hắn lại như đối phó kẻ điên. Hắn nghĩ thầm, đến tột cùng là mình đang làm gì thế này, giống như một ả đàn bà chanh chua vì bị phản bội.

Hắn đã phần nào bình tĩnh lại, thế rồi Đỗ Du Dư đi đến trước mặt, như định nói điều gì.

Chung Lý vung nắm đấm muốn nện vào gương mặt vĩnh viễn đóng lên vẻ cao quý của tên khốn kia, “Cút mẹ đi!”

Bọn họ giữ chặt hắn lại cách Đỗ Du Dư một khoảng an toàn, cho dù hắn có vùng vẫy thế nào thì quả đấm ấy cũng không thể chạm vào Đỗ Du Dư. Hắn chỉ có thể dồn hết sức, phun nước bọt vào bộ đồ âu phục kia.

Chung Lý không đến công ty nữa. Tất cả đều khiến hắn ghê tởm. Hắn không thể nói chuyện với bất kì ai, cả người như bị nén lại, căng ra, như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Trên đường đi mọi người đều có thể cảm nhận được sự ác liệt từ hắn tỏa ra, liền tránh xa hắn.

“Đ.m. nó!”

Hắn cảm thấy trong bụng có những thứ thi nhau bốc lửa, nhưng hơi nóng bốc lên tới ngực lại không thể phát tán đi đâu được. Trừ việc mắng chửi tục tĩu ra, hắn không thể làm gì hơn, dù tức giận đến run rẩy cả người, nhưng không có chỗ phát tiết.

Chung Lý đến phòng tập thể hình đấm bao cát liên tục mấy ngày. Cả người chảy đầy mồ hôi, toàn bộ hơi nước trong cơ thể đều tuôn ra, bao nhiêu hơi sức đều dùng cạn kiệt, sau đó ngồi trong góc thở từng hơi từng hơi một, mệt mỏi rã rời.

Mệt đến cực độ, ngay cả thời gian để đau lòng cũng không có. Mệt đến cái gì cũng không muốn nhớ tới. Về nhà liền lăn đùng ra ngủ. Suy nghĩ cũng vô ích, thực tế mà nói, đầu óc của hắn không thể nào bằng tay chân của hắn, bao cát đấm một cái là có thể dễ dàng đập tan tành, còn chuyện kia dù đơn giản cách mấy hắn cũng không phá nổi.

Bao nhiêu chuyện như vậy, hắn chẳng có chút tiến bộ nào cả. Dễ dàng coi người khác như bạn bè, cái gì cũng cho là thật, cái gì cũng dễ dàng tin tưởng. Cả cuộc đời chưa từng yêu một ai, đến khi gặp người này, cho dù phải biến thành người không ra nam không ra nữ, hắn vẫn cam tâm tình nguyện.

Kết quả người ta chỉ là vui đùa một chút.

Với đầu óc ngu độn của mình, hắn có cách sao? Hắn vốn không thông minh, cả Âu Dương học vấn cao thông minh như vậy còn bị người khác lừa, huống hồ là hắn.

Hắn chỉ là một thằng ngu mình đồng cốt thép thôi.