Phi Hữu

Phi Hữu - Chương 1




Cảm xúc của Chung Lý đối với Đỗ Du Dư vô cùng phức tạp.

Hồi còn tiểu học, bọn họ học cùng lớp với nhau. Chung Lý vô cùng thích tìm cậu nhóc kia chơi, mặc dù nhìn cả hai không có điểm gì tương đồng cả, nhưng tình bạn của lũ trẻ vốn không cần lý do.

Đỗ Du Dư không hoạt bát, lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, khuôn mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn có phần tẻ nhạt luôn đứng ở một chỗ, không bao giờ tham gia những trò náo loạn của trẻ con.

Tuy vậy Chung Lý cũng không nề hà gì, lúc chơi trò trốn tìm, hắn luôn cố chấp ép buộc cậu ta phải chơi cùng, hơn nữa còn tự nguyện chung một cặp, bởi vì người khác không muốn cùng đội với Đỗ Du Dư, cậu ta rất biếng nhác, lại thích an nhàn, rất dễ dàng bị bắt được.

Kết quả sự hợp tác của hai người luôn luôn là bị tóm gọn.

Chung Lý mang đầy đủ vẻ đặc trưng của phần lớn những đứa trẻ nghịch ngợm không chịu vâng lời, bề ngoài có phần đen đúa, thích leo trèo nghịch đất, ngoài tay chân thô kệch là vẻ kháu khỉnh khỏe mạnh, ham vận động, ưa chạy nhảy, học hành cũng bết bát.

Còn Đỗ Du Dư nhìn phớt qua là một đứa trẻ ngoan, tựa như viên ngọc bích trắng không tỳ vết, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, bề ngoài xinh đẹp, quần áo cũng chỉn chu trau chuốt, không phá phách cũng không ồn ào, là đứa trẻ vừa nghe lời vừa thông minh.

Nhưng Chung Lý mơ hồ cảm thấy Đỗ Du Dư không hề ngoan như bề ngoài là mấy.

Đỗ Du Dư sẽ thừa dịp tên nhóc bự tồ chuyên đi bắt nạt người khác đang ngủ mà vẽ loạn xị lên mặt nó một màu xanh lè. Không cẩn thận đánh rơi một cái chén, cậu ta sẽ dùng keo dán lại rồi nhân lúc không ai để ý mà ném vỡ tan tành thành nhiều mảnh vụn, làm cho trò khác phải sợ đến mức òa ra khóc lớn. Bởi vì thấy chán mà trong khi hiệu trường đang đọc diễn văn, cậu ta lén cột hai chiếc giầy của hiệu trưởng vào nhau, rồi thì lúc hiệu trưởng đang định bước đi, a, cảnh tượng hỗn loạn đó đến giờ Chung Lý vẫn còn nhớ rõ.

Sỡ dĩ mấy chuyện vụn vặt từ hơn chục năm về trước Chung Lý đều nhớ rành rành, đều là có nguyên do.

Bởi vì cho dù Đỗ Du Dư làm gì đi nữa, người chịu tiếng xấu cũng là Chung Lý. Vì nhìn từ góc độ nào thì Chung Lý cũng sắm tròn vai một đứa trẻ thích gây chuyện phá phách hơn cả, mà bản thân cũng không hiểu vì sao lại bị vu oan.

Thế nhưng dù bị oan uổng nhiều lần, Chung Lý vẫn như cũ thích tìm đến Đỗ Du Dư mà chơi, chỉ là mỗi lần chơi xong hắn lại cảm thấy mình càng thê thảm hơn.

Trong lớp học piano nhìn thấy Đỗ Du Dư là một sự kiện vô cùng vui sướng trong đời Chung Lý. Nhưng lúc đó gia cảnh sa sút, học một môn nghệ thuật thượng lưu như vậy là chuyện quá xa xỉ. Vừa không đủ tiền để lo, rồi lại thêm mớ tiền ‘tài trợ’ linh tinh nộp định kỳ cho trường cũng không xoay sở kịp, số lần đi học piano của hắn cũng thưa thớt hơn so với những người khác.

Chung Lý vô cùng cố gắng, hắn cố sức liều mạng để đàn giỏi như Đỗ Du Dư, bởi vì nếu trình độ ngang ngang nhau thì tên hai người sẽ được đặt gần nhau.

Sự thật là trình độ của hắn kém quá xa, cái gọi là tư chất đối với loại nhạc cụ quý phái này hắn hoàn toàn không có, còn Đỗ Du Dư bẩm sinh đã là thiên tài diễn tấu.

Tình bạn của bọn họ chấm dứt, là vào một năm diễn ra cuộc tranh tài piano.

Đỗ Du Dư vốn là hạt giống đại biểu cho trường đi thi, còn Chung Lý không trúng tuyển, nhưng không hiểu vì sao sau đó lại nhận được giấy báo.

Nhưng cảm giác may mắn vì đạt được tư cách dự thi, không hề tuyệt diệu đẹp đẽ như tưởng tượng.

Lúc đưa giấy báo ra, thầy giáo cố ý giữ hắn lại, nghiêm khắc chất vấn, “Du Dư nói rằng nếu trò không đi thì thằng bé cũng không đi, chuyện này là thế nào?”

“…”

“Mới còn nhỏ tại sao lại có suy nghĩ không tốt như vậy? Sao trò có thể lợi dụng tình bạn với Đỗ Du Dư?”

Chung Lý cũng không hiểu rõ tột cùng là thế nào, chỉ biết mặt đã đỏ bừng vì nóng lên.

Mãi cho đến ngày diễn ra cuộc thi, hắn vẫn bị cảm giác bất an đeo bám, sự tự tin luôn tràn đầy đã bay sạch nơi nào, chỉ có thể căng thẳng ngồi bên cạnh Đỗ Du Dư, để mẹ giúp hắn chải lại mái tóc rối tung. Trong khi đó Đỗ Du Dư lại ăn mặc như một hoàng tử bé, phong độ gì cũng đều có đủ.

Thầy giáo hướng dẫn cả nhóm bước đến, nhẹ nhàng nói với Đỗ Du Dư, “Đừng ngồi ở đây, chỗ của trò ở phía trước.”

“A, tại sao vậy?” Nghĩ mình phải tách ra với Đỗ Du Dư, Chung Lý cảm thấy không muốn chút nào, “Chỗ có thể đổi vị trí với nhau mà, em muốn ngồi chung với Tiểu Dư.”

Thầy hướng dẫn không giữ được kiên nhẫn, “Đủ rồi, các trò căn bản không cùng đẳng cấp, sao có thể ngồi chung với nhau được!”

Chung Lý ngẩn ngơ một lúc mới kịp phản ứng, màu hồng từ từ nhuộm kín gương mặt, mỗi lúc càng thêm hồng.

Đỗ Du Dư bị thầy dẫn ra phía trước ngồi, còn ngoái lại nhìn hai mắt Chung Lý, hắn không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta lúc ấy như thế nào, có phải là vẻ mặt lúc buộc giầy của hiệu trưởng lại với nhau không?

Cuộc thi diễn ra như thế nào, Chung Lý cũng không còn nhớ mấy, chỉ có vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của mình là vẫn khắc sâu vào ký ức.

Sau đó Chung Lý không còn đến tìm Đỗ Du Dư chơi nữa.

Bởi vì nhà hắn đã phá sản, cha hắn từ trên công ty nhảy lầu tự sát, hắn chỉ có thể khóc theo mẹ. Sau đó nữa, hắn rút khỏi lớp học piano, đổi trường, dọn ra khỏi khu dân cư cao cấp.

Sau đó tiếp nữa, là không ngừng chuyển chỗ này dời chỗ kia, hai ba năm sau mới ổn định ở một chốn nho nhỏ yên bình. Cứ như vậy mà dần dần mất liên lạc với Đỗ Du Dư.

Gia cảnh biến hóa khôn lường như vậy, tiếp tục học âm nhạc rõ ràng là không kinh tế, mẹ hắn cũng không nhìn thấy thiên phú âm nhạc nào ở hắn, dĩ nhiên sẽ không cho phép hắn tiếp tục dính đến mấy thứ vô dụng như vậy.

Hắn cũng không phải dạng học hành giỏi giang, điểm số cũng chỉ vừa đủ xài, nhưng xét về sự trưởng thành sớm cũng như đi làm công cho người ta thì hơn nhiều người lắm, cũng quen biết không ít với bạn bè bên ngoài trường học.

Cho đến khi tốt nghiệp trường kỹ thuật, Chung Lý đã mang dáng dấp điển hình của con người lớn lên trong một xã hội hỗn tạp.

Cuộc sống có muôn vàn điều phong phú, mỗi ngày thức dậy đều tràn ngập nhiệt huyết. Chỉ là đối với người vốn đã từng tồn tại chung một thế giới là Đỗ Du Dư, mỗi ngày lại càng cách xa hơn.

Tuy rằng không còn liên lạc với Đỗ Du Dư nữa, nhưng hắn cũng biết hiện tại người kia rất thành công. Có điều hắn nghĩ rằng người đó vốn đi theo con đường nhạc cổ điển, sẽ trở thành một hoàng tử piano cao quý thần bí gì gì đó, không ngờ cuối cùng lại trở thành một phần tử trong thị trường âm nhạc đại chúng, một nhạc sĩ hàng đầu đón nhận nhiều sự hâm mộ ưu ái.

Hoài niệm lại suy nghĩ trẻ con muốn vượt qua người kia ngày ấy, cho đến hiện tại, vẫn là hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau.

Hôm nay tan tầm về nhà, Chung Lý cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ VIP hơn những bộ khác rồi mới rời khỏi cửa.

Trên tàu điện ngầm, bên cạnh Chung Lý là hai nữ sinh trang điểm theo phong cách búp bê của Nhật Bản, cầm trên tay một tờ báo giải trí, tóc cô nào cũng xõa dài theo nếp, khuôn mặt phủ đầy phấn trắng cùng phấn hồng, đôi mắt được biến đổi sao cho to tròn hơn, hàng mi dài cong vút, còn mặc một bộ váy LOLITA nhiều tầng khiến cho Chung Lý nhìn thấy cũng chỉ biết bàng hoàng cùng sửng sốt.

Thương thay cho hắn, một nửa cô bồ chính thức cũng không có.

“Đỗ Du Dư đẹp trai quá!”

Chung Lý lập tức vểnh tai lên.

Tiểu nữ sinh tô môi màu trần bì nói, “Tớ thích Từ Diễn hơn!”

Tiểu nữ sinh tô môi màu hồng phấn mà Chung Lý cảm thấy xinh hơn lớn tiếng phản đối, “Nhưng nhìn sơ qua cũng thấy Đỗ Du Dư là một người đàn ông lịch lãm dịu dàng, cậu xem ánh mắt anh ấy sâu thăm thẳm biết bao, sao trên đời lại có thể tồn tại một người có nụ cười quyến rũ như vậy…”

“Hai người đó là anh em họ mà, gen tốt đúng là nhờ di truyền nha.”

“Một người biểu diễn, một người sáng tác, lại có quan hệ họ hàng, thật xứng đôi mà, tớ dám cá là hai người đó có chuyện mờ ám…”

“Không biết ai là công ai là thụ nữa…”

Phần thảo luận sau đó Chung Lý đã không còn theo kịp, giới trẻ bây giờ dùng từ quá đỗi xì tin khiến hắn cảm thấy ù ù cạc cạc. Trước đây có một cô bé quen không lâu, cũng tuôn ra một hơi nào là ‘manh’, ‘khống’, ‘nữ vương’, ‘trung khuyển’, hắn nghe mà cứ đực mặt ra. Người ba mươi tuổi với người hai mươi đã có sự khác biệt, đúng là bi kịch xã hội mà.

Chung Lý gãi gãi đầu, may mà tàu đã vào ga, hắn liền nhanh chân bỏ chạy.

Đêm nay hắn đến tham dự một buổi party có đông đảo người trong giới âm nhạc hội tụ.

Chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ vào lão Ngũ - tay guitar bass trong ban nhạc, mặc dù hắn ta bình thường không mấy đứng đắn, nhưng quen biết rộng rãi, cũng lắm mưu mẹo, thường thường có thể giúp mọi người một vé tham dự các dịp lớn. Tuy rằng cơ hội để lọt vào mắt xanh của các nhà chế tác là rất thấp, nhưng chí ít, cũng có thể ăn được một bữa no nê.

Sau khi vào tiệc hội tụ với bọn lão Ngũ một chút, bọn họ bắt đầu tản ra tìm đồ ăn. Chung Lý uống liền vài ly Martini, ăn một dĩa tôm đông lạnh cùng với một đống hàu, lại tiếp tục mở rộng bao tử, chuẩn bị đại khai sát giới.

Miệng tọng đầy hai miếng cá sống, đang nhai nhai nhai, nâng mắt lên, nhác thấy xa xa một người đàn ông trắng trẻo cao ráo, trái tim bùm một tiếng thình lình nhảy cẫng lên.

Tuy rằng không chắc chắn mấy, chỉ là cảm thấy rất giống, vậy mà liền lập tức căng thẳng.

Chờ cho người ấy vừa nói chuyện với người bên cạnh vừa uống rượu di chuyển lại gần, Chung Lý mới xác định đó chính là gương mặt trên bìa tạp chí mà hai nữ sinh ban nãy cầm, trong giây lát tim đập thùng thùng như trống đánh, miếng cá tươi rói vừa bỏ vào miệng cũng bị tắc lại trong cổ họng.

Tình cờ gặp lại bạn cũ năm xưa, mấy câu trong <Nếu ta còn gặp nhau> thiết nghĩ cũng đã cổ lỗ sĩ quá đi, mà tay bắt mặt mừng cũng không xong. Nhất thời Chung Lý băn khoăn không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không.

Dù sao cũng đã hai mươi năm trôi qua, mọi người đều đã thay đổi, nếu không phải nhìn thấy Đỗ Du Dư trên bìa tạp chí, có lẽ Chung Lý cũng không nhận ra người đàn ông đẹp trai cao ngất trước mặt mình chính là đứa trẻ mặt như cục bột không khác gì con gái ngày nào.

Chưa nói đến không biết Đỗ Du Dư có còn chút ấn tượng nào về hắn thời tiểu học không nữa, cho dù người ấy còn nhớ đến tình bạn cũ, còn nhớ về hắn, hiện tại có bản lĩnh nhận ra được hắn mới là đáng sợ.

Có thể vì bị ánh mắt chăm chú của hắn tác động, người kia nhìn về hướng hắn đang đứng, sau đó nhanh chóng bước tới, khi chỉ còn cách một bước thì dừng lại, hơi rũ mắt xuống nhìn hắn.

Động tác ‘rũ mắt xuống’ này của đối phương làm cho hắn nhất thời cứng người, Đỗ Du Dư vậy mà đã cao hơn hắn không ít.

Hai người nhìn nhau mấy chục giây, người kia rốt cuộc cũng lên tiếng, “Chung Lý?”

Chung Lý nhất thời thụ sủng nhược kinh.

“Thật sự là anh sao?”

Đỗ Du Dư lập tức lộ ra nụ cười sáng ngời, vươn tay ra bắt lấy tay hắn, Chung Lý coi như cũng trải đời không ít, vậy mà lại căng thẳng đến mức tay ra đầy mồ hôi.

Đỗ Du Dư rất nhiệt tình, nắm tay xong cũng không vội buông ra, còn thuận thế ôm lấy hắn trong chốc lát, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.

“Đã nhiều năm không gặp rồi.” Đỗ Du Dư mỉm cười, “Anh vẫn như trước.”

…Như trước? Không lẽ thời tiểu học hắn cũng cao hơn 1m8, sáng sáng đều phải cạo râu cẩn thận.

Tự hắn soi gương cũng thấy mình đã thay đổi toàn diện, vậy mà Đỗ Du Dư chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, không thể không khen ngợi người này có trí nhớ và nhãn lực của superman.

Tuy rằng đã xa cách nhiều năm, địa vị cũng đối nghịch, nhưng khi gặp mặt cũng không hề tỏ vẻ khách sáo xa lạ, hàn huyên với nhau vài câu, sự hưng phấn dần lấn áp căng thẳng trong lòng Chung Lý.

Đỗ Du Dư vừa nói vừa mỉm cười tỉ mỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên ngón tay hắn, “Anh còn đàn piano sao?”

Chung Lý gãi gãi đầu, “Bỏ lâu lắm rồi.”

Lúc chuyển nhà đi, đâu ai rảnh rang mang theo chiếc đàn piano cồng kềnh không thể xài cũng không thể ăn, hơn nữa nó cùng với đồ đạc và nhà cửa đều dùng để gán nợ. Rất nhiều năm sau đó, hắn chỉ có thể nhìn những phím đen trắng trên tranh ảnh để hoài niệm lại cảm giác lướt trên phím đàn thuở nào.

“Vậy sao?” Đỗ Du Dư suy nghĩ một chút, “Vậy bây giờ anh làm gì? Producer? Chơi band? Hay là làm cho hãng nhạc nào?”

Chung Lý lập tức thấy xấu hổ, cười ha ha hai tiếng. Thật ra chỉ là một ban nhạc tự mình tập hợp chơi trong quán bar, cho dù có chút tự hào đi chăng nữa cũng không hề đáng giá để nhắc trước mặt Đỗ Du Dư.

Hắn thật hoài niệm lại tuổi thơ mà hai người còn ngồi song song với nhau, nhưng vị trí chênh lệch hiện tại hiển nhiên không thể phủ nhận.

“Tôi không còn chơi nhạc nữa.”

“Sao?” Đỗ Du Dư lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Tôi ấy hả, là do bạn bè dẫn vào đây, chứ không phải là người trong giới, ha ha.” Chung Lý thấy nhức đầu, “Chỉ là vô giúp vui một tý, nhân tiện đánh chén một bữa.”

Nói xong tự cảm thấy lòng tự trọng của một kẻ thô kệch như hắn đã vỡ vụn, sớm biết vậy thì đêm nay đã không đến đây kiếm ăn, mùi vị bị mất mặt trước Đỗ Du Dư quả thực vô cùng khó nuốt trôi.

“Tôi xin số điện thoại của anh được không?”

Chung Lý ‘sao?’ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt, biểu tình có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt đối phương lại rất thành khẩn.

“Điện thoại?”

“Ừ, sau này còn tiện bề liên lạc.”

Dù rất bất ngờ, Chung Lý cũng móc di động ra, vừa lầm bầm, “Giờ cậu đã là người nổi tiếng rồi, còn liên lạc với tôi làm gì.”

“Tôi vẫn luôn hy vọng có thể nối lại liên lạc với anh, hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau, tôi vui lắm. May mà hôm nay đến tham gia buổi tiệc này, nếu không đã lỡ mất cơ hội.”

Ngoại hình lẫn tính cách của Chung Lý đều bộc trực, cung cách xử sự có phần chợ búa, hở miệng ra lại đệm vào vài tiếng lóng như ‘con mẹ nó’, nốc rượu cũng không khác gì uống nước lã. Nghe những câu văn vẻ bóng bẩy như thế, cả người đều cảm thấy dị ứng, “Má nó, xạo vừa thôi, nhớ mới là lạ ấy.”

Đỗ Du Dư không cười, nghiêm mặt nói, “Thật sự đấy, đến giờ tôi vẫn chưa hề quên anh.”

Đôi mắt dài xinh đẹp của Đỗ Du Dư vừa đen lại vừa sâu, may mà Chung Lý da dày thịt thô, dù bị ráu riết nhìn chằm chằm như vậy cũng chỉ hơi đỏ mặt một chút. Tuy là có ngượng, nhưng cũng cảm thấy thật sung sướng.

“Được, coi như cậu có nghĩa khí!”