Phi Hổ Thương

Phi Hổ Thương - Chương 22: Phá liên hoàn mã, lại gặp thất tinh môn




Nguyên là Triệu Vân thấy thế trận Liên Hoàn Giáp Mã quá lợi hại, ba người thân cận nhất lại đang bị vây bên trong, chậm phút nào, nguy hiểm phút đó, trong đà lao của Bạch Mã, tính toán đã định sẵn, tay phải Triệu Vân dùng Phi Hổ Thương đâm Chu Thiệu Lung chỉ là hư chiêu, tay trái lập tức vắt sang bên vai rút cây Thanh Hồng Kiếm ra, bảo kiếm ra khỏi vỏ, hồng quang đại thịnh, chỉ một chiêu chém bay đầu chiến mã Chu Thiệu Lung, kiếm khí còn đủ rạch toạc bụng họ Chu, một chiêu vô cùng đắc dụng.







Chém chết Chu Thiệu Lung xong, Triệu Vân quát to một tiếng, Phi Hổ Thương tay phải chĩa mũi nhọn, Thanh Hồng Kiếm tay trái toả sắc hồng, hai thần binh, một chiến mã, Triệu Vân lập tức xông vào thế trận Liên Hoàn Giáp Mã. Quân thiết kỵ Tào Tháo dù người ngựa đều mặc giáp dầy nhưng gặp phải thần binh của Triệu Vân thì không khác cây mục, cỏ khô, kiếm chém đến đâu, giáp mã đứt phừn phựt, văng tung toé đến đấy, Phi Hổ Thương đâm nhát nào là chết ít nhất một tên lính, chỉ chốc lát, Triệu Vân đã phá thủng một vòng vây, xông vào tâm trận.







Lúc này, ba người Tô Uyển Vân, Lê Trung, Hứa Hùng đang chật vật chống đỡ từng đợt tấn công như vũ bão của Liên Hoàn Trận, cứ hai cái giáo dài lại có hai thanh kiếm ngắn, liên nọ bổ trợ liên kia, ba người vô cùng vất vả mới bảo vệ chân thân không bị trúng sát thủ, nhưng nếu kéo quá dài thì cũng chẳng ăn thua, chẳng mấy chốc chân khí đã kiệt quệ.







Ba người sức đã mỏi, tinh thần cũng xuống dốc, e kho chi trì lâu, Lôi Đao Lê Trung căm hận quay sang nói với hai người Hứa Hùng và Tô Uyển Vân:







- Hôm nay e ba ta bỏ mạng tại đây rồi. Chỉ mong chủ tướng có thể bảo toàn cho ấu chúa về với chúa công, đời này ta được theo chủ tướng xông pha giang hồ, không còn gì luyến tiếc nữa rồi.







Tô Uyển Vân quắc đôi mắt phượng, căm hờn nói:









- Phải, muội chết cũng không tiếc, nhưng bọn kỵ binh này muốn hạ chúng ta, chúng cũng phải để lại cái gì đó chứ.







Vừa nói đến đây, chợt Hứa Hùng thấy hàng ngũ quân Tào rối loạn, dù không biết nguyên do nhưng Hứa Hùng cũng vô cùng mừng rỡ, quay sang nói với hai bạn:







- Giặc Tào có biến, chúng ta cố xông lên, ai thoát được thì thoát.







Đúng lúc đó, một khối trắng đồ sộ nhảy qua hàng ngũ Liên Hoàn Giáp Mã Trận, xông thẳng vào tâm trận. Thanh Hồng Kiếm vung đến đâu, trận Tào rối loạn đến đó, Tam Thiết Vệ vui mừng, gắng gượng hết sức cũng đánh tung ra, quân Tào một là gặp phải vũ khí khắc tinh, hai là chủ tướng bỏ mạng quá nhanh nên tinh thần hoảng hốt, chốc lát đã tan tác, bỏ chạy tán loạn.









Lê Trung, Hứa Hùng và Tô Uyển Vân thấy vậy cũng phấn khởi tinh thần, xông xáo giữa đám tàn quân Tào Tháo, vung đao, vung kiếm chém giết khác nào bổ dưa. Liên Hoàn Giáp Mã Trận chốc lát bị đánh cho tan tác, ngựa vướng xích dẫm đạp lên nhau, quân lính vứt chiêng trống, đao thương, kiếm cung, kêu la hoảng sợ, số bị trúng sát thủ của bốn người chết thì ít, số đẫm đạp lên nhau chết thì nhiều, kiểm nhanh cũng đến hơn hai trăm người.







Lôi Đao Lê Trung sau một hồi chém giết tưng bừng, thở hồng hộc, chống đao nói:







- Cảm tạ chủ tướng, anh em tiểu nhân tưởng phen này bỏ xác nơi này.








- “Liên Hoàn Giáp Mã Trận quả lợi hại, thế trận như tường đồng vách sắt”. Hứa Hùng góp lời.







Tô Uyển Vân không nói gì, nhưng ánh mắt long lanh của người hiệp nữ đủ nói lên mọi ân tình với Triệu Vân. Khẽ lắc lắc đầu cho những hạt mưa bụi rơi khỏi mặt, Triệu Vân vẫy ngọn Phi Hổ Thương, nói:







- Chúng ta đi thôi, đường còn xa và chắc chắn còn nhiều chông gai, để lúc khác hãy nói.







Trong bọc, A Đẩu vẫn ngủ say, miệng trẻ thơ chúm chím như đang mơ đến bầu sữa mẹ ngọt ngào.









Đánh tan quân Liên Hoàn Giáp Mã, cả đoàn người ngựa Triệu Vân chỉ kịp băng bó sơ qua vết thương, sau đó cùng hấp tấp lên đường. Đang trong tình thế rất vội, bốn người Triệu Vân liên tục ra roi vào mông ngựa. Đoàn người đang phóng đi một cách hấp tấp, bất ngờ phía trước có đôi hắc mã chạy ngược chiều chặn ngang lối đi. Đôi chân mày cong vút của Tô Uyển Vân cau hẳn lại khi thấy đôi hắc mã kia choán cả đường tiến của mình, hai kỵ sỹ cưỡi ngựa đao thương lăm lăm, ngực áo có thêu hình Thất Tinh, dáng điệu không được thân thiện.







Quay sang Triệu Vân, Tô Uyển Vân nói:








- Có lẽ lại là tướng Tào chặn đường. Tướng quân tính sao?







Triệu Vân không đáp lời, nhưng hành động đủ để nói lên tất cả, ngọn roi da quất thẳng vào mông ngựa. Con Bạch Mã lồng lộn bốn vó bất chợt bứt phá, trổ nước đại lao thẳng về phía trước, rồi bất ngờ nó như mọc cánh phóng vút qua đôi hắc mã của hai gã binh Tào vận võ phục có thêu hình Thất Tinh màu vàng bên ngực phải, chứng tỏ họ là người của Thất Tinh Môn, cấp bậc Đường Chủ.







Hai gã Thất Tinh Đường Chủ thấy Triệu Vân phi ngựa xốc thẳng tới thì cùng vung vũ khí quát vang:







- Chạy đâu cho thoát, mau xuống ngựa chịu trói.







Triệu Vân mặc kệ không thèm trả lời, khi Bạch Mã vừa lướt qua hai gã Thất Tinh Môn Đường Chủ, Phi Hổ Thương trong tay Triệu Vân chợt nhoáng lên một chiêu Mãnh Long Đoạt Châu, Phi Hổ Thương hoá thành hai ánh sao xẹt, chiếu thẳng tới mặt hai tên nô tài của Tào Tháo. Lời còn động trên hai cánh môi thì ánh thương cũng vừa chiếu đến, cả hai tên cùng rú lên thảm thiết:







- A...a....a...a...








Hai hốc mắt của hai gã Đường Chủ máu tuôn ra ước đẫm, cả hai cùng loạng choạng ôm mắt, ngã lăn xuống ngựa, thét lên:







- Ta đui rồi. Ta đui rồi. Ác đồ, ngươi nhẫn tâm thọc đui mắt anh em ta, ngươi sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của Thất Tinh Môn đâu.







- Các ngươi ồn ào quá, chịu chết đi.









Lôi Đao Lê Trung cũng vừa đà phi tới, miệng cười khảy một tiếng, khẽ lắc cổ tay, Lôi Hoả Đao nhoáng ra một ánh hồng quang, tên Đường Chủ bên phải lập tức bay đầu.







Lê Trung thúc ngựa phi theo Bạch Mã, ngoảnh đầu lại nói với tên còn sống sót:







- Tha cho ngươi cái mạng sống, về nói với Thất Tinh Môn chủ rằng còn theo Tào Tháo hại người, trước sau gì cũng gặp quả báo đấy.







Tên Đường Chủ còn sống rít lên cay độc:







- Ác tặc, ta giết ngươi, kiếp này không hại được ngươi, kiếp sau ta sẽ báo phục.







Gã loạng choạng đứng dậy, đưa hai tay đến trước mò mẫm, miệng không ngừng gào thét:







- Ngươi đền lại cho ta đôi mắt.







Mặc cho hắn gào thét, Lê Trung, Tô Uyển Vân và Hứa Hùng vẫn lạnh lùng ra roi đánh vào mông ngựa. Ba con chiến mã hí lên một tràng dài như giễu cợt hai gã Đường Chủ Thất Tinh Môn rồi nện vó phi nước đại hướng về cầu Trường Bản, đuổi theo Bạch Mã của Triệu Vân.







Nhưng chạy chưa được bao xa, lại thấy đất bụi cuốn tung, tiếng hò reo vang trời, từ trong rừng rậm lại một cánh quân mã do một mãnh tướng chỉ huy xông ra, cờ hiệu phấp phới “Thất Tinh Tướng Quân Trương Cáp”, cánh quân này mặc quân phục rõ ràng của binh Tào, chỉ khác là bên ngực phải đều đeo huy hiệu Thất Tinh Môn.