Phi Hổ Thương

Phi Hổ Thương - Chương 12: Đông nhạc tướng quân yến minh




Nguyên, Đông Nhạc Tướng Quân Yến Minh võ nghệ cũng vào loại khá, nhưng gặp phải Triệu Vân, là một đại cao thủ, rồng trong các loài rồng thì không đương cự nổi, chỉ vài ba hiệp đã bị đánh cho tay chân lóng ngóng, mồ hôi toát đầy sống lưng. Yến Minh thầm than khổ trong lòng, vốn tưởng trong đám loạn dân có thể kiếm chác được, hoặc chí ít cũng kiếm được vài ba cái thủ cấp tướng địch về báo công, nào ngờ đến cái miếu nhỏ này lại gặp thứ dữ, thương pháp nhanh như điện xẹt, lượn như rồng múa, chẳng biết đâu mà lần.







Nghiến răng, Yến Minh thúc ngựa, quyết định ra sát chiêu, dù rằng hai bên mới qua lại với nhau chưa đến chục hiệp, bởi Yến Minh biết rằng nếu mình không ra tay sớm, với tài nghệ của Triệu Vân, chẳng mấy chốc mình sẽ gặp hoạ, vậy thì tiên hạ thủ vi cường là tốt nhất. Cây Nhị Thiệt Đao vung lên thành vòng cung, hoá thành bẩy bóng đao ảnh, từ trên cao chém xả xuống mặt Triệu Vân. Đây là tuyệt chiêu “Mãnh Long Thất Hiện”, một đao hoá thành bẩy bóng ảnh, trong đó chỉ có một bóng đao ảnh là thật, còn lại là ảo, đường đao cũng không đi thẳng mà ngoằn ngoèo, uốn éo như thân rồng chém tới Triệu Vân.









Triệu Vân thấy Yến Minh xuất tuyệt chiêu khiến gió rít lên ào ào, chiêu đao xuất bẩy bóng ảnh, ở bên trong ngầm giấu cực nhiều biến hóa, bất giác trong lòng phải khen thầm, nghĩ bụng:







- Người này võ công không tầm thường chút nào mà nội công lại cũng là tay ghê gớm.







Nghĩ đoạn, Triệu Vân vội nghiêng người, tay trá kéo mạnh cương ngựa sang bên, con ngựa khôn ngoan tung vó, xẹt sang bên trái nhanh như điện, cùng lúc, Triệu Vân cũng ngả người, nhường cho chiêu tuyệt đao bay sát qua mặt, hơi gió đao phổ tới nghe mát cả sống mũi.









Cùng với động tác nghiêng người né đao, Triệu Vân quát: “khen cho chiêu đao, hãy đỡ đường thương đây’, tay phải cầm cây Phi Hổ Thương cũng xuất chiêu “Mãnh Hổ Quan Nhật”, đường thương như con hổ ngửa mặt ngắm mặt trời xốc thẳng từ phía dưới lên, đích đến là eo lưng của Yến Minh.







Yến Minh đánh một chiêu không trúng đích, mắt lại thấy trường thương của đối phương như con rắn ngóc đầu từ dưới yên ngựa mổ lên, trong lòng hoảng hốt, vội uốn cong mình bật ngửa ra sau tránh chiêu thương đâm vào chỗ hiểm. Nhưng tiếc rằng Triệu Tử Long từ lâu vang danh thiên hạ vì tài đánh thương, chiêu thương pháp đâu chỉ có thế. Mũi thương đi đến eo Yến Minh chỉ là hư chiêu, thực chiêu lại là khác, thân hình Triệu Vân lúc này đang ngả người bỗng đứng phắt dậy, Phi Hổ Ngân Thương trong tay chuyển thành thế đâm từ trên xuống, chiêu “Bạch Hổ Hạ Sơn” này gồm ba chiêu mười tám thức, mũi thương tua tủa như bàn chông úp ngược xuống thân hình đang nằm ngửa của Yến Minh.









Đông Nhạc Tướng Quân của Tào Tháo mắt mũi tối sầm trước cái chết đến gần kề, chỉ vừa kịp rú lên một tiếng kêu lìa đời thì cổ họng đã uất nghẹn, Phi Hổ Thương với mũi nhọn sắc bén đã đâm thủng áo giáp ngực, xuyên qua Hộ Tâm Kính đâm thủng tim Yến Minh. Thân hình Yến Minh theo đà phản xạ vẫn ngồi thẳng lên trên lưng ngựa, nhưng hồn đã lìa trần theo dòng máu nóng phun ra từ tâm thất. Vậy là thêm một đại tướng của Tào Tháo trong trận này gặp Triệu Vân đã quy tiên.







Đánh tan quân Tào, lúc này Hứa Hùng và Tô Uyển Vân mới từ sau bức tường đổ đi ra. A Đẩu vẫn nằm trong tay Uyển Vân, ngủ ngon lành. Triệu Vân quay sang người thiếp yêu, sẽ sàng hỏi:








- A Đẩu không giật mình chứ?







Tô Uyển Vân gật nhẹ:







- Thiếp đã điểm Thuỵ huyệt của ấu chúa, A Đẩu sẽ ngủ cho đến khi về gặp lại Lưu Hoàng Thúc.








Triệu Vân cũng có phần yên tâm hơn. Vạch cái bọc ngó A Đẩu đang thiêm thiếp ngủ say, Triệu Vân gạt ngang sợi tóc vương trên mặt đứa bé rồi nói:









- Ừ, thế cũng được, nàng nên buộc giáp vào người A Đẩu để abỏ vệ.







Vĩnh Thượng ngay lập tức thi hành, giáp thì có sẵn, mà tiện lợi nhất là tấm áo giáp của Yến Minh, chỉ một vũng nước nhỏ là gột sạch máu me, Vĩnh Thượng khua một vòng, những giọt nước đang bám vào áo giáp đều văng ra hết, Tô Uyển Vân vội đón lấy, buộc A Đẩu vào ngang ngực, sau đó cả đội vội vã lên ngựa, nhằm hướng cầu Trường Bản thẳng tiến.







Năm người mang theo ấu chúa, tức tốc phi hành, vó ngựa căng hết mức, tai chỉ nghe tiếng gió rít vù vù hai bên. Bầu trời mây đen che phủ một màu xám ngoét, khung cảnh cũng xám ngoét, khắp đất trời như ngủ vùi dưới sắc mà chiến địa, nhà, cửa hai bên đường sập xệ, đổ nát, tung toé, phủ đầy bùn đất và máu khô đông đặc, giống như một bức tranh thủy mặc lợt lạt, mọi màu sắc đều dung nhập vào một mảng xám xịt mông lung. Thỉnh thoảng đó đây, một vài mái nhà bốc cháy ngùn ngụt, càng tô thêm vẻ điêu tàn, thảm khốc của chiến địa. Cũng không biết từ đâu truyền đến tiếng chó sủa bâng quơ, dưới khung trời xám đôi chỗ bốc lên những luồng khói đậm đặc như cái vòi ma quái chọc thẳng lên bầu trời.







Người vẫn kêu la, xác chết vẫn nằm la liệt khắp nơi, đoàn người Triệu Vân, dù trong lòng xót thương lê thứ nhưng cũng đành nhắm mắt thúc ngựa phi qua.