Phi Điển Hình

Chương 4




#4

Nguyễn Nịnh lén lút trốn vào phòng. Cậu không dám bật đèn, chỉ có thể lần mò sờ soạng thấy một cánh tủ. Cậu nghĩ một lát rồi mở cửa chui vào trong.

Không biết phòng này có người ở không, cậu chỉ có thể hi vọng không ai phát hiện ra mình.

Thời gian trôi qua, Nguyễn Nịnh cảm thấy vừa đói vừa khát, nhưng vẫn không dám đi ra ngoài. Lạc Nhĩ Văn là người của liên minh, không biết lúc này liên minh đã phát hiện ra chuyện cậu bỏ trốn chưa? Liệu đã hạ lệnh bắt cậu về kết hôn chưa? Nếu Lạc Nhĩ Văn nhận được lệnh có bắt cậu quay về không?

Nguyễn Nịnh đã tra được chuyện của Phân Khắc mà ba cậu nhắc đến ngày hôm đó. Phân Khắc cũng là Alpha, hắn và thanh mai trúc mã của mình đã hẹn ước khi trưởng thành sẽ kết hôn. Không ngờ sau khi Phân Khắc phân hóa lại có độ thích hợp lên đến 89% với một Omega khác, mà thanh mai trúc mã của hắn chỉ là một Beta bình thường. Phân Khắc là học viên xuất sắc của học viện, liên minh không cho phép hắn kết hôn với Beta.

Sau khi Phân Khắc từ chối hôn sự, bố hắn và cả nhà Beta kia đều chịu liên lụy. Phân Khắc bị người liên minh giải đi, sau đó không còn tin tức gì nữa.

Tuy ai nấy trên Tinh Võng đều cảm thấy thương tiếc cho đôi tình nhân này, thế nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng AO có độ thích hợp cao kết hôn vẫn là tốt nhất.

Nguyễn Nịnh không dám tưởng tượng sau khi bị giải đi Phân Khắc sẽ phải trải qua những chuyện gì. Cậu chỉ muốn ở nhà, không muốn đi đâu hết. Nguyễn Nịnh co cái chân tê dại, tựa đầu lên đầu gối trông vô cùng đáng thương. Cậu rất đói bụng, cậu thèm bánh kem Mousse của Đế Đô Tinh.

Tất cả đều là vì tên Omega đáng ghét kia, nếu không phải vì hắn và cậu có độ thích hợp cao như vậy, liên minh sẽ không cưỡng chế chỉ định đối tượng kết hôn cho cậu!

Nguyễn Nịnh tức giận đến đau cả đầu. Nếu không phải vì Omega kia, lúc này chắc chắn cậu đang thả người lên ghế sô pha mềm mại ở nhà ăn bánh kem Mousse...

Tuy Nguyễn Nịnh biết đây không phải lỗi của Omega kia, nhưng cậu vẫn không nhịn được thấy ghét hắn.

Hức, bánh kem Mousse...

Lạc Nhĩ Văn vừa mở cửa đã tinh ý nghe thấy tiếng khóc kìm nén truyền đến từ trong tủ. Hắn cau mày mở cửa tủ thì thấy Nguyễn Nịnh co người thành một mẩu, gương mặt khóc đến ửng đỏ, trên mu bàn tay cũng đầy vết cấu của chính cậu.

"Bé ngoan, có chuyện gì vậy em?"

Nguyễn Nịnh khóc đến ù cả tai. Cậu không nghe rõ người kia nói gì, chỉ cảm thấy có một đôi tay luồn phía dưới đầu gối mình. Người nọ dùng sức ôm cậu ra từ trong tủ. Câu mở cặp mắt sưng vù thì thấy vẻ mặt lo lắng của Lạc Nhĩ Văn.

"Đừng khóc mà. Mắt em có đau không?" Nhìn cậu khóc, Lạc Nhĩ Văn chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ nát. Hắn để cậu ngồi trên đùi mình rồi lấy khăn ướt lau khô nước mắt trên mặt Nguyễn Nịnh. Hắn trầm mặt hỏi cậu: "Kẻ nào bắt nạt em? Tôi giúp em xử lý hắn."

Lạc Nhĩ Văn không ngờ ngay trong quân đội của mình lại có kẻ cặn bã như vậy, quả là không để hắn vào mắt.

Nguyễn Nịnh chính là kiểu người nếu chỉ yên lặng khóc một mình, khóc xong rồi thì thôi, nhưng nếu lúc này đột nhiên xuất hiện ai đó an ủi cậu, cậu tất nhiên sẽ được nước lấn tới. Chỉ thấy miệng cậu méo xệch, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng giờ phút này lại thi nhau rơi xuống như hạt đậu vàng. Cậu nắm cổ áo Lạc Nhĩ Văn, vùi mặt mình vào trong, nói lắp bắp một hồi không rõ đầu đuôi: "Hư... Tất cả là lỗi của anh ta. Tôi không kết hôn với Omega đâu. Hứ, tôi vốn không hề quen anh ta. Tôi ghét anh ta, tôi không muốn về Đế Đô Tinh. Huhu, tôi muốn ăn bánh kem Mousse..."

Lạc Nhĩ Văn đờ người mất hai giây. Hay lắm, kẻ xấu lại chính là bản thân hắn.

Nhưng rốt cuộc vì sao Alpha của hắn lại kháng cự Omega như vậy?

Dỗ dành Nguyễn Nịnh xong, Lạc Nhĩ Văn lấy mấy miếng bánh kem ra khỏi tủ lạnh trong phòng. Hắn cho là nếu thấy đói bụng cậu nhóc này chắc chắn sẽ tự đi tìm đồ ăn, ai ngờ cậu lại trốn trong tủ quần áo khóc lâu như vậy.

Nguyễn Nịnh vừa tắm xong, lúc này đang mặc bộ áo tắm rộng thùng thình bị Lạc Nhĩ Văn nhét vào trong chăn. Chiếc chăn mềm như bông phủ lên người khiến cậu hơi mơ màng. Thế nhưng dạ dày lại nhói lên đau đớn, cậu đang định ngồi dậy tìm Lạc Nhĩ Văn thì thấy hắn bưng một đĩa bánh kem ngồi bên cạnh mình.

"Đây, bánh kem Mousse em muốn ăn này."

Bánh kem được cắt nhỏ thành từng miếng, bên trên còn cắm một chiếc nĩa trong suốt dùng một lần. Nguyễn Nịnh ăn vài miếng, cảm giác dạ dày không đau nữa thì dừng lại. Cậu vừa khóc một trận, quả thật không có tâm trạng ăn uống gì.

Lông mày Lạc Nhĩ Văn nhíu lại. Alpha của hắn ăn ít quá, khi nãy bế cậu lên hắn còn không có cảm giác gì về sức nặng.

"Em muốn ăn gì nữa không, tôi tới nhà bếp làm cho em." . Đọc truyện tại { TR ÙMTRUYỆN. or g }

Nguyễn Nịnh lắc đầu, cười nói với Lạc Nhĩ Văn: "Không cần đâu. Cảm ơn anh, Lạc Nhĩ Văn."

Lạc Nhĩ Văn lại đứng dậy lấy một chiếc khăn lông đắp lên mắt Nguyễn Nịnh: "Em đắp một lúc đi, nếu không ngày mai mắt sẽ đau lắm."

"Ừm, cảm ơn anh."

"Đừng khách khí với tôi như vậy." Lạc Nhĩ Văn nhìn chằm chằm bờ môi đỏ hồng của Nguyễn Nịnh. Lúc này mắt Nguyễn Nịnh đã bị khăn lông che kín, hắn đã có thể không cần e dè nhìn thẳng vị Alpha vừa đáng yêu vừa mỏng manh này. Hầu kết Lạc Nhĩ Văn khẽ di chuyển, giọng nói hơi khàn: "Có thể nói với tôi vì sao em lại ghét Omega như vậy không?"

"À ——" Nguyễn Nịnh thấy hai mắt mát lạnh rất dễ chịu, tâm trạng cũng tốt hơn. Cậu sắp xếp từ ngữ một lát rồi nói: "Thật ra... cũng không phải là ghét Omega." Cậu đưa tay xoa chóp mũi đến mức đỏ cả lên: "Lý do là vì trước khi phân hóa tôi vẫn nghĩ mình là Omega. Kết quả không ngờ lại biến thành Alpha. Tôi còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận Alpha thì đã bị liên minh chỉ định đối tượng kết hôn."

Nguyễn Nịnh thở dài, tủi thân nói: "Tôi chỉ mới 18 tuổi, vẫn chưa muốn kết hôn. Hơn nữa..." Cậu ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp: "Tôi không thích Omega."

Vì đến bản thân mình cậu còn chưa lo nổi, chăm sóc người khác thế nào được đây.

Lạc Nhĩ Văn thấy tim mình như lạnh hẳn đi. Hắn thấy thật may là lúc này Nguyễn Nịnh không nhìn thấy gì: "Không thích Omega, vậy em thích Beta sao? Hay là thích Alpha?"

Nguyễn Nịnh nghĩ đến hình tượng Alpha trăm kẻ như một trong phim truyền hình, lại lắc đầu.

"Vậy em..." Lạc Nhĩ Văn thấy đầu ngón tay mình run rẩy. Hắn cười tự giễu, kinh qua bao nhiêu trận chiến còn không thấy bản thân căng thẳng như vậy: "Em thấy tôi thế nào?"

Lạc Nhĩ Văn thế nào á?

Khuôn mặt Nguyễn Nịnh bỗng đỏ bừng. Hắn hỏi cậu câu này là có ý gì? Lúc học cấp 3, Nguyễn Nịnh từng được không ít người tỏ tình. Cậu không cần làm gì, chỉ cần đứng ở đó là sẽ có người đến tặng đủ các loại hoa xinh đẹp cho cậu.

Mấy câu "Em thấy tôi thế nào?" Nguyễn Nịnh đã từng nghe rất nhiều lần.

Cậu nghĩ đến gương mặt của Lạc Nhĩ Văn. Rất đẹp trai, đẹp trai hơn tất cả những người cậu từng gặp. Hắn cũng rất cao, còn có thể bế cậu lên một cách dễ dàng. Lạc Nhĩ Văn còn rất dịu dàng, rõ ràng là một Alpha nhưng lại chuẩn bị bánh ngọt trong tủ lạnh...

À đúng... Lạc Nhĩ Văn giống cậu, cùng là Alpha. Nhất thời Nguyễn Nịnh thấy hơi xấu hổ và giận chính bản thân mình, sao cậu lại nghĩ Lạc Nhĩ Văn thích mình được?

Có điều, hẳn là sau này Lạc Nhĩ Văn cũng sẽ đối xử rất tốt với Omega của hắn? Dù sao cậu và hắn không hề quen biết, vậy mà nghe cậu kể lý do không muốn quay về Đế Đô Tinh xong, hắn vẫn đồng ý để cậu đi cùng đến Hắc Vân Tinh. Với người xa lạ mà còn tốt bụng như vậy, không cần phải nói Omega của hắn sau này sẽ như thế nào.

"Anh rất tốt." Nguyễn Nịnh nghĩ một lát rồi nói: "Omega của anh sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc."

- -

Lạc Nhĩ Văn: Người xấu lại chính là ta! Omega đó cũng chính là ta!

Hết #4.