Phi Điển Hình

Chương 2




#2

Mục tiêu của Nguyễn Nịnh rất rõ ràng, cậu cần nhanh chóng rời khỏi Đế Đô Tinh. Sau khi tỉnh dậy, hai người bố sẽ đọc được bức thư cậu để lại và giúp cậu kéo dài thời gian, còn Nguyễn Nịnh cần phải rời khỏi Đế Đô Tinh trước khi bị liên minh tìm thấy. Kế hoạch của cậu là tới hành tinh thứ sáu trong tinh hệ - Hắc Vân Tinh, lý do là vì Hắc Vân Tinh đã thoát khỏi sự kiểm soát của liên minh, trở thành một tinh cầu độc lập.

Cậu biết Hắc Vân Tinh rất nguy hiểm, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

Vì sợ dùng giấy chứng nhận sẽ để lại dấu vết, Nguyễn Nịnh đành phải đến chợ đen mua một tấm vé nhập cư trái phép đi Hắc Vân Tinh trong ngày. Nhưng cậu không biết, người đen đủi thì làm chuyện gì cũng đen đủi, phi thuyền của cậu bị băng hải tặc Tinh Tế chiếm đoạt.

"Đức Phổ Lâm, mày có ngửi thấy mùi gì ngòn ngọt không?"

Người đàn ông tên Đức Phổ Lâm hít mũi ngửi, nhìn về phía nhóm Omega cười nói: "Không thấy đám Omega ở đây à? Chắc là có đứa nào trong đó sắp phát tình..."

"Đù." Reeves nuốt nước miếng: "Tao còn chưa chịch với O phát tình bao giờ."

Đức Phổ Lâm phá lên cười, hắn vỗ nhẹ bả vai Reeves: "Vậy đợi lát nữa mày có lộc ăn rồi."

Nguyễn Nịnh nghe vậy, cố gắng lùi người về phía sau ngăn tủ. Cậu biết rõ mùi hương ngọt ngào đó phát ra từ tuyến thể của chính mình.

Nguyễn Nịnh mới phân hóa chưa được bao lâu, còn chưa quen cách kiểm soát tuyến thể. Lúc này thần kinh của cậu vô cùng căng thẳng, không cẩn thận làm mùi kẹo sữa tỏa ra.

Mùi sữa nồng đậm trong không khí làm đám Alpha xao động bất an. Reeves nôn nóng nhìn nhóm Omega, nghi hoặc mở miệng: "Trong số chúng hình như không có người sắp phát tình."

Đức Phổ Lâm trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên mỉm cười. Hắn kéo dài giọng nói, dùng ánh mắt đáng khinh quét khắp đại sảnh: "Vậy xem ra chúng ta để lọt một con cá rồi." Hắn nghĩ một lát, đưa tay vớ bừa một Omega bị bắt. Omega bị hắn xách hai cánh tay gầy nhẳng, hai chân lơ lửng cách mặt đất.

Cùng với tiếng thét chói tai của Omega, Nguyễn Nịnh thấy quần áo người kia bị xé nát.

Đức Phổ Lâm cười với vẻ độc ác: "Nếu giờ chú mày ra mặt, tao sẽ xuy xét tha cho nó."

Nguyễn Nịnh nhắm mắt lại, không dám nhìn về phía đại sảnh, thế nhưng tiếng gào khóc của Omega vẫn truyền đến tai cậu. Cậu cực kì tủi thân, trong lòng thầm mắng tên Omega được phân cặp với mình một trăm lần.

"Tôi ở đây." Nguyễn Nịnh vịn tủ đứng dậy. Đức Phổ Lâm nói chuyện giữ lời, hắn thả lỏng áo của Omega kia, xoay bước chân đi về phía Nguyễn Nịnh.

Đức Phổ Lâm nắm cằm Nguyễn Nịnh, lòng bàn tay thô ráp sượt qua khiến má cậu hiện lên một vệt đỏ: "Cậu ấm nào ở Đế Đô Tinh bỏ nhà đi chơi thế này?"

Mùi sữa ngào ngạt tràn ngập xoang mũi Đức Phổ Lâm. Tuy hắn cứ có cảm giác tin tức tố của Omega này hơi kỳ lạ, thế nhưng viên kẹo sữa trước mắt thoạt nhìn ngon miệng quá mức, Đức Phổ Lâm căn bản không nghĩ nhiều. Hắn đang đưa tay tính xé rách quần áo của Omega này thì bỗng có một tiếng "Ầm" lớn vang lên. Mười mấy giây sau, một đám người mặc quân phục của liên minh xông vào.

Nguyễn Nịnh bị Đức Phổ Lâm giật về sát người hắn, nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào đầu cậu. Cậu đưa mắt về phía quân đội liên minh, đi đầu là một người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu đen tuyền. Ủng quân đội đạp trên nền đất phát ra âm thanh không hiểu sao khiến người ta thấy hơi sợ hãi. Người đó đứng yên, cách Đức Phổ Lâm một khoảng không xa, lười biếng đưa tay chỉnh lại ống tay áo.

"Lạc Nhĩ Văn." Nguyễn Nịnh nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Đức Phổ Lâm: "Đáng lẽ mày phải ở tinh hệ thứ ba bận rộn xử lý chuyện dị trùng chứ?"

Lạc Nhĩ Văn cởi nút áo trên cổ tay, xắn tay áo lên để lộ cổ tay trắng bệch: "Một đám nhãi nhép." Hắn nói rồi đi vài bước về phía trước. Nguyễn Nịnh có thể cảm nhận được bàn tay cầm súng của Đức Phổ Lâm càng siết chặt hơn.

"Mày mà tiến thêm một bước nữa, tao nhất định sẽ giết Omega này."

Omega?

Lạc Nhĩ Văn nhìn Nguyễn Nịnh trong lòng ngực Đức Phổ Lâm. Hắn không giống tên Alpha ngu xuẩn này, có thể nói hắn là chỉ huy trưởng của quân đội liên minh, học viên cấp SSS tốt nghiệp loại xuất sắc của học viện Đế Đô, chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã biết Nguyễn Nịnh là một Alpha.

Huống chi, không lâu trước đây hắn còn từng thấy cậu trên quang não của chính mình. Lạc Nhĩ Văn nhìn Nguyễn Nịnh với chiều cao thấp hơn hẳn mình, hai mắt cậu đỏ hoe, trên mặt còn hằn dấu ngón tay do Đức Phổ Lâm gây ra. Dấu tay đó đập thẳng vào mắt Lạc Nhĩ Văn khiến hắn cảm thấy cực kỳ gai mắt.

Đây là Alpha thuộc về hắn.

"Mày muốn gì?"

Kiều nhìn cấp trên của mình với vẻ khiếp sợ. Chỉ huy trưởng muốn bàn điều kiện với Đức Phổ Lâm? Không phải bình thường Lạc Nhĩ Văn sẽ lập tức rút súng bắn chết loại hải tặc như thế này sao?

"Thả bọn tao đi."

"Được." Lạc Nhĩ Văn lùi sang một bên nhường đường: "Mời."

Kiều hoàn toàn ngu người, thế nhưng vẫn làm theo Lạc Nhĩ Văn, lùi sang bên cạnh vài bước, chừa một con đường cho đám người Đức Phổ Lâm.

Đức Phổ Lâm khống chế Nguyễn Nịnh, đến khi tất cả đám người phe hắn đã rút về cơ giáp, hắn mới thả tay đẩy Nguyễn Nịnh về phía trước, sau đó mở cơ giáp chuồn mất.

Chân Nguyễn Nịnh mềm nhũn, chẳng mấy sẽ té ngã trên mặt đất. Lạc Nhĩ Văn nhanh lẹ tiến lên vài bước đỡ người vào lòng.

"Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

"Không, không sao." Nguyễn Nịnh vịn vào cánh tay Lạc Nhĩ Văn, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ thầm, Alpha này thật mạnh mẽ.

"Tôi đưa em đi bôi thuốc." Lạc Nhĩ Văn cười với cậu, nửa ôm nửa đỡ Nguyễn Nịnh lên quân hạm.

Kiều dụi mắt một cái, cảm thấy bản thân hình như vẫn chưa tỉnh ngủ.

Hết #2.