Edit: Ry
“Muốn uống gì đó không?”
Lâm Chức mở tủ lạnh nhỏ, khom người nhìn đồ bên trong.
Áo sơmi quá thùng thình hơi kéo lên theo động tác của y, đôi chân dài với đường cong vốn không giấu được, dưới ánh đèn sáng ngời càng thêm mềm mại.
Dường như nó khiến thứ không khí màu hồng như có như không trong phòng càng thêm quấn quít dây dưa, khiến trái tim vô thức rộn ràng.
“Không cần.” Minh Dao từ chối, giọng đã hơi khàn. “Tôi tới đây vì muốn nói chuyenj với cậu ý định của ông nội cho sự nghiệp của cậu.”
Minh Dao gần như vội vàng nói ra mục đích lần tới đây của mình, muốn mau chóng giải quyết cho xong rồi rời đi. Mặc dù phong cách bình thường của anh cũng là ngắn gọn súc tích, nhưng Minh Dao biết cảm xúc của mình hiện giờ có vẻ hơi hỗn loạn, cảm giác mất khống chế làm anh khó chịu.
“Ông nội muốn tôi vào làm ở Minh Thị đúng không, nếu là vậy thì anh từ chối ông giúp tôi là được.”
Lâm Chức chuẩn bị nhiều như vậy, đương nhiên là để tiếp cận Minh Dao, nhưng y không định dùng loại cách thức này. Chỉ đơn giản làm công cho Minh Dao thì có gì thú vị.
“Vậy cậu có ý định gì?”
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Minh Dao, mặc dù lần này anh ta tới đây để hỏi ý kiến Lâm Chức, nhưng anh ta cho rằng Lâm Chức sẽ không từ chối. Nhưng Lâm Chức lại từ chối.
Minh Dao nhớ đến cái lần nhìn thấy Lâm Chức trò chuyện với Cừu Thanh Vanh của Hòa Sinh, ấn đường vô thức nhíu lại.
“Tạm thời chưa có ý định gì, chỉ là tôi không muốn làm cấp dưới của anh.”
Mệt mỏi sau cơn khoái lạc khiến giọng Lâm Chức có chút mềm mại. Y ngồi xuống đối diện Minh Dao, hai chân bắt chéo, mũi chân khẽ đung đưa.
Ánh mắt Minh Dao bị thu hút, vô thức dừng lại vài giây ngắn ngủi, sau đó trở lại với lời nói vừa rồi.
Câu nói của Minh Dao không hề mang ý bức xúc vì bị từ chối, chỉ đơn thuần đưa ra nghi hoặc.
“Tại sao?”
“Tôi không thích cấp trên quá nghiêm khắc, với cả... Tôi không thể dùng danh hiệu Minh phu nhân để hưởng thụ phúc lợi dành cho bà chủ tập đoàn, lại còn mất đi đãi ngộ hiện có.”
Dường như đang nghĩ tới hình ảnh đó, khuôn mặt Lâm Chức trở nên buồn rầu.
Điều này khiến Minh Dao có chút tò mò, anh không biết tại sao Lâm Chức làm việc cho mình lại mất đi đãi ngộ hiện giờ, bèn truy hỏi: “Ví dụ như là?”
Minh Dao vô tình hoặc cố ý bỏ qua câu không thích cấp trên quá nghiêm khắc.
“Ví dụ như tôi không thể đi nhờ xe anh, chưa biết chừng còn bị phát hiện chúng ta sống chung, đồng nghiệp hỏi tôi ở đâu tôi cũng phải nghĩ cách bịa, lỡ có người gây khó dễ cho tôi thì sao... Dù gì tôi cũng là vợ anh, lại không thể dùng cái danh nghĩa đó đè người, nghĩ thôi đã thấy không vui vẻ gì rồi.”
Lâm Chức giơ ngón tay liệt kê từng cái, nói xong câu cuối đã không thèm che lấp sự ham hư vinh của mình.
01 không nhịn được ôm mặt, kĩ thuật diễn của kí chủ thật sự quá tốt, rõ ràng ham hư vinh lại khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu, là kiểu vừa nhõng nhẽo vừa hơi xấu tính đó.
Minh Dao im lặng. Anh rất muốn để ông nội nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Chức, để xem ông cụ còn khen y ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa không, ngay cả lí do từ chối lòng tốt cũng khiến người ta không biết phải nói gì. Nhưng nghĩ đến tính tình của Lâm Chức, Minh Dao lại cảm thấy như vậy cũng hợp lí.
“Thế nên là, tôi cách xa anh một chút sẽ tốt hơn.”
Nghe Lâm Chức nói, ngón tay Minh Dao nhẹ nhàng vuốt ve thành xe lăn, thản nhiên đáp: “Lần trước lên xe tôi, cậu nói là phải ở gần tôi thì mới dễ nói chuyện với ông nội.”
“Đó là gần anh trong cuộc sống thường ngày thôi, tới Minh Thị thì ai biết tôi sẽ bị đuổi đi đâu, sao có thể luôn gặp anh được.”
Lâm Chức nhướng mày, ra vẻ “những gì tôi nói không hề có sơ hở“.
“Vậy cậu tới làm thư kí cho tôi đi.”
Minh Dao suy nghĩ, cảm thấy thế này cũng ổn, muốn kiểm tra năng lực của Lâm Chức thì chi bằng đặt y cạnh mình, xem y có thể làm được gì.
Ngoài ra, Lâm Chức mà có mưu kế gì thì dưới sự giám sát của anh, y sẽ dè chừng hơn chút.
Mà lỡ năng lực không đủ thì càng dễ giải thích với ông nội.
“Vậy tiền lương của tôi là bao nhiêu?”
“Sẽ có hợp đồng chi tiết.”
“Vậy tôi có thể đi nhờ xe anh không?”
“Làm thư kí riêng của tôi thì đương nhiên là được.”
“Có người gây khó dễ cho tôi thì tôi được phép dùng tên anh chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Minh Dao bổ sung, nói với Lâm Chức: “Không được cậy thế ức hiếp người khác.”
“Tôi nào dám, Minh tiên sinh à, tôi là người rất nghe lời.”
Lâm Chức ngả người trong chiếc ghế dựa mềm, cặp mắt được chiếu sáng ánh lên lớp hơi nước mỏng manh, trông thật vô tội ngoan hiền.
Bởi vì tư thế của y mà cổ áo hơi lệch sang bên, phần da thịt chỗ xương quai xanh trắng nõn nà như phát sáng dưới ánh đèn.
Thứ không khí làm Minh Dao hơi nghẹn thở một lần nữa bao bọc lấy anh, Minh Dao thấy đã thương lượng xong thì định rời đi, một bàn chân lại giẫm lên đùi anh.
“Cuộc nói chuyện của chúng ta còn chưa kết thúc mà, thật có lỗi, nhưng dừng lại như vậy có hơi vội vàng.”
Miệng nói vậy, nhưng chân Lâm Chức không hề rời khỏi bắp đùi Minh Dao, mà từ đó trượt xuống đầu gối, dùng mũi chân vuốt ve.
Người Minh Dao cứng đờ. Mặc dù anh ta không thể đi lại, nhưng chân vẫn có cảm giác, phần đùi không khác gì người bình thường, thậm chí do làm bạn với xe lăn lâu ngày mà dây thần kinh ở chỗ này càng thêm nhạy cảm.
Bởi vì vừa xong việc đã tới đây nên Minh Dao vẫn mặc âu phục, quần tây chất lượng cao cấp truyền lại trọn vẹn xúc cảm.
Những ngứa ngáy xa lạ từ dưới da lan khắp các bộ phận, khiến anh ta phải bóp chặt thành xe lăn, cằm bạnh ra, vẻ mặt u tối nhìn đầu ngón chân đang ấn trên đầu gối mình, nhịn xuống ham muốn nắm chặt lấy nó, thậm chí là bóp nát.
Thanh âm càng thêm khản đặc: “Bỏ chân xuống, đừng có chạm vào tôi.”
Chủ nhân của bàn chân dường như lại không thấy mình đang làm gì quá đáng, mũi chân trượt xuống, còn khẽ đung đưa trong không khí.
Ánh mắt Minh Dao từng tấc từng tấc dời lên, từ mắt cá chân đến bắp chân, từ bắp chân đến đầu gối, cho tới khi đối mặt với cặp mắt giả vờ ngoan ngoãn kia.
Rõ ràng là giả dối.
Ham muốn hủy hoại mãnh liệt lan tràn, khiến người ta muốn phá hủy hư giả, cướp đoạt chân thực.
“Cậu có vẻ khác so với trước kia.”
Minh Dao lẳng lặng nhìn y, trước kia người này không dám có những hành động như vậy với anh.
“Muốn sống tốt hơn thì tất nhiên phải can đảm hơn rồi. Vả lại tôi phát hiện Minh tiên sinh cũng không phải người khó nói chuyện.” Lâm Chức tự nhiên đắp nặn quá khứ trọn vẹn, chuyển sang đề tài khác: “Có vài chuyện không có trên hợp đồng, tôi cảm thấy chúng ta cần trao đổi kĩ càng hơn, để tránh tương lai phải khó xử.”
Minh Dao giương mắt, ra hiệu Lâm Chức nói tiếp.
“Bởi vì tôi không biết quan hệ hôn nhân của chúng ta sẽ tiếp tục trong bao lâu, nếu trong thời gian đó, có chuyện vô cùng quan trọng xảy ra, ví dụ như cái này.”
Lâm Chức chỉ món đồ chơi nhỏ trên giường mình, vẻ mặt thản nhiên.
“Điều khoản trong hợp đồng chỉ nói tôi không được phép mang bất cứ kẻ nào tới đây, không được để người ngoài biết quan hệ hôn nhân của chúng ta, không được khoe mẽ thân phận thậm chí là sử dụng đặc quyền trước mặt người khác. Nhưng không có quy định tôi có thể hẹn hò, thậm chí là làm tình với người khác hay không.”
Vẻ mặt Minh Dao sa sầm, lúc trước anh ta hoàn toàn không tính tới chuyện này, vì anh không cần, thế nên cũng vô thức bỏ qua. Nhưng hiển nhiên bắt người khác phải sống theo mình là một chuyện hết sức vô nhân đạo, Minh Dao sẽ không làm vậy.
“Tôi sẽ không can thiệp vào nhu cầu của cậu, chỉ cần đừng để người khác biết thân phận của cậu, có chừng có mực là được.”
Câu trả lời nằm trong dự đoán của Lâm Chức, nhưng thứ y muốn không phải là cái này.
Lâm Chức đứng dậy, đi tới trước mặt Minh Dao.
“Mặc dù là hôn nhân hình thức, nhưng ngoại tình cũng không phải hành vi xứng đáng được tuyên dương. Khi tôi gặp được người mình thích, tất nhiên tôi sẽ muốn kết hôn cùng người ấy, nếu vậy sẽ tạo thành mâu thuẫn trong quan hệ.”
“Tôi tin là Minh tiên sinh cũng không muốn có một ngày người ta nói với anh hình như vợ anh chuẩn bị kết hôn đâu nhỉ.”
“Cho nên ý cậu là?”
Minh Dao đã nhận ra một ít tín hiệu từ lời nói của y, nhưng không quá chắc chắn.
“Ý của tôi là... Minh tiên sinh có muốn thử với tôi không?”
Lâm Chức hơi cúi xuống, ở sát gần Minh Dao.
Hơi thở quấn quít, mắt đối mắt.
Minh Dao thấy được trong mắt Lâm Chức một thứ không hề giống với bất cứ điều gì trước đây, không phải những đường mật dối trá, không phải sùng bái hư vinh, mà là một loại ý đồ ngay thẳng, thuần túy, mang theo yêu thương và si mê, như thể muốn cắn nuốt anh cho tới xúc cảm cuối cùng.
Trái tim kịch liệt nhảy lên khiến não bộ trống rỗng trong vài giây, đến mức Minh Dao không lập tức đẩy Lâm Chức ra, giữ khoảng cách với y.
“Để bày tỏ thành ý của tôi, tiền sinh hoạt tháng sau có thể bớt 10 vạn.”
Minh Dao nghe vậy, phản ứng đầu tiên lại là, với tính cách yêu tiền của Lâm Chức, 10 vạn đúng là rất có thành ý.
Phản ứng thứ hai là, anh chỉ đáng giá 10 vạn?
“Thế nào, Minh tiên sinh đã nghĩ xong chưa?”
Bọn họ ở quá gần, Minh Dao nghĩ.
Lâm Chức nói chuyện, cánh môi khép mở dường như cũng là một loại cọ xát mập mờ, là khoảng cách đôi môi có thể dễ dàng chạm tới.
“Không nghĩ.”
Minh Dao hơi quay đi, trả lời xong còn ngạc nhiên giọng mình khàn tới nỗi không giống bình thường.
“Vậy được rồi, nếu như Minh tiên sinh có nghĩ lại thì nhớ tới tìm tôi. Trước khi tôi đổi ý, tôi sẽ trung thành với cuộc hôn nhân này, chỉ dùng nhóm bảo bối nhỏ của tôi.”
“Đừng lo, tôi sẽ không ép anh, vẫn là câu nói cũ, Minh tiên sinh, tôi rất dễ sai bảo.”
Lâm Chức mở cửa phòng cho Minh Dao, tươi cười vẫy tay với anh.
Sau khi hiểu ra nhóm bảo bối nhỏ của Lâm Chức là chỉ cái gì, Minh Dao nặng nề ấn nút tiến lên trên xe lăn.
Tác giả có lời muốn nói:
Giám đốc Minh hiện giờ: Tôi không can thiệp vào chuyện của cậu, không cân nhắc
Giám đốc Minh sau này: Vợ à, đống bảo bối nhỏ đó không xài tốt bằng bảo bối bự của anh đâu