Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 31




Edit: Ry

Thời gian nhấn nút tạm dừng, ý thức biến mất, rơi vào bóng tối vô biên.

Sau khi ý thức khôi phục, Lâm Chức mở mắt ra, phản chiếu trong mắt y là một căn phòng khách bình thường.

Diện tích không lớn, đảo mắt là có thể thấy hết bài trí, trên tường dán một tờ áp phích nam tài tử nào đó, sách vở trên giá không có mấy, hầu hết là manga tiểu thuyết.

Nguyên chủ có vẻ tương đối trẻ, Lâm Chức thầm đánh giá.

01 tri kỷ hỏi: [Kí chủ, có cần thời gian giảm xóc rồi hẵng tiếp nhận nhiệm vụ không?]

Khả năng điều tiết của Lâm Chức rất mạnh, y vốn đã chuẩn bị kĩ càng, cũng không cần giảm xóc, nhưng miệng vẫn nói: [Được, trước khi giới thiệu nhiệm vụ lần này, cậu có thể nói cho tôi những gì cậu biết không?]

Trong 7 ngày tạm ngừng ở thế giới trước, Lâm Chức đã hỏi 01 một lần, chải vuốt lại mọi chuyện. Đề phòng kho số liệu của 01 lại đổi mới, xuất hiện thông tin mà y không biết, để cho cẩn thận, Lâm Chức mới hỏi lại lần nữa.

01 có chút áy náy mình đã lừa gạt kí chủ vì không biết rõ tình huống, thế là thuật lại những gì mình biết.

Nó vẫn là hệ thống cứu rỗi mã số 01, sứ mệnh là cùng kí chủ cứu vớt mục tiêu nhiệm vụ sẽ đẩy bản thân đi vào con đường hủy diệt chính mình.

Bản chất tất cả mục tiêu đều là một người, cơ thể hắn chia ra làm nhiều nhân cách có khuynh hướng tự hủy, để tránh đi tới kết cục tử vong, hắn đã thiết kế ra hành trình tự cứu này.

Vì để thể hiện rõ hiệu quả trị liệu, mỗi mảnh vỡ nhân cách của hắn sẽ có các loại bệnh tật khác nhau. Những căn bệnh này khỏi hẳn đồng nghĩa với nhân cách đó đã được kéo lại khỏi ranh giới tự hủy, sau đó sẽ nhập làm một với chủ thể.

Khi tất cả mảnh vỡ đều dung hợp, cũng là lúc người thiết kế tức chủ thể khỏi hẳn, hắn sẽ thức tỉnh từ dưới đáy thế giới tinh thần, cho người hoàn thành nhiệm vụ mọi thù lao mà người đó muốn.

Lời ngầm chính là, nếu như hắn không tỉnh được, mọi chuyện sẽ uổng phí.

Có điều cái này cũng không khác mấy với phiên bản ban đầu của 01, nếu như nhiệm vụ không thể hoàn thành Lâm Chức cũng sẽ biến mất, thành công góp nhặt được điểm năng lượng thì y sẽ hồi sinh.

Lâm Chức rất tò mò về người thiết kế, mặc dù y không biết đối phương làm cách gì để hoàn thành tất cả những việc này, hơn nữa còn đưa được linh hồn y vào đây, nhưng đối phương đã có loại thực lực đó thì hẳn có thể giúp y hồi sinh, thậm chí là bất tử.

Lâm Chức: [Vẫn không xác định được là có bao nhiêu mảnh vỡ nhân cách à?]

01 áy náy đáp: [Vâng.]

Bởi vì ban đầu 01 có nói thu thập được 10 điểm năng lượng sẽ tương đương với Lâm Chức hoàn thành nhiệm vụ, thế nên y từng hỏi nó có phải chỉ có 10 mảnh vỡ nhân cách không, y chỉ cần làm nhiệm vụ trong 10 thế giới là được, 01 lại không thể đưa ra đáp án khẳng định.

Lâm Chức: [Thế giới vẫn là được lựa chọn ngẫu nhiên, cậu vẫn không biết hoàn thành nhiệm vụ trước thì thế giới sau sẽ đi đâu à?]

Đầu 01 càng vùi xuống thấp: [Vâng.]

Nước mắt 01 chảy ngược thành sông, trong lòng không ngừng khóc oa oa.

Kí chủ thiện lương đáng yêu tài giỏi như vậy, nó thế mà còn lừa anh ấy, lại còn vô dụng như vậy nữa, có khi nào kí chủ sẽ ghét bỏ nó không.

Lâm Chức không có ý trách hệ thống, dù sao thì nó trong mắt y chỉ là một AI có trí tuệ nhưng dữ liệu không ngừng được đổi mới, kẻ y để ý là người đứng sau nó, cũng suy tư về vấn đề có cấp độ sâu xa hơn.

Đây là một hồi tự cứu, hệ thống không có khả năng can thiệp quá nhiều, mà cũng đã cường điệu rằng y là kí chủ không thể phá hủy thiết lập tính cách tránh cho bị phát hiện bất thường, chứng tỏ thế giới của những mảnh vỡ nhân cách này hoàn toàn độc lập tách biệt với thế giới gốc, độc lập đến mức bài xích sự tồn tại của chủ thể.

Vậy những mảnh vỡ nhân cách này liệu có cảm ứng được nhau không, liệu có bài xích lẫn nhau không, bọn họ có khi nào sẽ xuất hiện trong cùng một thế giới không?

Những vấn đề này Lâm Chức cho là 01 không biết, tối thiểu là 01 của hiện tại không biết.

Mà 01 thật sự là hệ thống cứu rỗi mã số 01 sao, trước nó hoặc sau nó liệu còn hệ thống nào nữa không. Những vấn đề này không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Chức, bị y đè xuống.

Những gì y biết hiện giờ còn chưa đủ, nói không chừng hoàn thành thêm vài nhiệm vụ sẽ có phát hiện, cũng có thể chân tướng chỉ có vậy.

Bứt ra khỏi dòng suy nghĩ, Lâm Chức cảm nhận được sự suy sụp của 01, dịu giọng nói: [Có thể truyền tư liệu cho tôi không, thế giới này chúng ta lại cùng nhau hợp tác, cùng nhau cố gắng nhé.]

Được kí chủ cổ vũ, 01 lên tinh thần trong 1 giây: [Vâng!]

Uhuhuhu kí chủ thật quá tốt, anh ấy đúng là một thiên sứ hiền lành!

Trên mặt Lâm Chức xuất hiện ý cười như có như không, chuyện gì cũng có cái giá của nó, huống chi là hồi sinh.



Dù cho đây có là chuỗi nhiệm vụ không có điểm cuối, Lâm Chức cũng sẽ không cảm thấy gì, vì mục tiêu cuối cùng của y cũng chẳng phải sống lại. Khi làm những nhiệm vụ này, y đã được sống.

Mà những nhiệm vụ này với Lâm Chức cũng không khó khăn nặng nề, thậm chí còn vô cùng thú vị.

Mang tâm trạng vui vẻ nhẹ nhõm, Lâm Chức bắt đầu chỉnh sửa lại nội dung nhiệm vụ lần này trong đầu.

Nơi này vẫn có trình độ khoa học kỹ thuật không khác lắm với thế giới gốc của y, nguyên chủ là học sinh lớp 12 theo học ở một trường trung học phổ thông công lập.

Đối tượng nhiệm vụ cần chữa trị lần này là bạn ngồi cùng bàn của y, Tống Gia Trúc.

Tống Gia Trúc chắc chắn là một thiên tài, đỗ thủ khoa thi đầu vào cấp ba của trường trung học số 9, từ lúc nhập học đến giờ bất cứ cuộc thi lớn nhỏ nào cũng đạt thành tích đứng đầu, thường xuyên đại diện cho trường hoặc lớp ra ngoài thi đấu, luôn nhận được giải thưởng.

Cậu ta chắc chắn là một hòn ngọc quý, chỉ là bất cứ ai gặp đều sẽ cảm thán, ngọc có tì vết.

Tống Gia Trúc là một người câm, cậu không thể nói chuyện.

Cậu cũng không có xuất thân phú quý, so với các bạn học còn có vẻ nghèo khó, xưa nay chưa từng tham gia bất cứ hoạt động vui chơi nào của lớp, đến căn tin ăn trưa cũng luôn gọi phần ăn rẻ nhất.

Các bạn học bí mật bàn tán có thể là do trường trung học số 9 cho học bổng nhiều hơn, đồng thời còn cho Tống Gia Trúc ở trọ miễn phí ba năm trong trường, thế nên Tống Gia Trúc mới tới đây.

Còn có người nói Tống Gia Trúc là trẻ mồ côi, bởi vì trong hai năm đi học chưa từng thấy phụ huynh của cậu ta tới đón, họp phụ huynh cũng chưa từng có ai tham gia.

Những người này nói đều đúng, Lâm Chức không cần hỏi khúc mắc của đối tượng nhiệm vụ, vì trong tư liệu có ghi rất rõ.

Tống Gia Trúc không phải bị câm bẩm sinh, cậu có thể nói chuyện, chỉ là năm 8 tuổi, cha mẹ Tống Gia Trúc bị cướp đột nhập vào nhà giết, lúc cảnh sát tới thì tìm được cậu bé ở dưới gầm giường.

Đại khái là tận mắt thấy cha mẹ bị giết, bác sĩ chẩn đoán đại não cậu nhận phải cú sốc, xuất hiện trạng thái câm tạm thời. Kể từ đó Tống Gia Trúc chưa từng mở miệng nói chuyện thêm lần nào, cho đến 10 năm sau, cậu ta đã 18 tuổi.

Sau khi cha mẹ mất, Tống Gia Trúc sống ở nhà cậu.

Nhưng cậu Tống Gia Trúc tái hôn, gia đình không mấy êm ấm, cậu có anh và chị họ do vợ trước để lại, về sau vợ hai còn dẫn tới em họ, hai người lại sinh ra một em gái nhỏ.

Nhân khẩu nhiều như thế, Tống Gia Trúc từ nhỏ đã mất chỗ dựa, lại không biết nói chuyện lập tức chịu vô số ức hiếp.

Từ cấp 2 Tống Gia Trúc bắt đầu trọ tại trường, cấp 3 cậu học xa nhà, quyết định tới trường trung học số 9 nằm ở ngoại thành.

Tư liệu khá qua loa, chỉ kể sơ lược, nhưng kết hợp với tình huống hiện tại, Lâm Chức có thể tưởng tượng được đại khái khi ấy đã xảy ra chuyện gì.

Ở trường trung học số 9, cứ nửa học kì sẽ điều chỉnh sĩ số lớp một lần, mỗi tháng sẽ đổi chỗ ngồi một lần, giờ là đầu tháng 10, nguyên chủ mới trở thành bạn cùng bàn của Tống Gia Trúc được mấy ngày.

Thành tích của nguyên chủ cũng tốt, đủ để vào lớp chọn tốt nhất của trường trung học số 9, nhưng thành tích của hắn trong lớp chỉ ở tầm trung, theo lý mà nói thì không thể ngồi cạnh hạng nhất.

Nhưng bạn cùng bàn tháng trước của Tống Gia Trúc là một người nói nhiều, Tống Gia Trúc đã xin phép với thầy giáo muốn một bạn cùng bạn yên tĩnh chút, thế là nguyên chủ bị điều đến bên cạnh cậu ta.

Lâm Chức cầm tấm gương đặt trên bàn học, quan sát chính mình.

Vì mới 18 nên khuôn mặt này non nớt hơn trước một chút.

So với bản thân ở thời kì niên thiếu, đường nét của khuôn mặt này mềm mại hơn, tăng cảm giác đơn thuần, làm yếu đi vẻ khí phách hào hùng cứng rắn của thiếu niên, trang điểm thêm chút đóng giả làm nữ sinh cũng không có ai nghi ngờ.

Lâm Chức khẽ thở dài, theo lí mà nói khởi đầu của lần này thật sự không bằng với thế giới trước, tuy không có quan hệ hợp đồng, nhưng việc hai người mới quen sẽ giúp y thành lập hình tượng mình muốn trong mắt đối tượng nhiệm vụ. Đấy là nếu như hôm nay Tống Gia Trúc không có bắt gặp bạn cùng bàn của mình giả gái theo đuôi nam sinh khác ở trước tiệm sách.

Lâm Chức lại thở dài, ánh mắt phức tạp.

Nguyên chủ, bề ngoài là một nam sinh ít nói hiền lành, nhưng thật ra hắn có đam mê giả gái, còn có thuộc tính trồng cây si.

Hắn thích lớp trưởng lớp bên, biết đối phương Chủ Nhật hay đi chơi bóng, hắn bèn giả gái đi theo cổ vũ, mà đợi lớp trưởng chơi bóng xong còn lén lút bám theo gã.

Có điều không ai phát hiện hết, vì nguyên chủ chưa từng bắt chuyện hay thổ lộ, hắn chỉ dám lẫn trong đám người ngắm người mình thích từ đằng xa.

01 nhỏ giọng nói: [Mỗi lần tiến vào nhân vật đều sẽ chọn lựa người có thể dễ dàng tiếp cận đối tượng nhiệm vụ nhất, nếu kí chủ giận... Thì cứ mắng tôi đi ạ.]

Lâm Chức: [Không sao, thật ra cũng không tệ.]



Nếu Tống Gia Trúc đã biết bạn cùng bàn của mình có hai mặt, vậy giới hạn phát huy của y được đề cao hết mức có thể, không dễ bị hoài nghi thiết lập.

01 càng thêm cảm động, lén lút cho kí chủ một cái hôn gió, sau đó nói: [Vậy tôi phát nhiệm vụ ở thế giới này nhé.]

[Kí chủ, nhiệm vụ của chúng ta lần này là: Khuyên bảo khai thông cho mục tiêu nhiệm vụ! Giúp cậu ấy cảm nhận được sự tốt đẹp của cuộc sống, một lần nữa mở miệng nói chuyện!]

Bởi vì đã biết tình hình, lần này Lâm Chức không có nhắc vụ kỳ tích y học.

[Được.]

Lâm Chức nhìn nốt ruồi nhỏ ở chính giữa cổ tay, bắt đầu đi lại quanh phòng, làm quen với cuộc sống của nguyên chủ.

Mấy năm trước, vì công việc mà cha mẹ nguyên chủ bị thuyên chuyển ra nước ngoài, nguyên chủ có một người anh trai lớn hơn mình hai tuổi, nhưng đã lên thủ đô học đại học, chỉ có nghỉ đông và hè mới về, nên nguyên chủ gần như là sống một mình.

Cái này cũng tạo không gian cho đam mê của hắn, hắn có thể tự do mặc thử trang phục trong nhà mà không sợ bị phát hiện.

Lâm Chức mở tủ quần áo, một nửa treo đồng phục và trang phục nam, nửa còn lại là các loại quần áo váy vóc của con gái. Hầu hết là phong cách nữ sinh trẻ trung, cũng có mấy cái thuộc kiểu sexy do nguyên chủ hứng lên mua, nhưng không dám mặc ra ngoài.

Trong ngăn kéo có rất nhiều bít tất dài màu đen màu trắng hoặc kiểu phong cách nữ sinh, Lâm Chức hít sâu một hơi, chậm rãi đóng tủ lại.

Sáng hôm sau, Lâm Chức đổi đồng phục, đeo cặp tới trường.

Đến lớp, chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống không.

Mấy phút sau 01 mở miệng nói: [Mục tiêu nhiệm vụ đang tiến vào tòa nhà!]

[Kí chủ, lần này chúng ta vẫn dùng tình yêu cứu rỗi cậu ấy ạ!]

Bởi vì lần trước thành công, 01 cảm thấy phương pháp này rất tốt.

Lâm Chức lại không đưa ra đáp án khẳng định: [Trước hết gặp cậu ta rồi tính tiếp.]

Mặc dù bản chất là cùng một người, nhưng thực tế vẫn là cá thể khác biệt. Lâm Chức không chắc mảnh vỡ nhân cách này có thể hấp dẫn mình, khiến y có “cảm giác” không.

Nếu như không có, tình bạn hoặc là đối thủ cũng là lựa chọn không tồi.

Ước chừng hai phút sau, thiếu niên cao gầy mặc đồng phục màu xanh trắng cầm sách đi vào lớp.

Da của cậu ta rất trắng, là kiểu trắng bệnh tật thiếu sức sống, đôi mắt trắng đen rõ ràng, dáng vẻ ngăn nắp gọn gàng, lưng ưỡn thẳng, tư thái như ngọn trúc mọc trong rừng.

Cậu ta liếc nhìn Lâm Chức, thản nhiên ngồi xuống cạnh y.

Cậu không nhắc gì tới chuyện hôm qua, cũng không có bất cứ ý nghĩ giao lưu nào.

Nếu như nói Minh Dao là không thể tùy tiện chạm vào, anh vạch ra một khe rãnh khó có thể vượt qua với những người xung quanh, thì Tống Gia Trúc là kiểu không thể tiếp cận, vì cậu dựng lên cái lồng trong suốt ngăn cách bản thân với thế giới.

Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng để đề phòng, Lâm Chức vẫn hỏi: [Cậu ta là chim non đúng không?]

Dù biết người này và Minh Dao về bản chất là một, nhưng cơ thể xuất hiện trước mặt y thì không phải.

Bệnh sạch sẽ siêu nặng của y không được Minh Dao chữa khỏi, mà có vẻ còn nghiêm trọng hơn.

Bởi vì tiêu chuẩn của y đã được hiện thực hóa, có ví dụ chân thực ở trước, Lâm Chức càng khó mà chấp nhận.

01: [Vâng! Nhưng chẳng phải anh đã biết bọn họ về bản chất là một người sao, sao còn hỏi vậy?]

Lâm Chức: [Lần đầu hỏi chứng tỏ tôi thích anh ta, nhưng lần thứ hai hỏi, cậu biết điều này chứng tỏ điều gì không?]

01: [Chứng tỏ cái gì?]

Lâm Chức mỉm cười: [Chứng tỏ tôi rất thích.]

_____________________________________

Bận 2 bộ kia nên bộ này cứ tà tà thôi lol, đợi tác giả hoàn thì bắt đầu chạy chương (mà có vẻ cũng sắp rồi *đổ mồ hôi*)