Nhưng trong nháy mắt đó, Diệp Thiếu Đông đang say mê lại ăn đau một cái, hắn mạnh mẽ rời khỏi khoang miệng Lục Nghiễm, ngẩng đầu lên đồng thời cũng hung hăng vung một cái tát lên mặt Lục Nghiễm! —
Lục Nghiễm vừa cắn hắn một ngụm.
.
.
.
Trong một ngày lại bị cùng một người hết đấm rồi cắn, Diệp thiếu gia có kiên nhẫn đến mấy cũng nổi điên, huống hồ hắn cũng không phải là người kiên nhẫn.
Lục Nghiễm hết lần này đến lần khác không sợ chết, bản thân đã muốn không một mảnh vải bị ép lên bàn trà, bị Diệp Thiếu Đông đánh cho sưng vù một bên mặt còn có thể trừng mắt nhìn người đàn ông đang phát điên trên thân mình, kéo khóe miệng đầy máu mà cười nhạt: “ Anh con mẹ nó có ngon thì đánh chết tôi đi! Nếu không dù có cá chết lưới rách, tôi cũng không cho anh toại nguyện!”
Lại một cái tát giáng xuống, bên mặt còn lại của Lục Nghiễm cũng lập tức sưng lên. Làn da màu lúa mạch của cậu lúc so chiêu cùng Diệp Thiếu Đông bị đánh bầm, nay lại bị đè trên bàn trà không những không lộ vẻ mềm yếu mà ngược lại còn có vẻ hấp dẫn lạ thường.
Nếu không phải xung quanh có quá nhiều ánh mắt đang nhìn, Diệp Thiếu Đông hận không thể ngay tại đây xử tử tên nhóc Lục Nghiễm không biết trời cao đất rộng này! Diệp Thiếu Đông nổi trận lôi đình nắm tóc Lục Nghiễm, kéo cậu khỏi bàn trà. Lục Nghiễm toàn thân đều đau, căn bản không có sức kháng cự, lảo đảo một cái té trên thảm, đầu va mạnh vào cạnh bàn đến nỗi trước mắt biến đen. Không chờ cậu kịp hoàn hồn, Diệp Thiếu Đông đã kéo cậu ra phía ngoài .
“ Thả tôi ra! Anh mau buông tôi ra! Anh muốn mang tôi đi đâu? Buông tôi ra!!” Lục Nghiễm nháy mắt liền hoảng loạn, thanh âm cậu cũng trở nên bén nhọn. Quần áo trên người cậu chỗ có chỗ không, nếu thật sự bị kéo ra ngoài trong tình trạng này, cả đời cậu sẽ không ngóc đầu lên được mất.
Lục Nghiễm liều mạng giãy giụa gào thét, đám con ông cháu cha xung quanh cũng nhanh chóng một câu hai câu khuyên nhủ Diệp Thiếu Đông . Ninh Viễn và Ngô Nhạc Đào tiến lên ngăn cản hắn: “Diệp thiếu cậu bình bĩnh chút,nơi đây không phải địa bàn của chúng ta, cậu cứ thế lôi tên nhóc này ra, nháo ra chuyện thật không tốt đâu. ”
“Đúng đó” Ngô Nhạc Đào một bên phụ họa. “Nòi gì thì nói cũng là người mà cậu nhìn trúng, cậu cứ thế mang nó ra là muốn dụ dỗ bao nhiêu thằng nhìn đến, cậu cam tâm mà nhường nó cho thằng khác chiếm tiện nghi nó sao?”
Diệp Thiếu Đông dừng lại, dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống mà nhìn Lục Nghiễm một hồi lâu. Cuối cùng, hắn vươn tay lấy áo khoác, không cho phép Lục Nghiễm phản kháng mà bao lấy cậu. Lục Nghiễm cao 1m8 nặng 70kg vậy mà hắn không chút trở ngại ôm cậu lên, còn đằng đằng sát khí mà đe dọa: “Em nếu dám la hét bậy bạ, lão tử trước mặt mọi người làm chết em!”
Hai tay cậu bị trói chặt bởi chiếc áo khoác, Lục Nghiễm không cách nào giãy giụa. Mắt thấy đã ra tới cửa nhưng vì né tránh ánh mắt mọi người cộng thêm lời cảnh cáo của Diệp Thiếu Đông mà cậu không dám kêu cứu, cứ thế trơ mắt nhìn mình bị nhét vào trong một cái xe. Diệp Thiếu Đông ngồi vào, trầm giọng nói cho tài xế một cái địa chỉ.
Việc đầu tiên khi Lục Nghiễm bị ném vào xe là ra sức mở cửa. Diệp Thiếu Đông cười giễu cợt: “Cửa khóa, em khỏi phải phí sức”
Nhìn thấy xe di chuyển về một nơi mà cậu không hề biết, Lục Nghiễm vô cùng hoảng sợ, trong xe toàn là khí tức xâm chiếm của người đàn ông kia, còn mang theo vị tình dục. Diệp Thiếu Đông mạnh mẽ kéo Lục Nghiễm vào lòng mình, áo khoát bị vứt đi, thân thể tràn đầy đấu vết của cậu lộ ra. Quả ô mai bị Diệp Thiếu Đông nhét vào hậu đình bị ép nát, chảy ra nước quả, mang theo hương vị tươi mới uốn lượn quanh co trên đùi cậu, kích thích khứu giác lẫn thị giác của hắn. Diệp Thiếu Đông một tay nắm tóc, một tay nâng cằm, thô bạo mà hôn lên môi Lục Nghiễm!
Nụ hôn kéo dài mang tính cướp đoạt.
Tựa như muốn biểu lộ sự chiếm hữu độc đoán từ hắn.
Nụ hôn kết thúc. Tựa như cảm nhận được vật cứng của người kia đang chọc vào bụng mình, Lục Nghiễm biết mình không còn đường lui, rốt cuộc cũng bật khóc…
“Buông tha tôi đi… làm ơn… tôi van anh, thả tôi ra đi..”
“Đi?” Diệp Thiếu Đông nhướn mày lên, một tay nắm lấy Lục Nghiễm, tay còn lại thong thả tháo thắt lưng, để lộ ra vật căng phồng to lớn kia. Thô bạo tách ra hai chân Lục Nghiễm , tay hắn nắm một chân cậu giơ lên cao, nương theo nước ô mai bôi trơn mà động thân, đem dục vọng vùi sâu vào cơ thể cậu, như một con báo mới lớn đầy dã tính mà từ từ nhấm nháp con mồi. Hậu đình chưa bao giờ khai phá nay phải chứa đựng thứ thô to kia, nháy mắt rách ra, mặc cho Lục Nghiễm hét lên thảm thiết, Diệp Thiếu Đông lạnh lùng cười, tiến sát bên tai cậu mà thì thầm từng câu từng chữ đầy dục vọng:
“Bỏ ý niệm đó đi. Buông tha cho em? Lục Nghiễm , vĩnh viễn đừng nghĩ đến nữa.”