Một tiếng 'ba' sắc lạnh vang lên khiến xung quanh chợt tĩnh lặng, dường như đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ mồn một, trong không khí như ngưng tụ một loại khí tức nguy hiểm.
Rồi, các cung nữ thái giám không hẹn mà đồng loạt quỳ xuống, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tiêu Thanh Nhã tức giận hai tay chống nạnh, nàng không phải đám tiểu cung nữ đó, không bị dọa đến nỗi phải quỳ xuống, nàng cao ngạo nhìn Nam Cung Hạo Thiên :
- Cười, ngươi tiếp tục cười đi, sao không cười nữa?
Khuôn mặt Nam Cung Hạo Thiên đã bị cái sọt 'hủy hoại' không thương tiếc rồi, giờ còn bị nàng tát nữa, gã nghiến răng kèn kẹt, tay nắm thành quyền, chầm chậm đứng dậy đi về phía Tiêu Thanh Nhã, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Tiêu Thanh Nhã không tự chủ từng bước từng bước lùi về phía sau:
- Ngươi..ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng có lại đây..ta..ta không sợ ngươi đâu!
Nàng bây giờ đâu phải người yếu đuối, nghĩ vậy tức thì người đứng thẳng, hiên ngang nhìn gã. Nàng không tin gã đánh được nàng, một cái tát của nàng có thể tát cho gã ngã lăn quay, nàng sao phải sợ?
Hơn nữa, nàng ít nhiều cũng biết chút võ Nhu đạo, sợ gã thì nàng không mang họ Tiêu nữa!
Nam Cung Hạo Thiên sắc mặt khó coi, lạnh lùng đến đáng sợ, gã nhìn Tiêu Thanh Nhã đã đứng lại, không bước lùi nữa thì xì mũi khinh bỉ:
- Tẩu tẩu, nghe nói tẩu đang giảm cân phải không?
Tiêu Thanh Nhã ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi nói:
- Đúng thì làm sao?
- Tẩu cho rằng tẩu gầy đi thì sẽ xinh đẹp sao?
Gã cười quyến rũ, môi mỏng khẽ nhếch, vài vết đỏ dài trên khuôn mặt không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của gã.
- Ai cần ngươi lo?
Tên tiểu tử này rốt cuộc định làm gì?
- Thần đệ xin thưa tẩu biết, cho dù tẩu có thay đổi thế nào, thì trong hàng ngàn người, tẩu mãi mãi là người xấu xí nhất, không ai thèm nhìn, không nam nhân nào thích, đến nhìn cũng không ai muốn nhìn một cái, nhìn rồi khiến người ta buồn nôn, tẩu hiểu chưa?
Nam Cung Hạo Thiên bước đến tức giận nói nhỏ bên tai Tiêu Thanh Nhã.
Tiêu Thanh Nhã trong lòng không ngừng chảy máu, nàng bị một tên nam nhân nói như vậy, thực sự là một sự sỉ nhục, khóe môi nàng khẽ cong lên:
- Vương gia, bổn cung căn bản không quan tâm đến ngoại hình của mình. Hơn nữa có nam nhân nào thích ta hay không không phiền Vương gia nhọc lòng, càng huống hồ trong lòng bổn cung đã có người thương rồi!
- Là ai?
Nam Cung Hạo Thiên bỗng dưng phẫn nộ hét lên.
- Ngươi không xứng được biết!
Tiêu Thanh Nhã cũng khinh thường nói.
- Hừ, ta chỉ là cảm thấy người được ngươi thích thật đáng thương mà thôi, thần đệ khuyên tẩu hay là đừng nên thích người đó thì hơn, tránh tạo nghiệt!
Nam Cung Hạo Thiên khoanh tay trước ngực, cười gian tà nói.
Tức chết mất thôi, Tiêu Thanh Nhã, ngươi phải bình tĩnh, nếu quá kích động, người thiệt sẽ là ngươi. Bây giờ ngươi còn chưa có hậu thuẫn vững chãi, nếu có thì đã cho hắn mấy cái bạt tai rồi. Trong lòng nàng không ngừng tưởng tượng có một ngày, nàng trói tên Nam Cung Hạo Thiên đó vào cột, dùng roi da dạy cho gã một bài học, sau đó gã sẽ khóc lóc van xin nàng : "Nữ vương, xin tha mạng".
Nghĩ vậy nên tâm tình nàng cũng ổn định hơn, nàng ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Hạo Thiên cười cười:
- Vương gia, nghe nói ngươi bị Nhu Phi đá rồi, may mà nhờ ta giúp ngươi, nhưng ngươi không cần cảm ơn bổn cung, bổn cung biết là Nhu Phi nữ nhân này không xứng với ngươi, cho nên giúp ngươi một tay, ngươi vui không?
Tên tiểu tử này cũng thông minh đấy, biết là gã có dùng bạo lực cũng không thể làm nàng tức bằng mấy lời đó. Có lúc lời nói, thật sự có thể tức chết người. Nhưng không may cho gã, mấy lời thoại này nàng là người trong nghề rồi. Tiêu Thanh Nhã cảm thấy đã xả được một chút tức giận trong lòng.
Khuôn mặt Nam Cung Hạo Thiên lập tức đen sì, tay nắm lấy cổ áo Tiêu Thanh Nhã, muốn nhấc lên nhưng nhấc không nổi. Khuôn mặt tuấn mỹ áp sát vào khuôn mặt béo phì của Tiêu Thanh Nhã, căm hận nói:
- Món nợ này bổn vương sớm muộn cũng sẽ tìm ngươi tính cả vốn lẫn lời, đừng có ở đó mà nói mát, nếu biết thức thời thì ngươi mau cút khỏi Hoàng cung đi!
Nghe xong những lời này, Tiêu Thanh Nhã đau lòng không thôi, tại sao chưa từng có nam nhân nào đối tốt với nàng? À, đã từng có nhưng đó chỉ là lừa gạt, nàng nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình, lạnh lùng nói:
- Bỏ ra!
- Rốt cuộc đến bao giờ ngươi mới chịu rời khỏi Hoàng cung?
Nếu đã làm đến mức này rồi Nam Cung Hạo Thiên cũng chẳng còn e ngại nữa, không những không buông nàng ra, còn cố chấp hỏi đến tận cùng. Nếu Tiêu Thanh Nhã đi rồi, Nhu Nhi của gã có thể ngồi lên bảo tọa của Hoàng hậu, Nhu Nhi chắc chắn sẽ rất vui! Hơn nữa như vậy, gã cũng có thể gặp Nhu Nhi dễ dàng hơn.
- Bỏ ra!
Khuôn mặt Tiêu Thanh Nhã sớm đã lạnh như băng.
- Ngươi ở lại cũng không có kết cục tốt đẹp đâu!
Nam Cung Hạo Thiên vẫn chưa chịu từ bỏ, mắt phượng híp lại, càng nắm cổ áo Tiêu Thanh Nhã chặt hơn.
Nam Cung Tàn Nguyệt đang nghĩ hắn có nên qua đó giải vây không? Dù gì Tuyết Liệt Hàn trước khi đi cũng đã nhờ cậy hắn, quân vô hí ngôn, hơn nữa di chỉ của Thái hậu hắn cũng không thể không tuân, nếu không hắn sớm đã đuổi nữ nhân xấu xí này ra khỏi cung rồi. Có điều đệ đệ đã thay hắn dạy dỗ Tiêu Thanh Nhã, hắn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, đệ đệ vẫn luôn thích Nhu Nhi, hắn sao không biết?
Tiêu Thanh Nhã căm hận nhắm chặt hai mắt lại, tay nắm thành quyền, ngẩng đầu khiêu khích nói:
- Ngươi muốn ta đi đúng không?
- Đương nhiên, có ngươi ở đây, Nhu Nhi của ta không có một ngày thấy thoải mái!
Nam Cung Hạo Thiên cho rằng Tiêu Thanh Nhã đã thỏa hiệp, gã nói với giọng chờ đợi.
- Ta cứ không đi đấy!
Tiêu Thanh Nhã cũng từ từ áp sát vào khuôn mặt Nam Cung Hạo Thiên, mũi hai người như sắp đụng nhau đến nơi, hai đôi mắt gườm gườm nhìn nhau, giọng nói nàng nhẹ nhàng, nhưng hoàn toàn lọt vào tai Nam Cung Hạo Thiên.
- Ngươi..!
Nam Cung Hạo Thiên tức giận cực kỳ, nhưng trước mắt gã là khuôn mặt Tiêu Thanh Nhã, là đôi môi hồng hào, mềm mại. Gã như bị trúng tà, đột nhiên nhớ tới nụ hôn hôm đó, dù gì thì cũng không thể phủ nhận, môi của nữ nhân này rất mềm mại, làm gã như muốn hòa tan vào đó. Chỉ cần đụng vào là như bị trúng ma thuật, mà trầm mê trong đó.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến, gã từ từ đặt môi mình lên môi Tiêu Thanh Nhã, một cảm giác đê mê kỳ lạ, như chạm lên cánh hoa, khiến gã như say như mơ.
Tiêu Thanh Nhã liếc mắt nhìn sang Nam Cung Tàn Nguyệt đang đứng ở cửa, mặt hắn đen sì. Đôi môi nàng đang bị ai đó khinh bạc, lúc này trong lòng nàng không hề có cảm giác tim đập thình thịch, hoàn toàn là cảm giác thê lương chưa từng có. Nam Cung Hạo Thiên này vì Nhu Phi thật sự chuyện gì cũng dám làm, nhưng đây đâu gọi là tình yêu, mà gọi là ngu muội. Nhu Nhi mà hắn yêu không còn là Nhu Nhi ngày nào nữa. Nữ nhân tiến cung, không có mấy người còn giữ được sự thuần khiết, ngây thơ. Vậy mà Nam Cung Hạo Thiên vẫn còn yêu nàng ta, yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy.
Nàng ngậm ngùi nhớ đến tình yêu đầu của mình, nhưng nàng không giống gã, không vì giúp người mình yêu mà đi hại người khác. Lần trước bị gã hôn, hôn nàng xong thì gã nôn thốc nôn tháo, chứng tỏ gã căn bản không muốn có nụ hôn đó, nhưng vì Nhu Phi gã sẵn sàng hôn nàng. Lần đó nàng vừa bị gã sỉ nhục, còn khiến nàng bị Nam Cung Tàn Nguyệt hiểu lầm.
- Hai ngươi muốn rơi đầu sao?
Nam Cung Tàn Nguyệt chậm rãi bước từ ngoài cửa vào, đến bên Tiêu Thanh Nhã, lạnh lùng nhìn hai người đang hôn nhau, trong mắt hắn phát ra nộ khí muốn giết người, nhưng lời nói tỏ ra rất bình thản, giọng nói như không hề quan tâm.
Nam Cung Hạo Thiên kinh ngạc, đẩy mạnh Tiêu Thanh Nhã ra:
- Chết tiệt, sao ta lại hôn ả, bổn vương lại mấy ngày không ăn nổi cơm nữa rồi!
Nói rồi quay sang một bên nôn thốc.
Tiêu Thanh Nhã cười lạnh một tiếng, vuốt vuốt cổ áo:
- Hi vọng màn kịch vô vị này lần sau ngươi đừng tiếp tục nữa, ngươi cảm thấy buồn nôn, ta cũng cảm thấy buồn nôn. Bởi vì ngươi không phải người ta thích, nếu lần sau ngươi còn dám như vậy, tin ta đi, ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận!
Nàng lạnh lùng nhìn nam Cung Hạo Thiên đang đứng ngẩn ra.