Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 90




 

Quý Du Nhiên có chút bất ngờ, cô đoán được hôm nay thể nào Giản Đông Thần cũng sẽ đến đây để nói chuyện hợp tác, nhưng cô không ngờ là Cảnh Hách Phàm cũng ở đây.

 

Sáng ngày hôm qua cô còn nhận được tin nhắn của tiểu tử này, nói là phải hai ngày nữa mới có thể trở về!

 

“Nhớ chị quá nên phải nhanh chóng trở về, chị gái à!” Cậu thanh niên trẻ tuổi phải đi vụn bánh mì bên mép miệng của cô, tiến đến bên tai cô, thấp giọng làm nũng.

 

Quý Du Nhiên bị luồng nhiệt bên tai kích thích, nổi lên một tầng da gà, cô giơ tay xoa đỉnh đầu của cậu trai trẻ, giọng điệu mềm mại: “Biết rồi, nhưng đây là công ty, cần phải chú ý một chút!”

 

Cũng may khi bước vào phòng thì cô đã đóng cửa lại, những cô gái nhỏ ở bên ngoài không thấy được cảnh Cảnh Hách Phàm hôn môi cô.

 

Nếu thấy được, thì chắc ngoài đó đã nổ tung rồi!

 

"Nga~ đã biết, chị không có ở nhà! Gọi di động thì không nghe máy, tôi cũng không biết cách nào tìm được chị, cuối cùng chỉ có thể đến đây.” Cảnh Hách Phàm cố ý liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha nãy giờ, với một ánh mắt khiêu khích.

 

Hắn thích nhất là khi Quý Du Nhiên sờ đỉnh đầu của hắn, cô chỉ làm duy nhất hành động này với hắn mà thôi. Giản Đông Thần ngồi trên sô pha, mắt lạnh nhìn hai người đứng trước cửa nói lời âu yếm, trong lòng vừa đau đớn vừa ghen tức, như đang trực tiếp nuốt một miếng chanh chua lè.

 

Tuy rằng khi hắn quyết định theo đuổi cô một lần nữa, thì đã chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng khi thực tế nhìn thấy cảnh cô nói lời tán tỉnh với người đàn ông khác, hắn suýt tí nữa là đã không thể khống chế được bản thân tiến lên tách hai người bọn họ ra!

 

Người phụ nữ này, rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu người đàn ông rồi? Ngay cả đến tên nhóc tỳ thế này mà cũng không buông tha? Cái gì, chị gái à?

 

Giản Đông Thần bất động thanh sắc, trong lòng lại bắt đầu nhẩm tính số lượng tình địch của mình.

 

Nhiễm Nhất Bạch, còn có tên nhóc con này, đúng rồi, còn có tên luật sư kia nữa, bất quá qua mấy ngày hắn quan sát, thì tên luật sư kia đã lâu không xuất hiện bên cạnh cô, trước mắt sẽ không tạo nên uy hiếp với hắn.

 

Còn có ai?

 

Giản Đông Thần lại nhìn về hai người đang đứng trước của, cô vẫn còn đang mặc bộ quần áo của tối hôm qua nói rõ tối hôm qua sau khi hắn và cô tách ra thì cô không về nhà, chẳng lẽ là cô đã qua đêm ở nhà của vị “Cảnh tiên sinh” kia?

 

Một cảm giác bất an hết sức xa lạ đột nhiên mãnh liệt sinh ra, như một hạt giống bị chôn dưới đáy lòng bấy lâu, trong nháy mắt chui ra từ mặt đất, rồi nhanh chóng trưởng thành thành một cây đại thụ che trời.

 

Giản Đông Thần âm thầm nắm chặt tay, ngoài tên tiểu tử không rõ lai lịch này, trong “nhóm đối thủ” của hắn, mỗi người đều là tinh anh.

 

Nghe được một tiếng “khụ” thật mạnh từ phía Giản Đông Thần, Quý Du Nhiên mới nhớ tới trong văn phòng còn có người.

 

“Ách, vị này chính là...”

 

Quý Du Nhiên lập tức cảm thấy tình cảnh gặp mặt này khá là quen thuộc, hình như đã từng có tình huống như thế này xuất hiện ở nhà cô.

 

Nghĩ nghĩ, cô quyết định giới thiệu đơn giản là được rồi.

 

“Đây là Tiểu Phàm, Cảnh Hách Phàm.” Quý Du Nhiên đưa tay về phía cậu thanh niên đứng bên cạnh mình, cô cũng chưa từng hỏi thăm gia cảnh của Cảnh Hách Phàm, cô chỉ biết hắn là người Mỹ gốc Hoa, trước kia khi đi chơi Seychelles, cô có liếc qua hộ chiếu của hắn một lần.

 

Họ Cảnh? Trùng hợp vậy sao?

 

Giản Đông Thần nheo mắt lại, ánh mắt hắn như máy rà, đánh giá tướng mạo của Cảnh Hách Phàm.

 

Lai tây, vẻ bề ngoài không có nét nào giống với Cảnh Tông.

 

Trong lòng hắn yên lặng nhớ kỹ cái tên này, quyết định lát trở về sẽ cho người điều tra.

 

“Đây là...”

 

Quý Du Nhiên đang muốn giới thiệu Giản Đông Thần, Cảnh Hách Phàm trực tiếp mở miệng đánh gãy lời

 

“Tôi biết ông chú này, tổng tài của tập đoàn Giản Ảnh, đã thấy qua trên báo.”

 

Không khí trong phòng lập tức từ sự lạnh lẽo chuyển thẳng qua đóng băng, Quý Du Nhiên chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được Giản Đông Thần khi nghe hai chữ “ông chứ” thì sắc mặt lập tức biến đen, sau đó nhanh chóng đông lạnh thành một khối băng, rồi lại răng rắc nứt thành từ mảng.

 

Cảnh Hách Phàm tên nhóc nghịch ngợm này, đây chắc chắn là hắn cố ý!

 

Quý Du Nhiên vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười.

 

Giản Đông Thần tuy rằng lớn hơn Cảnh Hách Phàm khoảng mười tuổi, nhưng người đàn ông anh tuấn lịch sự như thế này thì chắc chắn không dính dáng chút nào đến hai chữ “ông chú” nha.

 

Không được! Lần trước Cảnh Hách Phàm và Nhiễm Nhất Bạch chỉ nói với nhau vài câu là đã muốn nhào vào đánh nhau, lần này không thể để hai người nháo loạn trong văn phòng của cô được.



 

Trong nháy mắt, đầu óc của Quý Du Nhiên nỗ lực nghĩ cách, tuy nhiên có vẻ như cô đã lo xa rồi, Giản Đông Thần vốn không phải là Nhiễm Nhất Bạch, còn là một chủ tịch của tập đoàn Giản Ảnh to lớn, thì sao có thể chỉ vì một câu nói như vậy mà tức giận chứ?

 

Ít ra thì ngoài mặt khẳng định sẽ không có.

 

Giản Đông Thần cười lạnh một tiếng, không nói gì với Cảnh Hách Phàm, trực tiếp chuyển qua nghiêm trang nói chuyện với Quý Du Nhiên.

 

“Tối hôm qua sau khi trở về, tôi đã mở cuộc họp suốt đêm, trước mắt sẽ cho em năm dây chuyền sản xuất, bước đầu như vậy là khá đủ, về sau nếu không đủ thì sẽ tăng lên tiếp, em thấy thế nào? Em có muốn một hai ngày tới cùng tôi đến nhà xưởng tham quan không?”

 

Quý Du Nhiên nhướng mày, không ngờ Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành lại giống nhau đến vậy, đều thuộc phái hành động, chỉ mới một đêm mà đã sắp xếp xong hết rồi.

 

“Không cần đâu, tôi tin vào năng lực của Giản Đổng.”

 

Nhà xưởng đều không nằm trong nội thành, nói không chừng là đặt ở nơi tỉnh lị khác, nếu cô hợp tác với người khác, thì thật đúng là phải đi xem sao, nhưng với Giản Đông Thần, thì cô thật sự rất yên tâm, lại nói thời tiết đang lạnh thế này, cô cũng không muốn làm khó bản thân làm gì.

 

Giản Đông Thần cảm thấy rất vừa lòng với sự khẳng định của Quý Du Nhiên đối với mình, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Cảnh Hách Phàm đang nhíu mày đứng bên cạnh, hắn tiếp tục nói.

 

“Em cứ suy nghĩ thêm đi, đây dù sao cũng không phải là trò chơi con nít, có thời gian thì xem qua, nếu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói với tôi điều chỉnh lại.”

 

Giản Đông Thần cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ “trò chơi con nít”.

 

Cảnh Hách Phàm híp mắt, chuẩn bị nói gì đó, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

 

Quý Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lập tức kêu người tiến vào.

 

Một cô gái nhỏ tiến vào, thẹn thùng đưa mắt nhìn hai người đàn ông lóa mắt đứng trong phòng, trong lòng cảm khái sao trên đời lại có những người đẹp trai đến thế! Sau đó đem một phần tài liệu giao cho Quý Du Nhiên.

 

“Quý tổng, phía bên Giang thị đưa tới hợp đồng nói về việc mua cổ phần, còn chuyển lời của Giang tổng, ngài ấy hỏi cô thiết kế của hạng mục “Song đán tiết” tới đâu rồi ạ?”

 

Quý Du Nhiên kéo ghế ngồi vào sau bàn làm việc, xếp lại một số văn kiện trên bàn.

 

Gần đây cô bận rộn chuyện của bản thân, mà quên mất mấy dự án phía bên Giang Dĩ Thành.

 

“Trả lời với bên phía ấy, trong vòng hai ngày tới tôi sẽ qua công ty một chuyến.”

 

“Vâng ạ.” Cô gái nhỏ đỏ mặt bước nhanh ra khỏi phòng, sự sùng bái của cô ấy đối với Quý Du Nhiên lại nâng lên một tầm cao mới.

 

Không hổ là Quý tổng của các cô, mỹ nam đứng trước mặt vậy mà vẫn kiên định làm việc đến thế!

 

Giản Đông Thần liếc mắt một cái liền thấy được thương hiệu Logo màu xanh lam của tập đoàn Giang thị trên văn kiện, hắn trầm giọng cất lời: “Giang Dĩ Thành đầu tư vào công ty của em à?”

 

Quý Du Nhiên kiểm tra các văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, gật gật đầu.

 

"Ù."

 

Một cỗ nóng nảy nổi lên, Giản Đông Thần phải khống chế hết sức, bàn tay nắm lại thật chặt.

 

“Hắn có bao nhiêu cổ phần?”

 

“Không nhiều lắm, 10%, tuy vậy ngài ấy cũng không có can thiệp gì nhiều vào chuyện của công ty.”

 

Tâm của Giản Đông Thần càng trầm xuống, tức giận cùng chua xót đan xen nhau như một bàn tay vô hình, gắt gao bóp chặt yết hầu của hắn.

 

Khi hắn tới đây là đã cảm thấy kỳ lạ rồi, tòa office building tấc đất tấc vàng này là sản nghiệp của Giang thị, một công ty mới khởi nghiệp sao có thể đặt chân vào một nơi như thế này được.

 

Tên Giang Dĩ Thành cáo già kia rõ ràng là có ý đồ bất hảo với cô ấy!

 

Thù mới hận cũ chồng lên nhau, Giản Đông Thần cưỡng chế niềm xúc động muốn vạch trần bộ mặt thật của Giang Dĩ Thành trước mặt Quý Du Nhiên, hòa hoãn một chút, mới lạnh mặt mà nói: “Hợp đồng sản xuất, tôi không ký nữa.”

 

“Cái gì?”

 

Quý Du Nhiên ngẩng đầu, không hiểu lời của hắn.

 

Giản Đông Thần giật giật môi: “Tôi nói hợp đồng lúc trước không ký nữa, tôi muốn đổi thành hợp đồng mua cổ phần, tôi muốn đầu tư vào công ty của em.”

 



Thời gian khi ra khỏi phòng họp đã là buổi trưa, trong tay Quý Du Nhiên lại có nhiều thêm một hợp đồng đầu tư.

 

Giản Đông Thần lấy danh nghĩa cá nhân để mua cổ phần đầu tư, giống với Giang Dĩ Thành, cũng là 10%, còn chuyện sản xuất, hắn cũng nhận làm luôn cho cô.

 

Hắn vốn muốn được đầu tư nhiều hơn, nhưng Quý Du Nhiên không đồng ý.

 

Trong không khí lay bay những bông tuyết, mới đầu tháng 12 mà đã có tuyết rơi, ở nơi thủ đô thế này có thể nói là tương đối sớm.

 

Nước mưa hòa lẫn với bông tuyết rơi xuống mặt đất, nháy mắt liền tan biến, đến một chút tuyết trắng cũng không lưu lại, liền hóa thành một giọt nước nhỏ ướt nhẹp trên mặt đất.

 

“Có muốn cùng nhau ăn một bữa tối không? Chúc mừng sự hợp tác của hai ta?” Giản Đông Thần đề nghị.

 

Quý Du Nhiên mân mê chiếc di động mới, sau đó cắm thẻ sim điện thoại vào, mới vừa rồi khi cô trở về văn phòng liền nhìn thấy chiếc di động mới này.

 

“Cũng được, gần đây có một quán cơm mới mở, cũng không biết ông chủ Giản có chê quán cơm nhỏ hay không.”

 

Ting.

 

Một tin nhắn thoại trên app Wechat, là từ Cảnh Hách Phàm gửi vào một tiếng trước.

 

Click mở.

 

[“Chị gái à, có thích cái di động mới không? Chị nhất định phải tin tôi, tôi có năng lực dựa vào chính bản thân để đầu tư vào công ty của chị!”]

 

Hai giờ trước, khi Giản Đông Thần đưa ra ý định nhập cổ phần đầu tư, Cảnh Hách Phàm lập tức tỏ vẻ không đồng ý, cũng một hai phải đầu tư vào công ty.

 

Giản Đông Thần nhẹ nhàng thả ra một câu, Cậu đầu tư? Định duỗi tay xin tiền trong nhà để đầu tư vào sao?

 

Quý Du Nhiên nhấp môi cười, gõ xuống mấy chữ.

 

[Ngoan, đừng nháo.]

 

Giản Đông Thần thoáng nhìn khóe môi đang nở nụ cười của Quý Du Nhiên, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

 

Chỉ với chút lời đùa vui này là đã khiến cô vui vẻ đến thế sao?

 

“Vậy chúng ta liền đến tiệm cơm đó đi.”

 

Vừa ra khỏi cửa, Quý Du Nhiên liền lạnh đến mức co rúm cả người, cô là dạng không sợ nóng, chỉ sợ lạnh, thể xác đã thay đổi nhưng cái đặc điểm này lại không hề thay đổi.

 

Gần đây cô bận rộn chuyện của công ty, thường xuyên phải gặp gỡ các đối tác làm ăn, nên phong cách ăn mặc theo hướng văn phòng, đương nhiên, sẽ khiến người nhìn cảm thấy sự mỹ lệ cùng nghiêm túc.

 

Nhiệt độ tháng 12 ở đất thủ đô đã xuống độ âm, hôm nay còn rơi tuyết đầu mùa, gió lạnh thổi từng cơn, cái áo khoác nhẹ màu vàng của Quý Du Nhiên nhanh chóng bị thổi tung.

 

Giản Đông Thần đang định cởi áo khoác của bản thân, nhưng người phụ nữ bên người đã nhanh như chớp bỏ chạy lên xe.

 

“Ôi! Lạnh quá! Có thể đưa cho tôi đôi giày kia được không?”

 

Vừa lên xe, Quý Du Nhiên liền cởi đôi giày cao gót gây đau nhức trên chân, cô nhờ Giản Đông Thần lấy đôi giày đế bằng đang để phía băng ghế sau chuyển lên cho cô, ngày thường vì để tiện lái xe, nên cô đã để một đôi giày thoải mái đặt sẵn trên xe.

 

Sáng nay cô tới công ty trễ, dưới tầng hầm không còn chỗ để xe, chỉ có thể đỗ bên lề đường, Giản Đông Thần muốn lái xe của mình, nhưng nghĩ đến việc còn phải chỉ hắn đường đi đến quán ăn, Quý Du Nhiên ngẫm lại thôi thì để bản thân lái xe thì tiện hơn!

 

Giản Đông Thần xách lên một đôi dép đế bằng được đính hình hai chú mèo con nghịch ngợm bằng bông xù đưa cho cô, trên mặt nở một nụ cười.

 

Thật là đáng yêu.

 

Quý Du Nhiên tựa hồ hiểu được ý tứ trong mắt của hắn, vừa mang giày vào nữa nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, các đồ vật cho thiếu nữ như thế này đều là Tiểu Phàm chuẩn bị, xe cũng là của hắn.”

 

Ý cười đột nhiên biến mất.

 

Giản Đông Thần quay đầu đi chỗ khác, đột nhiên cảm thấy hai chú mèo con kia vô cùng chướng mắt, trông khá giống mái đầu xù xì của tên tiểu tử kia.

 

Hừ, chỉ là ba món đồ tào lao!

 

------oOo------