Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 18




55 phút sau, chiếc Maserati sáng ngời màu trắng xuất hiện trước cửa cao ốc Giản Ảnh.

 

Kỳ thật chung cư của Cảnh Hách Phàm cũng không xa với nơi này, chỉ là do đi vào đúng giờ cao điểm lúc tan tầm buổi chiều, xe trên đường cực kỳ đông.

 

“Cảm ơn cậu, lần sau nhất định mời cậu dùng cơm.”

 

“Chờ một chút!”

 

Cảnh Hách Phàm lên tiếng gọi Quý Du Nhiên đang vội vàng xuống xe, tay lắc lắc di động của mình.

 

“Chị gái à, cô không có thành ý chút nào! Mời tôi ăn cơm thì ít nhất phải lưu lại số điện thoại của tôi chứ.”

 

Quý Du Nhiên sửng sốt một chút, nở nụ cười hàm ý xin lỗi, đọc ra một dãy số.

 

Rất nhanh, di động trong túi xách đã vang lên, Quý Du Nhiên lấy điện thoại ra, là Cảnh Hách Phàm gọi tới, chỉ vang lên một tiếng rồi tắt.

 

Chỉ còn 3 phút.

 

Cô vội vàng nói lời tạm biệt với Cảnh Hách Phàm, sau đó tiến vào cao ốc, phía sau vang lên tiếng xe khởi động, Quý Du Nhiên nhấn vào số gọi nhỡ trên màn hình, lưu vào danh bạ điện thoại.

 

Khi vừa nhập đến chữ “Cảnh”, cô lại xóa đi, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, gõ lại mấy chữ cái tiếng anh.

 

Bởi vì có Giản Đông Thần cho phép, Quý Du Nhiên sử dụng thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, trừ đi thời gian chờ đợi, rất nhanh đã tới tầng cao nhất của tòa nhà Giản Ảnh.

 

Sau khi báo tên, một thư ký với dáng người cao gầy, dẫm đôi giày cao gót dắt Quý Du Nhiên tới trước cửa văn phòng của Giản Đông Thần, gõ cửa.

 

“Giản Đổng, Quý tiểu thư tới rồi.”

 

“Để cô ấy vào.”

 

Bên trong truyền ra một đạo âm thanh trầm thấp, thư ký đẩy cửa ra.

 

“Quý tiểu thư mời vào.”

 

Quý Du Nhiên gật đầu với cô ấy, nhấc chân đi vào.



 

“Cô đến muộn 1 phút.”

 

Giản Đông Thần chắc đang phê duyệt văn kiện, chân mày nhíu lại, nghe được âm thanh đi vào của cô, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, mà chỉ nói một câu như vậy.

 

Quý Du Nhiên có chút cạn lời, chỉ 1 phút mà cũng so đo! Cô cũng không phải là thần tiên mà biết cách hô biến thay đổi địa điểm!

 

“Xin lỗi, là do bị kẹt xe.”

 

Giản Đông Thần cũng không nhìn đến cô, Quý Du Nhiên liền tùy ý nhìn ngắm gian phòng này.

 

Phòng làm việc của Giản Đông Thần rất lớn, cũng không khác biệt gì lắm so với những cán bộ lãnh đạo cao cấp khác, đều chung một dạng thiết kế, không có ý tưởng gì mới, cũng không có trang trí dư thừa nào, chính là dạng vô tình lạnh lẽo.

 

Cô tiến lên phía trước, từ đây có thể nhìn thấy một số nữ nhân viên của cao ốc Giản Ảnh tan tầm ra về, tất cả đều chỉ trang điểm nhẹ nhàng, bao gồm cả cô thư ký vừa rồi, không hề có ai trang điểm phức tạp này nọ.

 

Hiện tại Quý Du Nhiên có thể khẳng định chắc chắn, tính cách của Giản Đông Thần người này mang hơi hướng truyền thống cũ kỹ, hơn nữa hắn còn thích nữ nhân thanh thuần.

 

Chắc là cũng vì điều này nên lúc đó Chung Niên Huy lại chọn nguyên chủ, đưa cô đến giường của Giản Đông Thần.

 

Nếu so sánh với người phụ nữ vừa rồi, sự thuần khiết của nguyên chủ, là từ trong xương cốt lộ ra, chứ không phải là giả dạng.

 

Tuy rằng hiện tại bên trong đã đổi thành linh hồn của cô, nhưng tướng mạo thanh thuần vẫn còn ở đó.

 

Thấy Giản Đông Thần vẫn mãi bận rộn xử lý văn kiện, Quý Du Nhiên liền tới bên sô pha ngồi xuống.

 

Trôi qua khoảng 15 phút sau, Giản Đông Thần mới ngẩng đầu nhìn cô một cái.

 

Trên sô pha cô gái mang tên Quý Du Nhiên đang có bộ dáng thảnh thơi, thậm chí cô còn tự cầm một tờ tạp chí đọc xem.

 

Hôm nay cô mặc một bộ áo liền quần, chân mang một đôi giày thể thao màu trắng, tóc vén qua sau tai, lộ ra hình dáng đôi tai xinh đẹp, trên vành tai hồng nhuận còn điểm xuyết một viên trân châu nho nhỏ, trừ cái này ra, không còn có bất kỳ vật trang trí dư thừa nào khác.

 

“Giản tiên sinh đã xong công việc chưa ạ?”

 

Cô buông tờ báo trên tay, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn về phía hắn.

 



Hôm nay hình như cô có trang điểm nhẹ, không giống như hai ngày trước để khuôn mặt mộc, lúc này cô có chút thanh thuần nhưng lại kèm theo là sự mê người.

 

Giản Đông Thần không đáp lời của Quý Du Nhiên, hắn hỏi ngược lại: “Tối hôm qua cô đi đâu?”

 

“Về nhà.”

 

“Trên hợp đồng chỉ ghi là có thể gọi đến gọi đi bất kỳ lúc nào, Giản tiên sinh, tôi không có trái với ước định chứ?”

 

Quý Du Nhiên nói tự nhiên mà lại nhẹ nhàng.

 

Nhắc tới hợp đồng, ánh mắt Giản Đông Thần nhìn Quý Du Nhiên trở nên lạnh lùng.

 

Cho dù là bề ngoài thanh thuần, nhưng trong xương cốt cũng chỉ là đồ đê tiện, chỉ cần dùng tiền là có thể mua được thôi.

 

“Lại đây.” Ánh mắt Giản Đông Thần quay trở lại văn kiện trên tay.

 

Quý Du Nhiên có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đi đến trước mặt hắn, đứng yên ở phía trước bàn.

 

“Lại đây.” Giản Đông Thần lặp lại một lần nữa, ngữ khí so với vừa rồi đã có thêm chút không kiên nhẫn.

 

Quý Du Nhiên tiến lên hai bước, đi đến bên người hắn, Giản Đông Thần giữ chặt một cánh tay của cô, Quý Du Nhiên bị sự lôi kéo này mà trực tiếp ngồi lên đùi hắn.

 

“Anh muốn làm gì?”

 

Giản Đông Thần phát ra một tiếng tiếng cười khinh miệt: “Cô nói tôi muốn làm gì? Đối với tôi mà nói, cô còn có tác dụng nào khác sao?”

 

Cách lớp quần áo, Giản Đông Thần đưa tay xoa ngực của Quý Du Nhiên.

 

Thân thể của Quý Du Nhiên cứng đờ, nhìn lướt qua cửa văn phòng.

 

“Giản tiên sinh, nơi này là văn phòng.”

 

“Tôi biết.”

 



Giản Đông Thần tựa hồ cảm thấy cách lớp quần áo xoa không thoải mái, hắn đưa tay lên xuống một chút, lại tìm không thấy nơi có thể duỗi tay để đi vào.

 

Quý Du Nhiên nhịn không được muốn phụt cười nhưng lại không dám, bộ đồ của cô hôm nay chính là áo liền quần.

 

“Nếu như cô không muốn tôi xé rách bộ đồ này, thì chính cô tự mình cởi đi.”

 

Quý Du Nhiên do dự ba giây, ngay sau đó nhấp môi khẽ cười một tiếng, lưu loát kéo xuống khóa kéo được che giấu phía sau, đem một phía bên bả vai kéo xuống, lộ ra áo thun trắng phía bên trong.

 

Giản Đông Thần nhìn biểu tình như là bị hiếp bức lại tràn ngập bất đắc dĩ này của cô, trong lòng hắn nổi lên sự bực bội, bụng nhỏ cũng vụt ra một cổ hỏa.

 

Người phụ nữ này, thật là thiếu thao.

 

Chính là loại vẻ mặt này, rõ ràng là tới bán thân, nhưng lại có bộ dạng như bị ép buộc, cô như vậy chỉ khiến hắn muốn lập tức lột sạch quần áo của cô, đè cô lên bàn hung hăng thao lộng khe huyệt của cô, cắm cho đến khi cô dân đăng

kêu rên, xem cô còn có thể giả bộ được nữa không.

 

Giản Đông Thần nghĩ như vậy, động tác cũng làm như vậy.

 

Hắn đẩy áo thun trắng và áo ngực của Quý Du Nhiên lên phía trên, hai bầu vú co dãn thật tốt lập tức nhảy ra ngoài.

 

Ánh mắt Giản Đông Thần ám ám, nắm lấy một bên vú của Quý Du Nhiên mạnh mẽ xoa nắn, đồng thời vùi đầu vào đó.

 

Quý Du Nhiên còn ngồi ở trên đùi Giản Đông Thần, vì giữ cho cơ thể không bị té về phía sau, cô chỉ có thể khoanh tay ôm lấy cổ hắn. Cúi đầu nhìn xuống, Giản Đông Thần cắn lấy một bên đầu vú đã bị hắn lúc trước xoa cho vừa hồng vừa cứng, dùng sức liếm hút, sức lực lớn đến mức như muốn hút ra sữa tươi từ đó, một đầu vú còn lại cũng bị hắn niết đến biến đổi hình dạng, năm ngón tay ép chặt nhũ thịt, làn da oánh bạch nổi lên từng mảng hồng hồng.

 

Quý Du Nhiên nhịn không được mà muốn ngưỡng cổ về phía sau, chỗ sâu trong hoa tâm chảy ra một cỗ nhiệt lưu, quần lót hình như đã bị ướt.

 

Cô đã từng có một quãng thời gian độc thân rất lâu, công việc bận rộn cũng không có thời gian yêu đương, chuyện sinh hoạt trai gái dừng lại ở thời điểm học đại học, gặp phải những đêm hư không tịch mịch thì nhiều nhất là cũng chỉ dùng ngón tay của chính mình để giải quyết.

 

Từ hai đêm trước hoan ái cùng với Giản Đông Thần, dục vọng đè nèn đã lâu trước kia của cô như đã được mở cửa trở lại.

 

Bất luận là thân thể hay là linh hồn, cô đều đã là một người phụ nữ thành thục.

 

Cô không thể không thừa nhận, Giản Đông Thần có một diện mạo cực đỉnh, lại là một người đàn ông có mị lực, bị một người đàn ông như vậy ôm ấp liếm láp ngực, phản ứng sinh lý của Quý Du Nhiên rất tự nhiên sẽ được khơi mào.

 

------oOo------