Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 138




 

Sáng sớm, sắc trời vẫn còn tờ mờ, toàn bộ thành phố còn chìm trong giấc ngủ sâu.

 

Thời điểm Cảnh Tông mở mắt, căn phòng vẫn còn chìm trong sự u ám, chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn ngủ cạnh đầu giường.

 

Cúi đầu nhìn xuống, trong lòng ngực hắn đang ôm ấp một thân thể mềm mại yêu kiều, cô gái đưa lưng về phía hắn, hô hấp nhè nhẹ, vài sợi tóc hỗn độn thấm mồ hôi bết lại trên vầng thái dương, tay hắn vẫn đang nắm bầu vú của cô, còn duong vật đang cắm trong cơ thể cô.

 

Không phải cắm ở hoa huyệt, mà là hậu huyệt.

 

Đồng tử của Cảnh Tông co lại, lập tức thanh tỉnh, cơn buồn ngủ bay biến, nhưng dương vật được bao bọc trong nơi ấm áp như phản xạ có điều kiện mà phồng to lên, đồng thời trong đầu hắn hiện lên vài phần ký ức vụn vặt.

 

Hắn nỗ lực nhớ lại những điều đã xảy ra sau khi hắn mất đi ý thức, nhưng cố cách mấy thì cũng chỉ nhớ được vài đoạn ký ức ngắn ngủi, thế nhưng chỉ căn cứ vào vài phần ký ức này, cũng đủ giúp hắn hiểu rõ bản thân đã làm điều gì.

 

Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi trên trán Cảnh Tông đã thấm ra một mảng mồ hôi mỏng, hắn nhẹ nhàng rút dương vật đang cương cứng của mình ra ngoài.

 

Cô gái trong lồng ngực dường như cảm nhận được động tác của hắn, cất giọng mềm mại cầu xin.

 

“Ethan, tha cho tôi đi, mệt mỏi quá!”

 

Nghe thấy cái tên này, nội tâm Cảnh Tông trầm xuống, ánh mắt dừng lại nơi đầu vai và phần lưng của cô, trên làn da trơn bóng của cô phủ kín vết hôn đỏ thẫm, phần eo cũng không thoát khỏi dấu vết thâm tím.

 

Trái tim hắn dường như rơi vào chốn lạnh lẽo, hắn không kịp phỏng đoán toàn bộ sự việc đã xảy ra vào tối hôm qua, mím môi, tay nhẹ nhàng nhấc eo cô lên.

 

Cùng với một tiếng rên rỉ cực nhỏ, dương vật rốt cuộc đã rút ra toàn bộ.

 

Từ cái lỗ nhỏ kia chảy ra từng dòng tinh dịch trắng đuc, ước chừng mất vài giây, số lượng là không hề nhỏ. Cảnh Tông dời mắt, hắn không thể tiếp tục ngắm nhìn hơn nữa cảnh sắc dam mỹ cùng cực này, xoay người vươn tay đến đầu giường rút mấy tờ khăn giấy, nhưng khi duỗi tay lại sờ thấy mấy viên đạn.

 

Viên đạn? hắn hơi sửng sốt, lại lóe lên vài mảnh ký ức trong đầu.

 

...Đáng chết! Tên kia lại làm ra cái trò này! Cảnh Tông nắm chặt tay, hận không thể lôi một linh hồn khác trong cơ thể này đi ra ngoài để chất vấn.

 

Một đoạn tay trắng nõn như ngó sen đột nhiên dừng bên eo hắn.

 

“Sao thức dậy sớm thế?”

 

Quý Du Nhiên lười nhác mở mắt, âm thanh còn kéo dài theo âm cuối, tay nhỏ như ngựa quen đường cũ trượt xuống, tìm được vật thể đang đứng ở giữa háng của đàn ông, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

 

“Ưm… sao anh vẫn còn tinh lực tràn đầy như vậy chứ.”

 

Chỉ mới vuốt ve một chút thôi thì căn thịt bổng đã cương cứng hoàn toàn, Quý Du Nhiên nhăn nhó khuôn mặt, ngáp một cái.

 

Cảnh Tông đè lại bàn tay đang tác loạn của cô, trầm mặc trong phút chốc: “Thật xin lỗi, tối hôm qua tôi...”

 

“Phía sau dính dính khó chịu quá.” Quý Du Nhiên nhắm mắt lại hừ hừ hai tiếng, thân thể như chú mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ xát Cảnh Tông.

 

Cảnh Tông nghĩ nghĩ, nuốt xuống những lời vừa định nói, bế người phụ nữ còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lên, nói: “Tôi giúp em tẩy rửa.”

 

Nghe được hai chữ “tẩy rửa”, cơn buồn ngủ của Quý Du Nhiên bay sạch, cô chợt nhớ tới mấy giờ trước bị hắn dùng rượu vang tưới lên khe huyệt, vừa định mở miệng xin tha, thì Cảnh Tông đã ôm cô đi vào phòng tắm.

 

Toàn bộ quá trình tẩy rửa, người người đàn ông vẫn luôn rất quy củ, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, hoàn toàn tương đồng với hình tượng nho nhã trong ấn tượng của cô, thành thục và bình tĩnh, dường như không có bất kỳ dao động nào với thân thể cô.

 

Nếu không phải là con quái vật khổng lồ giữa háng của hắn kia vẫn luôn giữ vững tinh thần thẳng đứng, thì rất có thể Quý Du Nhiên sẽ cho rằng người đàn ông làm ra hành động điên cuồng vào tối hôm qua không phải là hắn.



 

Sau khi tắm rửa xong, Quý Du Nhiên tự dùng khăn tắm để lau phần tóc ướt của mình, bên kia, người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề, cài lại cúc áo thẳng thớm trên chiếc áo sơ mi đen.

 

“Felix thế nào rồi?”

 

Ánh mắt cô sáng lên, thưởng thức hình ảnh này.

 

Không hổ là người đàn ông mà cô coi trọng, mặc quần áo hay không mặc quần áo đều có điểm gợi cảm khác biệt. Cảnh Tông ngẩng đầu nhìn cô một cái, cúc áo được cài tới viên cuối cùng, âm thanh trầm thấp mát lạnh nghe như tiếng băng vỡ vụn.

 

“Đã trục xuất về nước rồi, hỏi hắn ta làm gì? Còn muốn cùng hắn ta đi Budapest sao?”

 

Quý Du Nhiên nhoẻn cười, cảm thấy trong bầu không khí thoáng chốc đã tỏa ra mùi giấm vô cùng dễ ngửi, cô ném khăn lông qua một bên, đi qua ôm cổ của người đàn ông.

 

“Mới không cần đâu, Budapest thì có gì tốt chứ, tôi muốn cùng anh đi Prague cơ.”

 

Bởi vì chiều cao chênh lệch, cô cần phải ngẩng đầu lên mới nhìn thẳng vào hắn nói chuyện được, mái tóc hơi ướt cùng với thân thể mê người được bọc trong áo choàng tắm, cộng với một khuôn mặt thanh lệ hút hồn người, khiến Cảnh Tông ngắm nhìn đến thất thần.

 

Dựa theo hành trình, hôm nay bọn họ sẽ rời Vienna, di chuyển đến Prague.

 

Hắn nhận lời mời tham dự hội chợ công nghiệp sản xuất xe ô tô, là phần khách mời quan trọng trong ban tổ chức.

 

Tuy vậy hắn chỉ cần có mặt một chút trong ngày đầu tiên khai trương hội chợ, thời gian còn lại sẽ do một đổng sự khác trong tập đoàn thay hắn chủ trì, như vậy thì hắn sẽ có thời gian để bồi người con gái đu bám hắn lúc này, rốt cuộc thì mục đích chuyến đi này của hắn là để giúp cô giải sầu cơ mà.

 

Cảnh Tông giúp cô vén phần tóc ướt ra sau màng tai, nơi đáy mắt sâu như hồ nước hiện lên vài phần xin lỗi.

 

“Tối hôm qua… nếu em nghỉ ngơi chưa đủ, thì chúng ta ở lại Vienna thêm một ngày nữa, dù sao thì cũng chỉ là một buổi tiệc khai trương mà thôi, tôi đi hay không cũng không sao.”

 

Quý Du Nhiên nhận ra được sự hối hận trong ánh mắt của hắn, cảm thấy vô cùng thú vị.

 

Chẳng lẽ hắn cảm thấy chuyện tối qua đã làm với cô là rất quá đáng sao?

 

“Không được đâu, tôi muốn đi cơ!” Quý Du Nhiên dùng đầu lưỡi liến cánh môi dưới, vẻ mặt đắc ý dạt dào: “Thật vất vả mới có cơ hội thành bạn nữ cùng dự tiệc với anh, sao tôi có thể bỏ lỡ cơ chứ?”

 

Cô chậm rãi đưa môi kề sát với Cảnh Tông, hô hấp thơm tho cố ý phả vào cằm của hắn, hờn dỗi nói: “Lại nói tối hôm qua… cũng không thấy anh quan tâm tôi nhiều đến thế, sao bây giờ lại đột nhiên phát hiện ra lương tâm rồi?”

 

Nói xong, cô dùng sức đẩy Cảnh Tông ngồi lên ghế sô pha, theo sau đó là ngồi trên đùi hắn, dùng tiểu tao huyệt đang không có gì che đậy của cô cọ xát với cự vật vất vả lắm mới bình ổn được dục vọng đang nằm giữa háng của hán.

 

Nghĩ đến tối hôm qua, trên mặt Quý Du Nhiên không khỏi xuất hiện rặng mây đỏ.

 

Sau khi nút bịt nơi hoa huyệt bị dân thủy và rượu vang bên trong đẩy rớt, Cảnh Tông lại yêu cầu khách sạn chuẩn bị một mâm trái cây đưa lên phòng.

 

Hắn chọn mấy trái nho nhét vào hoa huyệt của cô, chờ sau khi mấy viên nho đã trở nên lấp la lấp lánh khi dính đầy dam thủy, liền ép cô phải ăn cả trái, sau đó hắn lại đưa lưỡi vào miệng cô cuốn lấy những trái nho đó trước khi cô kịp nuốt xuống.

 

Sau đó nữa, hắn dùng bao cao su bọc một trái chuối nhét vào hoa huyệt cô, bắt cô dùng hoa huyệt phải ép sao cho trái chuối nát bươm, tiếp đó vừa ra sức thao lộng cô, vừa ép cô phải ăn cho hết trái chuối nát đó.

 

Đến khi cô đã lên cao trào hai lần, hắn cư nhiên còn tìm hứng thú từ mấy viên đạn trong khẩu súng kia, nhét viên đạn vào hoa huyệt cô, nói là muốn cùng cô chơi trò “bắn súng nước” ý đồ dùng dam thủy để bắn viên đạn ra ngoài!

 

Nếu bắn ra được thì hắn sẽ tiếp tục thao hậu huyệt của cô.

 

Không cần nghĩ cũng biết, hậu huyệt của cô chuẩn bị gặp tai ương nữa rồi.

 

Quý Du Nhiên thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía người đàn ông đang mang thần thái tự nhiên trước mắt mình.

 



Dương vật vốn to lớn, dưới sự cọ xát của cô đã trở thành dáng vẻ nhất trụ kình thiên, cô cắn môi trong lòng cười trộm, có phải đàn ông đến một mức độ hứng thú nhất định thì sẽ lộ ra bản chất vốn có?

 

“Cảnh tiên sinh… tối hôm qua khi anh thượng tôi thì không mang bộ dạng trầm mặc như thế này đâu nha!” Quý Du Nhiên nghiêng đầu, biểu hiện vô cùng ngây thơ thuần khiết.

 

Cũng không hiểu vì sao, khi cô đối diện với một Cảnh Tông trầm ổn bình tĩnh như thế này thì cô lại không cách nào gọi được tên tiếng Anh của hắn, chỉ muốn kêu hắn là Cảnh tiên sinh.

 

Cuối cùng, Cảnh Tông không nhịn lại nữa, hắn nắm chặt eo của Quý Du Nhiên, không để cô tiếp tục cọ xát.

 

“Về sau tôi sẽ cố gắng khống chế, không để mình làm ra những hành động như vậy với cô nữa.” Cảnh Tông bất động thanh sắc vuốt ve vết thâm tím trên vòng eo cô, nói giọng khàn khàn: “Ngoan, làm khô tóc đi, đừng để bị cảm.”

 

“Không cần!” Quý Du Nhiên dùng chân câu lấy eo của Cảnh Tông.

 

Cảnh Tông cho là cô không muốn sấy tóc, liền ôm cô đi sấy, vừa định đứng dậy thì liền nhận được luồng hơi bên tai do cô thổi khí tới.

 

“Ngẫu nhiên kích thích một hồi khiến tôi thực thích.” Cô ghé vào đầu vai của người đàn ông, dùng tao huyệt đã tuôn trào dân

không? 6 cọ vào đũng quần của hắn, “Ướt rồi nè, thật muốn quá đi, Cảnh tiên sinh, còn anh thì sao? Có muốn tôi

Hô hấp của Cảnh Tông bắt đầu trở nên thô nặng.

Hắn đương nhiên Muốn cô!

Tối hôm qua hắn chỉ làm qua cô một lần liền mất đi ý thức, lại từ lúc thức dậy đến bây giờ, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn áp xuống, bởi vì hắn không thể xác định được liệu chuyện xảy ra tối hôm qua có để lại bóng ma trong cô hay không.

Nhưng với một câu “Tôi thực thích” đã đánh tan lo lắng trong lòng hắn.

Xem ra với bất luận nhân cách nào của hắn, đều có một khát vọng sâu sắc với thân thể cô, đã vậy cô còn không biết bản thân mình luôn có một bộ dáng hấp dẫn người khác, liên tục khiêu khí©h đến hắn.

Có một số việc, một khi đã mở ra rồi, thì không thể nào ngừng lại được nữa.

Đã có một lần vào tối hôm qua, Cảnh Tông đã không còn cách nào để duy trì sự tự chủ lúc trước.

“Quý tiểu thư, em có biết khi một con mồi chủ động chạy đến trước cửa nhà thợ săn kêu gào trêu chọc là một chuyện nguy hiểm vô cùng hay không?”

Cảnh Tông ôm chặt thân mình của Quý Du Nhiên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi môi mềm hồng nhạt của cô.

Nếu cô không có sự yêu thích nào với hắn, thì hắn sẽ vĩnh viễn chôn giấu niềm ước mơ kia trong nội tâm của mình, chỉ để một mình hắn biết.

Nhưng cố tình là cô cũng thích hắn, từ ngày đầu tiên cô (bắt đầu câu dẫn hắn, bọn họ đã định sẵn là sẽ bước đến ngày

hôm nay.

Quý Du Nhiên đặc biệt yêu thích ánh mắt Muốn ăn tươi nuốt sống cô này của Cảnh Tông, làm cô sinh ra cảm giác vô

cùng có thành tựu.

Nhưng cô lại không tán đồng với câu nói trên của hắn.

“Không biết Cảnh tiên sinh đã từng nghe qua câu nói này chưa.”

Ngón tay Quý Du Nhiên linh hoạt kéo khóa quần của Cảnh Tông, nắm lấy căn cự vật cực nóng của hắn, đưa đến

trước cửa huyệt của mình.

“Một thợ săn ưu tú luôn biết cách lựa chọn con mồi của mình.”

Ô, cô mới không phải là con mồi đâu, trước nay cô vẫn là thợ săn đó nha.

Cảnh Tông bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên hung hăng hôn cô.

“Đừng cởi!”

Quý Du Nhiên đè lên cánh tay đang định cởi áo sơ mi của Cảnh Tông, tinh tế thở dốc bên môi hắn, “Anh hãy mặc

áo sơ mi này thao tôi đi.”

Prague.

Khu phố cũ trở nên xa hoa lộng lẫy trong bóng đêm, từng tòa nhà cổ với kiến trúc đặc trưng từ thời Gothic, mái nhà đỉnh nhọn cao vu"t nằm xen kẽ nhau, chạy dọc hai bên bờ sông Baroque tạo thành một lối kiến trúc thống nhất. Một người phụ nữ trong trang phục dạ hội đứng trong hành lang của một khách sạn cao cấp thuộc trong dãy nhà này, tâm trạng khẩn trương bất an nói chuyện điện thoại.

Cơn gió lạnh lẽo ban đêm thổi nhẹ qua áo khoác tơ lụa mỏng manh của cô ta, mang đến từng trận hàn ý, nhưng cô ta lại không hề để ý, dường như âm thanh phía bên kia điện thoại mới là cái khiến cô phát run sợ hãi.

“Hãy cho tôi thêm một ít thời gian, tôi đã có một ít thông tin, sớm muộn gì cũng sẽ lấy được đồ vật mà anh muốn.”

“Anh cũng biết chuyện này không gấp gáp được, tôi không thể thành công ngay lập tức được.”

“Được được, cứ như vậy đi.” Trong toàn bộ quá trình đều giao tiếp bằng tiếng anh, sau khi cắt điện thoại, cô ta khép chặt áo choàng, hít sâu một

hơi, mang theo tư thái ưu nhã uyển chuyển, xoay người đi vào bên trong phòng yến hội.

Đây chính là người mà một thời gian rồi không thấy, Giang Dĩ Nhu

 

 

------oOo------