Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 105




 

Chú Tề hơi cúi đầu, cả người câu nệ nhìn chằm chằm bàn chân của mình.

 

Tuy rằng người đàn ông trước vẫn thể hiện thái độ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông hiểu rõ, tiên sinh đang rất không vui.

 

“Chuyện khi nào?”

 

Cảnh Tông ném tài liệu trên tay xuống, chân mày nhăn riết thật sâu.

 

“Chuyện khoảng từ nửa tháng trước.” chú Tề nghĩ nghĩ lại nói: “Mẹ của Quý tiểu thư nằm viện, hẳn là có quan hệ với chuyện này.”

 

Cảnh Tông vứt những tài liệu trên vào thùng rác.

 

“Đột nhập vào nhà cưỡng gian”, “Có thủ sẵn hung khí”, “Mưu đồ từ trước”, những chữ này đâm thẳng vào mắt hắn.

 

“Người phía dưới làm việc như thế nào vậy? Vì sao mãi đến giờ mới báo cáo?”

 

Uống xuống một ngụm cà phê đắng, Cảnh Tông ấn ấn hai bên ấn đường đang nảy lên thình thịch của mình.

Tề thúc do dự một chút rồi nói: “Tiên sinh, lúc trước ngài bảo người của chúng ta không tiếp tục theo dõi Quý tiểu thư nữa.”

 

Cảnh Tông sửng sốt.

 

Đúng vậy, lần trước sau khi thấy bệnh của hắn tái phát, bác sĩ Wilson kiến nghị hắn không nên tiếp tục làm việc kích thích bệnh tình, nên hắn liền đem ảnh chụp và cô đặt ở sau đầu.

 

Nếu không phải do đêm đó mẹ cô sinh bệnh dẫn tới cô thất hẹn, thì hắn cũng sẽ không cho người tìm hiểu căn nguyên nguồn gốc câu chuyện.

 

“Để bọn họ tiếp tục theo dõi đi, sau này tôi không muốn phát sinh loại tình huống như thế này nữa.”

 

“Vâng ạ.” chú Tề gật đầu, lại hỏi: “Quà tặng để thăm mẹ của Quý tiểu thư đã chuẩn bị xong, tiên sinh có muốn đích thân đi không ạ?”

 

Cảnh Tông nới lỏng cổ áo, không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tiểu Phàm gần đây thường xuyên đi bệnh viện đúng không?

 

“Vâng, tiểu thiếu gia đi rất thường xuyên.” Chú Tề đáp đúng sự thật. Cảnh Tông trầm mặc trong phút chốc, không khỏi bật cười lắc đầu.

 

Tiểu tử này, đối với mẹ hắn cũng chưa từng để tâm đến như vậy.

 

“Phái một người lạ mặt đưa qua đi, nhớ rõ là tránh tiểu thiếu gia. Còn có, nhìn thấy Quý tiểu thư thì thay tôi chuyển lời, nếu cô ấy cần hỗ trợ, thì tôi có thể sắp xếp cho mẹ cô ấy đến nước Mỹ điều trị.”

 

Chú Tề lại lần nữa nói lời đáp ứng, xoay người an bài người dưới làm việc.

 

“Chậm đã, còn hung thủ trong vụ án đã xử lý thế nào rồi?”

 

Chú Tề quay đầu lại, người đàn ông đang ngồi trên ghế da đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào người hắn, có nửa khuôn mặt lâm vào bóng tối.

 

Rõ ràng giọng nói mang theo sự ôn hòa, nhưng lại lộ ra một hàn ý lạnh thấu xương.

 

Tiên sinh cho rằng Ethan là nhân cách thứ hai của mình, nhưng chú Tề lại thấy, cho dù là Cảnh Tông hay là Ethan, thì trong tính cách đều có một điểm chung.

 

Thí dụ như, khi tức giận thì ánh mắt hung ác giống nhau như đúc.

 

“Trước mắt tên đó đã bị bắt giam, Quý tiểu thư đã mời luật sư, dựa theo luật pháp trong nước, hẳn là hắn ta sẽ ăn mấy năm cơm tù.”

 

Chú Tề cảm thấy chân mày của Cảnh Tông bắt đầu thể hiện rõ sự bất mãn, vội vàng nhắc nhở: “Tiên sinh, đây không phải là nước Mỹ, chúng ta không có biện pháp can thiệp trực tiếp.”

 

Sau một lúc lâu, Cảnh Tông mới trầm giọng mở miệng.

 

“Vậy chờ sau khi đã hạ xuống phán quyết, nghĩ cách ở trong tù “chiếu cố” hắn ta thật tốt.”

 

Cuộc phẫu thuật của mẹ Quý diễn ra hết sức thuận lợi, bác sĩ nói sau này chỉ cần đúng hạn uống thuốc, chú ý giữ gìn sức khỏe, có một chế độ sinh hoạt lành mạnh, cũng như khống chế tốt cảm xúc, thì căn bệnh này sẽ không có ảnh hưởng gì nữa.

 

Nằm trong phòng ICU hai ngày, hôm sau mẹ Quý đã được chuyển về phòng bệnh thường, bác sĩ khuyên bà ở lại viện theo dõi thêm 2 tuần nữa.

 

Quý Du Nhiên đã ở lại viện ngay từ đêm thực hiện phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong thì cô cũng báo mọi người đừng tới thăm nom, để cho mẹ Quý có thời gian yên tĩnh nghỉ dưỡng.

 

“Nhiên Nhiên à, con về công ty làm việc đi, nơi này còn có Tiểu Trương chăm sóc cho mẹ mà.” Mẹ Quý nhìn con gái đang tập trung cao độ để thực hiện bản vẽ, bà đau lòng nói.

 

Từ khi bà nằm viện đến nay, con gái cũng gầy đi một vòng, mấy ngày nay đều ăn ở tại bệnh viện, vừa vội vàng làm việc, còn vừa muốn chăm sóc cho bà.

 

Người hộ công tên Tiểu Trương điều chỉnh giường bệnh theo một góc độ phù hợp, để mẹ Quý có thể ngồi thoải mái. Quý Du Nhiên thu nhỏ chương trình làm việc, mở ra trang web địa ốc, đưa màn hình cho mẹ Quý xem.

 

“Mẹ, con đang không làm việc, mà là đang xem phòng ốc, con cảm thấy căn này không tệ, chỉ là về mặt giao thông thì không thuận tiện lắm, con còn đang xem vài chỗ nữa.”

 

Đây không phải là nói dối, Quý Du Nhiên đang thật sự muốn tìm một căn phòng ở.

 

Cô không thể nào cả đời ở tại căn hộ của Giản Đông Thần, cũng không thể cứ thuê nhà suốt được, sau chuyện mẹ Quý sinh bệnh lần này, đã thúc đẩy ý định mua nhà của Quý Du Nhiên.

 

Trước kia cô đã nói qua với mẹ Quý, muốn đưa bà đến thủ đô ở cùng với mình, như vậy cũng thuận tiện cho cô chăm sóc bà, nhưng mẹ Quý không đồng ý.

 

Bà nói hơn phân nửa cuộc đời của bà đã sinh hoạt nơi trấn nhỏ này, không yên lòng bỏ nhà nghỉ, cũng luyến tiếc mối quan hệ hàng xóm thân thiết nơi đây, nhưng khi thấy vẻ mặt thất vọng của Quý Du Nhiên, liền sửa miệng nói thành sẽ thường xuyên tới thăm cô.

 

Sau đó Quý Du Nhiên ngẫm nghĩ lại thì cũng được.

 

Mỗi ngày cô vội vàng chuyện công ty, thực chất thì thời gian ở nhà cũng không có bao nhiêu, mẹ Quý một mình đối mặt với hoàn cảnh sinh hoạt xa lạ, cô đơn tịch mịch, ngay cả một người bạn nhảy múa ở quảng trường cũng không có.

 

Mẹ Quý gật gật đầu: “Cũng tốt, vậy con có thời gian thì nên tìm phòng ở sớm đi, vừa lòng chỗ nào thì dứt khoát mua luôn.”



 

Quý Du Nhiên đồng ý, đưa tay tùy tiện mở một kênh trên TV, mẹ Quý mỗi đêm đều sẽ nghe một chút tin tức, xem phim này nọ.

 

“... Hôm qua tại sân bay vì có sự xuất hiện của ảnh đế nổi tiếng Nhiễm Nhất Bạch nên đã dẫn đến một sự hỗn loạn của fan hâm mộ, hôm nay ảnh đế lại lần nữa xuất hiện trong buổi tuyên truyền phim, đồng thời cũng giải đáp cho scandal với nữ minh tinh nóng bỏng của nước mỹ Cris Perez, tin tiếp theo sẽ do phóng viên chúng tôi đưa tin trực tiếp từ cuộc họp báo.”

 

Hình ảnh chuyển tiếp, Nhiễm Nhất Bạch đang cùng một vài người diễn viên nước ngoài đang lên sóng trong cuộc họp báo, Quý Du Nhiên nhìn lướt qua, không thấy nữ minh tinh Cris kia.

 

“Phim của cậu thanh niên này mẹ đã xem qua, kỹ thuật diễn rất tốt! Lễ tân Toa Toa trong nhà nghỉ chúng ta vô cùng thích cậu ta.”

 

Mẹ Quý vui tươi hớn hở cùng Tiểu Trương nói chuyện với nhau.

 

Tiểu Trương tuổi tác khoảng tầm 30, đối với tin tức giải trí cũng có ít nhiều sự chú ý, chị ấy tán đồng nói: “Đúng vậy! Anh ấy chính là ảnh đế hiện nay, chỉ là scandal hơi nhiều, bất quá người nổi tiếng lại còn đẹp trai nhiều tiền, thì bạn gái nhiều cũng là chuyện bình thường.”

 

“Giả thôi.”

 

Tiểu Trương vẻ mặt mê mang: “Hả?”

 

Quý Du Nhiên kéo tầm mắt ra khỏi TV, cầm bút cảm ứng lên tiếp tục bản vẽ trên màn hình, nhẹ nhàng nói: “Tôi nói là mấy scandal đều là giả, chỉ nhằm mục đích lăng xê mà thôi.”

 

Những câu hỏi nhằm tuyên truyền cho bộ phim đã kết thúc, ngay sau đó là vô vàn các microphone từ các tạp chí đồng loạt hướng về phía Nhiễm Nhất Bạch.

 

“Nhất Bạch, xin hỏi chuyện tình cảm giữa anh và Cris là thật sao?”

 

“Là tin đồn thất thiệt.”

 

Quý Du Nhiên nhẹ nâng khóe môi.

 

“Nhất Bạch Nhất Bạch, trên trang cá nhân của Cris có tấm ảnh chụp, trong đó là hình ảnh anh mặc áo ngủ, xin hỏi hai người trễ như vậy ở trong phòng làm cái gì?”

 

Phóng viên dùng mọi thủ đoạn, ý đồ bắt được sơ hở trong câu chữ trả lời của Nhiễm Nhất Bạch.

 

“Đang thảo luận kịch bản.” Nhiễm Nhất Bạch vẫn duy trì nụ cười, ngữ điệu lại vô cùng lạnh lùng trả lời câu hỏi của phóng viên.

 

Phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nếu là thảo luận kịch bản, vậy sao cô ấy lại ghi status là Wonderful night?”

 

“Người ghi là cô ta thì anh nên đi hỏi cô ta, chứ không nên làm phiền đến tôi.”

 

Quý Du Nhiên nhịn không được phải bật cười, cô nhớ tới đêm hôm khuya khoắt tối qua, người đàn ông này cải trang giả dạng chạy tới viện, cùng với cái người đang trả lời phóng viên một cách lạnh lùng trên màn hình, thật là khác nhau một trời một vực.

 

Bệnh viện không thể so được bằng ở nhà, người nhiều hỗn loạn, Nhiễm Nhất Bạch tới chưa được 10 phút đã bị cô đuổi đi về.

 

Trước khi đi, hằn còn nằng nặc đòi sau khi kết thúc họp báo thì sẽ đến đây thăm hỏi mẹ Quý, bởi vì hắn nghe nói cả Giản Đông Thần và Tiểu Phàm đều đã đến đây, hắn không thể thua kém bọn họ được.

 

Kết quả, chỉ mới nói xong thì đã bị Quý Du Nhiên cự tuyệt.

 

Cô không muốn một đại minh tinh bình thường chỉ thấy trên màn ảnh, bây giờ lại bất ngờ xuất hiện trước mặt mẹ Quý, khó tránh khỏi bà lại chịu một phen kích thích.

 

Xem ra, vị Nhiễm ảnh để tối qua bị cô làm tức giận không ít, nên hôm nay mới độc miệng như vậy.

 

“Nhiên Nhiên, sao con biết là giả?” Mẹ Quý tò mò hỏi.

 

Bàn tay đang gõ bàn phím của cô dừng lại, suy tư một giây.

 

“Bởi vì con có quen biết anh ấy.”

 

Nhiễm Nhất Bạch bài xích phụ nữ về mặt sinh lý, chuyện này cô hiểu rất rõ.

 

Bất quá giấy thì không bao giờ gói được lửa, có vết xe đổ từ Tiêu Khải Lượng, Quý Du Nhiên cũng không dám giấu diếm chuyện gì với mẹ Quý nữa, cô chậm rãi kể rõ với bà, để bà hiểu được cô không chỉ nhận thức sơ sơ với Nhiễm Nhất Bạch, mà còn rất quen thuộc với hắn.

 

Mẹ Quý quả nhiên vô cùng khiếp sợ, bà nhìn lại người nam nhân trẻ tuổi bắt mắt trên TV, rồi lại nhìn con gái lạnh lùng của mình.

 

“Nhiên Nhiên, sao con… sao con lại quen biết… Nhiễm Nhất Bạch?”

 

“À, là do chuyện công ty, nên có lui tới quen biết.” Quý Du Nhiên hàm hồ trả lời.

 

Tiểu Trương sau một phút giật mình, lập tức hưng phấn nói: “Vậy Tiểu Nhiên… lần sau cô gặp Nhiễm Nhất Bạch, có thể giúp tôi xin chữ ký được không?”

 

“Nhiên Nhiên, có cơ hội con cũng giúp Toa Toa xin chữ ký nhé! Con bé sẽ mừng đến phát khóc đấy!”

 

Quý Du Nhiên nghĩ đến mấy tấm ảnh đã được Nhiễm Nhất Bạch ký tặng sẽ được đưa đến nơi phù hợp, lập tức cười đồng ý: “Được ạ, không thành vấn đề!”

 

Tiểu TRương vui mừng khôn xiết, bắt đầu cùng mẹ Quý khen ngợi Quý Du Nhiên ưu tú như thế nào, người còn trẻ mà đã có công ty của bản thân, vòng tiếp xúc đều là người thượng lưu tri thức.

 

Quý Du Nhiên nghe xong chỉ cười cười, lại cúi đầu tiếp tục xử lý công việc bản thân.

 

Trên TV, trợ lý của Nhiễm Nhất Bạch ngăn cản những câu hỏi chuẩn bị hướng về phía Nhiễm Nhất Bạch, liên tục lặp đi lặp lại câu nói: “Mời mọi người hãy hỏi những câu liên quan đến bộ phim.”

 

Nhưng các phóng viên đều không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, vẫn luôn “vây truy chặn đường” Nhiễm Nhất Bạch.

 

Khuôn mặt nỗ lực duy trì nụ cười của Nhiễm Nhất Bạch rốt cuộc trở nên đen lại.

 

“Để tôi nói lại một lần nữa, và cũng là lần cuối cùng về vấn đề này, tôi Nhiễm Nhất Bạch, sau này sẽ nói không với scandal, nếu có bất kỳ công ty truyền thông hay cá nhân nào yêu cầu tôi lăng xê, tôi sẽ kiện lên pháp luật.”

 

Mẹ Quý và Tiểu Trương ngừng nói chuyện phiếm, đồng thời nhìn về phía TV.

 



Quý Du Nhiên nghe vậy cũng cảm thấy sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn.

 

Nhiễm Nhất Bạch tùy tiện cầm lấy một cái microphone, nhìn về phía camera.

 

Tim Quý Du Nhiên đột nhiên nhảy dựng, phảng phất như ánh mắt Nhiễm Nhất Bạch đã xuyên thấu qua màn hình tivi, ngưng tụ trên người cô.

 

Phía dưới đám người phóng viên liên tục truy vấn “vì sao”, hiện trường cuộc họp báo trở nên hỗn loạn.

 

Nhiễm Nhất Bạch lười biếng khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm camera.

 

“Bởi vì, tôi đã có cô gái mình yêu thích.”

 

Chuyện Quý Du Nhiên muốn mua phòng, cô không kể với bất kỳ ai, ngoại trừ Hồ Mộc Mộc.

 

Cô nhớ rõ khi vừa tốt nghiệp đại học, Hồ Mộc Mộc vì muốn tìm phòng ở, lại để tiết kiệm tiền môi giới, nên cố ý đi văn phòng địa ốc làm thuê tầm một tháng, nên đất đai ở thủ đô dù cô ấy không nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng ít ra cũng có thể hiểu được đôi chút, còn có thể giúp cô tìm một người môi giới đáng tin cậy.

 

Kỳ thật Giang thị cũng có công ty địa ốc, mua bán căn hộ, nhưng tất cả đều thuộc dạng cao cấp xa hoa, thời gian trước toàn bộ tiền của Quý Du Nhiên đều đầu tư vào công ty, còn chưa chia hoa hồng, nên trước mắt không thể mua được những căn hộ hạng sang đó.

 

Cô không muốn lại đi tìm Giang Dĩ Thành, bởi vì việc mua phòng ở này cô chỉ muốn dựa vào chính bản thân mình.

 

Chỉ là Quý Du Nhiên không có hộ khẩu thủ đô, phí xã hội cũng chưa nộp đủ 5 năm, tạm thời chưa có tư cách mua nhà, vì thế người môi giới đã giới thiệu cho cô một chung cư xã hội.

 

Tuy rằng phòng ở khá nhỏ, nhưng đa số người ở đây đều có mục đích ở là chính, căn chung cư cũng là mới xây, hoàn cảnh xung quanh khá tốt, phòng ốc khá mới.

 

Người môi giới nói trước mắt vẫn còn phòng trống, hơn nữa nội thất đã hoàn thiện, chỉ cần xách đồ vào ở, hơn nữa lại là tài sản sở hữu trong vòng 50 năm, giá cả cũng hợp lý, nhìn chung lại, tất cả các hạng mục đều phù hợp với nhu cầu trước mắt của Quý du Nhiên, dù sao giá nhà ở thủ đô chỉ tăng chứ không giảm, mua bây giờ cũng không thiệt

thòi.

 

Điểm không tốt chính là loại phòng ở này không thể thế chấp để vay ngân hàng, muốn mua thì phải thanh toán một lần.

 

Vì thế Quý Du Nhiên chỉ đành chỉ trước một phần tiền hoa hồng của công ty, còn thêm vào chút tiền phòng thân của cô, cộng với tiền tiết kiệm của mẹ Quý cho cô.

 

400 vạn, mua một căn hộ gồm ba phòng, một sảnh, một bếp, còn có cả ban công, nơi thủ đô tấc đất tấc vàng thì đây xác thực cũng là một mức giá hợp lý, vì thế trong cùng ngày cô liền đưa ra quyết định mua nó. Người môi giới địa ốc rất ít khi gặp được vị khách hàng dễ chịu như Quý Du Nhiên, tinh thần phục vụ được nâng lên vạn phần nhiệt tình, trừ bỏ những thủ tục cần bản thân cô phải xuất hiện để xử lý, các việc còn lại đều do người này thay cô làm.

 

Quý Du Nhiên cùng Hồ Mộc Mộc ở nhà mới ríu rít nửa ngày, nhìn xem nơi nào cần trang trí lại, rồi điểm lại một số vật dụng trong nhà cần thiết.

 

Phòng đã được sắp xếp xong, một gian phòng ngủ chính, một gian phòng cho khách, còn một gian còn lại là để cho Quý Du Nhiên sửa thành phòng làm việc.

 

Bận rộn một ngày, hai cô gái trẻ mệt mỏi tê người, vì thế tùy tiện tìm một quán Starbucks gần đó nghỉ ngơi.

 

“Du Nhiên, tớ thật sự hâm mộ cậu lắm đấy, khi nào tớ mới có bản lĩnh tự mua cho mình một căn phòng đây!”

 

Quý Du Nhiên cầm hai ly mocha đá xay trở lại bàn, liền nhìn thấy Hồ Mộc Mộc đưa tay đấm chân kêu rên.

 

Cô đưa cho Hồ Mộc Mộc một ly, giữ lại cho mình một ly không phải vị cà phê, cắm ống hút, tư vị mát lạnh sảng khoái thấm ướt đầu lưỡi, cả người vực dậy tinh thần hẳn.

 

“Phải là tớ hâm mộ cậu mới đúng! Còn chưa kết hôn, Liêu Bằng đã ghi tên cậu trong giấy tờ nhà rồi, Hồ tiểu thư không cần nỗ lực làm việc mà đã trực tiếp có nhà rồi.”

 

Hồ Mộc Mộc ra vẻ bất mãn chu miệng, nhưng ý cười trên mặt là không cách nào che giấu được, vẻ mặt cô ấy khoe khoang nói: “Ai nha! Buổi sáng hai chúng tớ còn cãi nhau đây, anh ấy một hai muốn sửa thư phòng đang tốt đẹp thành phòng đựng đồ cho tớ, mẹ tớ nói anh ấy cứ chiều tớ như vậy, thì tớ sẽ leo lên lật nóc nhà.”

 

Quý Du Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn Hồ Mộc Mộc một cái, để sát người vào cô ấy, hạ giọng hỏi: “Nói mau, hai người các cậu… đã tới bước kia chưa?”

 

Kỳ thật Hồ Mộc Mộc và Liêu Bằng tiến triển xem như là nhanh rồi, tính ra thì hai người họ quen biết nhau chưa tới nửa năm, bây giờ đã bàn tới chuyện cưới hỏi rồi.

 

Bất quá chuyện tình yêu này cũng không thể đo bằng sự quen biết ngắn hay dài để phán đoán, có đôi khi chỉ một tiếng sét ái tình thì đã nên chuyện.

 

Tính cách của Hồ Mộc Mộc nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng thực tế trong xương cốt lại là một cô nương bảo thủ hay thẹn thùng, Quý Du Nhiên nhớ rõ thời đại học tuy cô ấy có quen mấy người bạn trai, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa đột phá đến bước cuối cùng.

 

Cũng khó trách tại sao cô ấy lại thành bạn tốt của nguyên chủ.

 

Hồ Mộc Mộc tự nhiên hiểu được câu hỏi của Quý Du Nhiên, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hiện lên nét ửng đỏ, liền nhanh chóng múc một cục đá để hạ nhiệt độ.

 

“Những… Những cái khác đều làm, riêng cái kia, chúng tớ quyết định chờ đến lúc đính hôn...”

 

Quý Du Nhiên bị biểu tình ngượng ngùng này của cô nàng chọc cười, đồng thời cũng có ý kính nể đối với Liêu Bằng, bước tiền diễn đều đã làm xong mà vẫn có thể nhịn xuống được thì thật là một người đàn ông đáng quý trọng.

 

Cô xấu xa ghé người vào bên tai Hồ Mộc Mộc nói lời thì thầm.

 

Mặt Hồ Mộc Mộc càng đỏ thêm, cô nàng giận dữ, nổi lên dũng cảm đánh nhẹ Quý Du Nhiên.

 

“Ai da! Tớ đương nhiên biết, loại chuyện này còn cần cậu đến dạy tớ sao!”

 

Hai người lại nói cười hàn huyện trong chốc lát, trời cũng sắp tối, Quý Du Nhiên nhìn đồng hồ, cũng nên đến viện rồi.

 

“Từ từ đã Du Nhiên, chờ chút!” Hồ Mộc Mộc nhanh tay giữ Quý Du Nhiên lại, ôm bụng nói: “Cậu chờ tớ chút nhé, tớ muốn đi WC, cậu giúp tớ trông chừng túi xách nhé.”

 

Không đợi Quý Du Nhiên trả lời, Hồ Mộc Mộc liền nhanh như chớp chạy vào trong toilet.

 

Quý Du Nhiên đành phải ngồi xuống lại, mở xem vòng bạn bè trên wechat, thấy được tin tức của Nhiễm Nhất Bạch và Cảnh Hách Phàm, đầu hơi ngẩng lên, một hình bóng quen thuộc ngoài ý muốn đập vào mắt cô.

 

Cô sửng sốt một chút, rồi rất nhanh đã kịp phản ứng lại, trong lòng thầm mắng Hồ Mộc Mộc tiếng “Quỷ linh tinh”, đồng thời cười nói với người đàn ông  trước mặt.

 

“Thủ đô đúng là nhỏ thật, ở nơi địa phương hẻo lánh như thế này cũng có thể gặp được Hàn luật sư.”

 

------oOo------