Phép Tắc Của Ma Nữ

Chương 12: Gian lận




Xe dừng lại ở ven đường.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái im lặng thật lâu, mãi cho đến khi một âm thanh nhỏ bé phát ra từ phía ghế phụ anh mới ghé mắt nhìn sang. Cô gái nhỏ nép mình vào trong áo khoác của anh, lộ ra đôi mắt trong trẻo như chứa đựng sương sớm ban mai, ướt át, phủ một tầng sương mơ hồ.

“Em ngủ lâu chưa?”

Cô còn chưa tỉnh hẳn, tiếng nói như có như không: “Sao anh không gọi em dậy?”

Người đàn ông thu lại ánh mắt, nhẹ giọng hời hợt trả lời: “Cô Hạ nổi giận lên, tôi lại không lên tiếng được.”

Rõ ràng là giọng điệu lạnh lùng, nhưng Hạ Hữu Thất lại nghe ra được vài phần ngượng ngùng non nớt, như thể người nói ra lời này, ngoài trừ chàng trai trung nhị kiêu ngạo và ngây thơ kia thì sẽ không còn ai khác.

Cô chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn anh, quyến rũ nói: “Nhưng mà tối hôm qua anh “làm” em thiếu chút nữa là tắt thở, bây giờ đâu còn sức lực nào để đánh anh chứ…”

Người đàn ông nhìn sang: “Đó là cô tự chuốc lấy.”

Hạ Hữu Thất không tức giận hay khó chịu, cười tủm tỉm lấy điện thoại trong túi xách nhỏ của mình ra đưa tới trước mặt anh, cô liếm liếm môi: “Cố tổng, lưu lại cách thức liên lạc chứ.”

Người đàn ông cười nhạo: “Cô có thể nắm rõ tất cả hành tung của tôi mà, bây giờ lại còn giả vờ không biết với tôi?”

Cô gái nhỏ nhướng mày: “Vậy anh sẽ trả lời điện thoại của em sao?”

Cố Dực lạnh nhạt đưa mắt nhìn lại về phía con đường, giống như không muốn dây dưa quá nhiều với cô, trực tiếp ấn nút mở khóa xe, lạnh giọng nói: “Xuống xe.”

Hạ Hữu Thất không quan tâm lắm nhún nhún vai, nhàm chán, đúng là không biết đùa gì hết.

Cô tiện tay nắm chiếc áo khoác âu phục của anh, cầm lấy túi xách nhỏ định xuống xe, vừa xoay người liền bị người đàn ông gọi lại: “Để áo khoác lại.”

Hạ Hữu Thất xoay người lại, từ từ cởi áo khoác trên người ra. Lớp vải mỏng manh sớm đã bị anh xé toạc từ lâu, chỉ cần hơi cúi người liền có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay in trên bầu ngực mềm mại bên cạnh đường viền cổ áo. Cặp chân dài thẳng tắp, trắng như tuyết cũng lộ ra vài vết cắn hồng hồng bên dưới chiếc váy ngắn.

Tối hôm qua anh đem chân cô đặt trên vai mình, cắn mạnh mấy cái như trút giận. Kẻ đầu tiêu dưới thân vừa đau vừa sung sướng, từng đợt co rút mạnh mẽ hút chặt lấy khiến da đầu anh như nổ tung, chỉ nghĩ muốn đến việc giết chết cô.

Ma nữ nhỏ ấm ức níu lấy anh: “Anh xác định muốn em mặc như thế này mà đi ra ngoài sao?”

Giọng anh bình tĩnh: “Cô có bị lột hết đồ cũng không liên quan đến tôi.”

Hạ Hữu Thất im lặng vài giây, cô nói: “Được thôi.”

Cô làm bộ cởi đồ ra, áo khoác từ từ tuột xuống đến đầu vai, trên xương quai xanh đầy những vết cắn, đo đỏ rướm máu. Áo khoác lại trượt tới khuỷu tay, những dấu vết xanh xanh mơ hồ trên cánh tay trắng nóng gầy guộc làm cho người khác nhìn thấy liền không nhịn được mà có ý nghĩ sâu xa.

Cố Dực khẽ nhắm mắt lại, huyệt thái dương trên trán đau nhức như muốn nổ tung.

“Mặc vào.” Anh trầm giọng.

Cô gái nhỏ mãn nguyện cong môi cười thành tiếng, cầm áo khoác mặc vào lại lần nữa, cài cúc áo một cách đàng hoàng, xong rồi cũng không quên xấu xa trêu chọc anh: “Là anh bảo em mặc vào nha, đừng có mà nói em bày ra mưu đồ lừa gạt chiếm đoạt áo khoác của anh.”

Người đàn ông khịt mũi nở nụ cười lạnh: “Cô mưu đồ lừa gạt, là áo khoác, hay là người?”

Ma nữ nhỏ bám vào tay anh khẽ rướn người, chạm môi mình vào tai anh, nhẹ nhàng nói: “Áo khoác không thể làm em sung sướng, nhưng anh thì có thể.”

Cố Dực liếc mắt nhìn cô, đáy mắt chứa một dòng suối lạnh lẽo như băng, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng. Anh đưa hai ngón tay nắm lấy cằm cô, khẽ ma sát, lòng bàn tay anh ấm áp như thể đang vô hình rót một dòng nước ấm vào trong cơ thể trống rỗng của cô.

“Tối hôm qua không có dùng biện pháp.”

Anh trầm giọng nói: “Cô nhớ uống thuốc.”

Cô gái nhỏ yên lặng nhìn anh, đáy mắt lướt qua một tia bi thương, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, nhanh chóng tựa như là ảo giác lướt qua.

Cô nhanh chóng lui người về chỗ cũ, không nói tiếng nào mở cửa bước xuống xe, cửa xe bị đóng sầm lại. Ma nữ nhỏ quay trở lại, lấy tất cả áo mưa cất trong túi xách nhỏ của mình trút hết lên trên ghế lái phụ.

Người đàn ông rũ mắt nhìn xuống, chợt nghe tiếng cô gái cất tiếng như ra lệnh: “Lần sau đừng quên.”

Cố Dực không vui nhíu mày lại: “Lần sau?”

Hạ Hữu Thất xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh, nở một nụ cười thuần khiết: “Cố tổng có muốn đánh cược nữa không ?”

“Cược anh… có tìm đến em hay không?”

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm: “Lần này, cô nhất định sẽ thua.”

Ma nữ nhỏ dửng dưng xòe tay ra.

Thua thì thua.

Cùng lắm thì cô gian lận thôi.

Chi nhánh ở trong nước chỉ mới bắt đầu vận hành, làm ở vị trí trưởng phòng bộ phận quan hệ xã hội, rất nhiều chuyện Hạ Hữu Thất phải cần tới kinh nghiệm của chính bản thân mình.

Sau đêm hôm đó, vì quá bận rộn chuyện trong công ty cô đã không đi tìm anh cả một tuần lễ.

Thế nhưng anh lại không hề biến mất khỏi tầm mắt của cô, ngược lại, trên các phương tiện truyền thông lớn trong nước hầu như đều là tin tức về anh. Mà cùng xuất hiện với anh chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn khách sạn quốc tế Windley, Ôn Nhuế Ti.

Một cô gái 22 tuổi, tốt nghiệp ngành Tài chính tại đại học Harvard, khí chất xuất chúng, hoàn cảnh gia đình giàu có, là một thiên tử kiều nữ.

Cô có tướng mạo thanh tú, nụ cười ngọt ngào, trong sáng giống như chưa bao giờ dính lấy một chút dơ bẩn nào.

Trang nhất các báo tờ giải trí trong nước đều đưa tin đồn đoán về cuộc “hôn nhân” giữa hai gia đình thương nhân bậc nhất Cố và Ôn này. Liên tiếp mấy ngày này, hai người thân mật khắng khít cùng nhau xuất hiện, thậm chí còn có phóng viên chụp được cảnh nhà gái ra vào khu nhà cao cấp của nhà trai với cái bụng hơi lồi ra dưới làn váy trắng bồng bềnh.

Dư luận được một phen dậy sóng, ngày thứ hai liền trực tiếp đưa lên cấp thành tiêu đề chói lọi hơn “Ăn cơm trước kẻng, chuyện tốt đến gần.”

Cũng không biết chuyện này làm cách nào mà truyền ra tới nước ngoài, đêm ngày hôm đó, Brie như thường lệ gọi điện cho cô.

Giọng cậu ta có vẻ hơi mệt mỏi, từng câu từng chữ đều là sự cho lắng cho cô.

“Thất Thất, đừng chơi nữa, về đi.”

Hạ Hữu Thất nhả ra một ngụm khói thuốc, ngón tay cô chơi đùa với mép ngoài của làn khói trắng, cô ngang bướng nói: “Mình không muốn.”

“Vậy cậu muốn đợi cho đến khi nào? Chờ anh ta đem thiệp mời đến trước mặt cậu sao?”

Brie khẽ than nhẹ một tiếng: “Mình không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương.”

“Mình sẽ không.” Cô chắc chắn.

“Cậu sẽ…”

Cậu ta thấp giọng nói: “Cậu lựa chọn quay trở về, đồng nghĩa với việc lựa chọn tự xé rách màng bảo vệ của mình. Một khi tới gần anh ta, khi hãm sâu thêm một tấc cậu có thể sẽ bị đâm bị thương.”

“Nếu như cậu chỉ đơn giản muốn bù đắp, mình giơ cả hai tay ủng hộ. Nhưng nếu điều đó khiến cậu khổ sở, thật xin lỗi, mình không thể mặc kệ mà ngồi nhìn được.”