Phép Tắc Của Ma Nữ

Chương 10: Trầm luân




Người đàn ông kéo căng hai bên thái dương, hơi thở trầm đục.

Người phụ nữ nhỏ nhắn trong lồng ngực mềm nhũn như không có xương, không ngừng dán vào anh cọ xát.

Ở chân tâm, dòng nước từ từ chảy ra từ sâu trong mật huyệt, dần dần làm ướt nơi đang căng cứng và nóng bỏng kia, bờ mông đầy đặn mê người của cô vặn vẹo, từng chút từng chút một, vừa chuyển động vừa ma sát, cho đến khi hô hấp của anh càng lúc càng nóng rực.

Anh hung hăng giữ chặt eo cô, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Hữu Thất.”

Cô ngoảnh mặt làm ngơ, đầu ngón tay men theo đường viền cổ áo đến trước ngực, điểm điểm vài cái lên nơi căng cứng sắp nổ tung kia.

“Cơ thể của anh, so với nơi này thì thành thật hơn.”

Khi nói chuyện, cơ thể cô từ từ hạ xuống, cuộn người lại thành tư thế quỳ như đang khuất phục giữa ghế xe và vô lăng, không gian nhỏ hẹp nhưng cũng đủ để cô có thể tùy ý phát huy.

Đầu ngón tay ánh lên ánh bạc, vẽ lên những đường cong đan xen vào nhau, đến khóa của chiếc thắt lưng sẫm màu cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như có dòng suối sắp chảy ra giống đang thỉnh cầu điều gì đó .

Bộ phận đang căng cứng đang điên cuồng kêu gào, cách lớp vải dệt hưởng thụ sự vỗ về dịu dàng của cô, ngoan ngoãn giống như là đồ vật của riêng cô, chỉ khi ở trong tay cô mới có thể tươi tốt phát triển mạnh mẽ.

Anh cúi đầu nhìn cô, hừ nhẹ nở nụ cười: “Cô thiếu đàn ông đến mức nào?”

Tiểu yêu nữ cũng cười theo, nhanh chóng dùng hai tay mở khóa thắt lưng của anh, cô cúi đầu dán lên đó, cắn khóa kéo lạnh như băng kia kéo xuống.

Ánh trăng bàng bạc* ngoài cửa sổ tràn xuống, rắc một mảnh ánh sáng vào xe.

*Nguyên văn là từ “trong trẻo” nhưng mà mình thấy không hợp lắm nên thay bằng “bàng bạc”. Mọi người có góp ý gì cho mình ở chỗ này không?

Chiếc quần lót màu đen bó sát căn bản không thể bao bọc được nơi đang nhanh chóng căng cứng hết mức kia, phía trên lộ ra một nửa quy đầu cùng một viên bi màu hồng, một sợi chỉ bạc sền sệt trào ra giữa khe hở của lớp da thịt, ánh lên ánh sáng của chất lỏng, giống như những giọt nước đọng lại trên trái cây sau khi rửa.

Cổ họng cô trượt xuống, khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng.

Không vội vàng cởi quần lót ra, cô khẽ mở miệng, cắn vào viên tròn đã đột phá sự giam cầm kia, mùi tanh nhàn nhạt cũng với hormone nam tính nồng đậm xông hoàn toàn vào trong khoang mũi của cô.

Hô hấp của cô có chút khó khăn, lại dùng đầu lưỡi mềm mại ướt át liếm láp lỗ nhỏ kia, người đàn ông chịu đựng “hừ” một tiếng, ngẩng đầu từ từ nhắm hai mắt lại, không phân biệt được là đang hưởng thụ hay đang chịu đựng tra tấn nhiều hơn.

Anh nặng nề thở gấp, dùng bàn tay to túm lấy mái tóc đen sau đầu cô quấn lấy hai vòng, gắt gao ấn mạnh đầu cô lại, rồi thẳng người đâm mạnh vào trong cái miệng nhỏ nhắn xấu xa đang mở ra kia.

Thanh sắt nóng bỏng xuyên qua khoang xuyên qua cổ họng mềm mại, mạnh mẽ mà thô bạo đâm vào rút ra trong miệng của cô.

“Ưm…”

Cô lắc đầu giãy giụa, nước bọt trong suốt của cô tràn ra khóe môi, ngay lập tức thấm ướt quần lót của anh.

“Cô không phải thích như vậy sao?”

Anh cúi đầu, đáy mắt màu đỏ tươi giống như quái vật ăn thịt người, căm hận đến mức muốn xé nát cô ra từng mảnh.

“Có thích không?”

Động tác của người đàn ông dần dần mất kiểm soát, lặp đi lặp lại như muốn xé rách da đầu của cô, hạ thân không được yêu thương đang không ngừng vặn vẹo cặp mông, tùy ý phát tiết dục vọng bị đè nén bấy lâu nay.

Hạ Hữu Thất “Ưm, a…” rên rỉ, miệng cô bị tấn công liên tục lại mãnh liệt đến mức gần như trở nên tê liệt, đầu lưỡi liếm láp vật cưng cứng đang bùng nổ trong miệng mình.

Anh giật mạnh về phía sau một cái, cô đau đớn mà nhả vật kia ra, bàn tay to lớn nắm chặt cằm của cô, ép cô ngẩng đầu lên.

“Tôi hỏi cô có thích không?”

Người phụ nữ nhỏ nhắn quỳ gối dưới thân anh, hốc mắt hơi đỏ lên.

Ánh mắt của cô bình tĩnh, cười hỏi: “Như vậy có thể làm cho anh bớt hận em một chút?”

Người đàn ông bị chọc tức mà cười đáp lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào cô: “Cô vẫn còn là người sao?”

Cô rất thản nhiên mà lắc đầu, khẽ tách tay anh ra, một lần nữa lại phủ lên trên người anh, dưới làn váy xếp ly thanh thuần, hai hạ thân nóng bỏng áp sát vào nhau một cách chặt chẽ, không chút che đậy.

Anh nóng như ngọn núi lửa đang phun trào, còn cô thì ướt át như thủy triều đang dâng cao.

Sự hòa quyện giữa nước và lửa, biến thành một ý niệm ma quỷ.

Người phụ nữ nhỏ nhắn cúi đầu, dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên đôi môi hồng nhạt của anh, cô muốn hôn anh nhưng anh lại nghiêng đầu né tránh, đôi môi đúng lúc rơi xuống chóp mũi của anh, giống như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ một cái liền lui ra.

“Cố Dực, em đã nói dối.”

Cô nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh, miệng phun ra mùi rượu thoang thoảng.

“Em nhớ anh, là nói thật.”

Em nhớ anh, là nói thật.

Em nhớ anh, là nói thật.

…….

*Lời editor: Bạn nào thắc mắc câu này của chị Bảy có nghĩa gì thì có thể đào nguyên nhân tại chương 3 nha.

Anh thấp giọng cười nhẹ, bi thương đến cực điểm.

Chỉ sáu chữ vô cùng đơn giản, nhưng không ai biết đến tột cùng nó có thể chứa đựng bao nhiêu ma lực, nó có thể đem trái tim của một người xé nát thành cái dạng gì, nó biết cách làm thế nào cám dỗ lòng người để tình nguyện ngã vào trong màn sương mù dày đặc.

Ngay cả khi bạn biết cuối con đường này chính là vực thẳm mà muôn đời muôn kiếp không bao giờ trở lại được*.

*Nguyên văn là “vạn kiếp bất phục“.

Đôi mắt hồ ly của anh hơi nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta không thể nhìn rõ được, hai tay chợt nâng mông của cô lên, ấn ngọn nguồn đang điên cuồng muốn bạo phát vào trong mật huyệt đã ướt đến rối tinh rối mù, không nhanh không chậm mà cọ xát vào hai phiến môi thịt mềm mại, nhạy cảm kia.

“Dùng nơi này, để nhớ tôi sao?”

Hạ Hữu Thất cắn chặt môi dưới, bị chọc ghẹo đến khó chịu vô cùng, nhanh chóng muốn tiến vào bên trong, mở miệng nói: “Không tin lời nói đó, vậy anh cắm vào thử xem…”

Ánh mắt của Cố Dực càng sâu đến khó mà dò được.

Anh nâng cằm lên: “Xin tôi.”

Xưa nay người luôn kiêu ngạo như Hạ Hữu Thất hiếm khi lại ngoan ngoãn như vậy, cô dịu dàng cắn nhẹ xương quai xanh của anh, khe khẽ mở miệng: “Xin anh.”

Hô hấp của anh ngừng vài giây, liền nở một nụ cười quái dị.

“Không cho tôi sống, vậy chúng ta cùng chết.”

Trước khi câu nói của kết thúc, đôi bàn tay to lớn của người đàn ông đã siết chặt thắt lưng của cô, một thứ làm cho người ta sợ hãi men theo chất dịch sền sệt thúc vào nơi ẩm ướt, trơn nhẵn làm toàn bộ cơ thể của cô lập tức co rút lại, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng cũng co thắt.

Anh đè mạnh đầu vai của cô lại, không cho cô có một chút cơ hội nào thoát ra, càng không để cho cô có thời gian thích ứng, gần như thô bạo đâm mạnh vào bên trong cơ thể cô.

Âm đạo của cô đã vô cùng ướt át, nhưng vẫn không chịu được tần suất ra vào quá mức biến thái của anh.

Đau.

Thực sự rất đau.

Cảm giác đau đớn cực kỳ giống như lần đầu tiên trong đêm đó.

Nhưng ít ra lúc đó anh nhẹ nhàng và tinh tế, thà tình nguyện ủy khuất chính mình, quan tâm đến cảm xúc của cô.

Không giống như bây giờ.

Không có một chút cảm xúc dư thừa nào, hoàn toàn chỉ là đơn thuần phát tiết thú tính của bản thân.

Vật căng cứng đó ở trong cơ thể cô không ngừng bành trướng, từng mảng máu đều thông với kinh mạch*, cơ thể cô bị sức nóng của anh thiêu đốt đến thương tích đầy người.

*Nói thiệt là đoạn này tui cũng không hiểu bà tác giả muốn nói gì.

Chiếc áo sơ mi dần dần nới rộng ra chậm rãi tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, vài sợi tóc đen nhánh rơi trên xương quai xanh, bầu ngực trắng như tuyết nảy lên hạ xuống, vừa vặn tạo thành hình ảnh tuyệt đẹp của một cô gái vừa trong sáng lại đầy dục vọng.

Tốc độ va chạm của anh không có quy tắc, Hạ Hữu Thất bị ra vào khiến hơi thở hỗn loạn, tiếng hét chói tai của cô như cắt ngang bầu trời bị anh đập tan giữa không trung. Tất cả rơi xuống đều là những mảnh vỡ bị tàn phá, không hoàn chỉnh nhưng nó rơi vào trong tai anh, so với tình dược còn làm cho người ta khó có thể kiềm chế hơn.

Sự nóng bỏng của hạ thân dâm mỹ cùng với ánh mắt lạnh như băng đang nứt ra hình thành nên sự đối lập rõ ràng. Anh ngẩng đầu, thưởng thức dáng vẻ vừa đau đớn lại vừa sung sướng của cô.

Bàn tay to nắm lấy một bên mềm mại đang đung đưa trước ngực cô, quả anh đào bị anh dùng ngón tay kẹp lấy một cách thô bạo. Cô bị đau mà khẽ kêu ra tiếng, người đàn ông nheo mắt lại, năm ngón tay dùng sức bóp mạnh, hiện ra vết đỏ ửng hằn lên rõ ràng. Màu đỏ ửng nổi bật lên trên màu trắng đánh sâu vào thị giác, hoàn toàn làm cho ý chí của anh bị suy sụp.

Anh dời ghế lui về phía sau, mở rộng không gian để hoạt động, ôm cô xoay người lại, đem cô đặt lên chiếc ghế da đã thấm đẫm chất dịch và mồ hôi, đè chặt hai đầu vai của cô, đầu gối nâng lên đặt ở bên cạnh, từ trên xuống dưới kìm chặt lại.

Cô bị đè ép vào trên lưng ghế dựa mềm mại, theo bản năng muốn ôm anh, nhưng tay lại bị anh giữ chặt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.

“Đau không?”

Giọng nói của anh rất nhẹ, như đang dỗ dành người ta vậy.

Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây.

Mỗi lúc hai người triền miên, sau khi anh mạnh mẽ ra vào đều cảm thấy đau lòng mà đem cô ôm vào trong lồng ngực, hôn lên đôi môi cô, nhẹ nhàng hỏi cô có hay đau không.

Lúc đó, Hạ Hữu Thất vẫn còn là một tiểu yêu nữ lạnh lùng và vô tình, cô không quan tâm đến sự dịu dàng của anh, không lời giải thích nhảy lên mà hung hăng đánh một trận.

Đánh đến khi sảng khoái, cơn tức giận cũng hết, lại thoải mái yên tâm để anh tùy ý ôm vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Thời thế đã thay đổi, những thứ cô vốn khinh thường trong quá khứ bây giờ đã trở thành những ham muốn xa xỉ.

Đôi mắt cô ươn ướt, nói: “Đau.”

Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt âm u lạnh lẽo, một đòn tấn công mạnh mẽ đánh đến độ sâu mà cô không thể chịu đựng được.

Cô đau đớn cong thắt lưng lên, cơ thể như muốn xé rách ra.

“Đau quá.”

Anh xé toạc quần áo cô ra, thô bạo xoa nắn hai bầu ngực của cô.

“Đây không phải là điều cô muốn sao?”

Anh nâng mông cô lên, điều chỉnh góc độ, chạy nước rút lần cuối cùng.

“Hạ Hữu Thất, tôi trầm luân cho cô xem, mẹ nó, tôi chết cho cô xem cũng được.”

Người phụ nữ nhỏ nhắn từ từ nhắm mắt lại, ma lực trong cơ thể giống như bị người ta rút cạn, đột nhiên cô không biết phải phản bác lại như thế nào, thậm chí còn không thể nói ra được một lời hoàn chỉnh.

Đây là lần đầu tiên cô thực sự nếm trải hương vị giống như ủy khuất mà cũng có phần chua xót.

Mặc dù cô biết rõ rằng cô không có đủ tư cách.