Phép Màu

Phép Màu - Chương 3




Cô đứng trước gương cứ hết soi trái lại nhìn phải, có nhìn đến thế nào cũng cảm thấy khuôn mặt trong gương xinh đẹp một cách quá đáng, rõ ràng đã hai mươi tám tuổi, nhưng làn da vẫn trắng nõn như tuyết, đừng nói đến nếp nhăn ngay cả một lỗ chân lông nhỏ cũng không thấy, nhưng khuôn mặt vô cùng xinh đệp này đối với cô lại rất xa lạ, giống như là cơ bản không quen biết vậy, thật sự là rất hồ đồ, tự nhiên ngay cả mặt mình cũng quên.



Bạch Thủy Ương lại nhìn đống chai lọ trước mặt mà bất đắc dĩ thở dài, đúng là làm người đẹp không hề đơn giản chút nào, rồi bắt đầu thoa nước hoa hồng lên mặt.



“Làm sao vậy? Bị chính sắc đẹp của mình mê hoặc sao?” Tiếng nói trầm thấp của Thẩm Tương Tường đột nhiên tù phía sau vang lên, lại còn hàm chứa vài phần ý cười.



Lúc cô còn đang đứng trước gương ngó trái ngó phải vì bị dung nhan của mình mê hoặc, anh đã đi vào.



Bạch Thủy Ương bị anh dọa cho giật nảy mình, trợn tròn hai mắt nhìn người đàn ông trong gương, anh cũng không lảng tránh cái nhìn của cô, bầu không khí dường như có rất nhiều đốm lửa đang lan tỏa.



Hôm nay hình như anh đến sớm hơn mọi ngày.



Hai gò má trắng nõn bắt đầu đỏ ửng, hai người rõ ràng là vợ chồng, thế mà chỉ vì bị nhìn cũng sinh ra ngượng ngùng như vậy, sau đó cô liền nghiêng đầu né tránh tầm mắt của Thẩm Tương Tường.



BạchThủy Ương lại tiếp tục công việc diễn thuyết với Thẩm Tương Tường về những tin tức mình nghe được trong ngày, rồi cả việc hoa gì đó trong công viên bệnh viện bắt đầu nở, cây nào bắt đầu ra lá...



Mí mắt cô càng ngày càng nặng đến nổi chẳng mở ra được nữa, thấy thế Thẩm Tương Tường liền đến bên cạnh giups cô đắp chăn rồi nói: “Ngày mai xuất viện, em sắp xếp lại đồ đạc một chút, đến chiều anh sẽ đến đón em, chúng ta về nhà.”



“Biết rồi....” Bạch Thủy Ương đáp lại rồi cọ cọ đầu vào chăn mấy cái, liền thoải mái nhắm mắt ngủ.



Về nhà thật tốt, trong mơ màng trên môi Bạch Thủy Ương nở ra một nụ cười thật tươi đẹp.



Thẩm Tương Tương đem tất cả thu vào trong mắt, không kìm được mà đem cô so với Bạch Thủy Ương trước kia, một Bạch Thủy Ương xinh đẹp mà kiêu ngạo, không thích nói nhiều, ngoại trừ Lưu ThanhChu cô ấy không tươi cười với bất cứ kẻ nào. Còn cô gái hiện tại này thì hoàn toàn ngược lại, dường như đối với anh có nói mãi cũng không hết chuyện, thậm chí buồn ngủ đến ríu cả mắt vào vẫn còn luyến tiếc không muốn dừng, ý tá chăm sóc cũng nói cô ấy rất hòa đồng với các bệnh nhân khác, luôn miệng tươi cười làm theo đúng lời bác sĩ dặn.



Một lần tai nạn giao thông, một lần mất trí nhớ có thể gây nên biến đổi lớn như vậy sao?



Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Thủy Ương đã thu thập xong hết mọi thứ, vui vẻ ngồi đợi Thẩm Tương Tường đến đón mình về nhà.



Ba giờ chiều xe của Thẩm Tương Tường xuất hiện tại cổng bệnh viện, Bạch Thủy Ương đứng ở trên lầu nhìn thấy, liền ngay lập tức lao nhanh như tên bắn chạy xuống sân, nhưng đến nơi lại không thấy người cô chờ đợi.



“Cô Thẩm, ở công ty đang có cuộc hội nghị, anh Thẩm giao cho tôi đến đây đón cô về nhà trước”. Người lái xe này họ Vương, trước kia làm việc ở Bạch gia, sau khi Bạch Thủy Ương lấy chồng thì liền đi theo đến nhà họ Thẩm.



“Cảm ơn chú Vương”. Bạch Thủy Ương đưa hành lý cho lái xe, nháy mắt đã không còn chút tức giận nào.



Cô ngồi trên xe mờ mịt ngắm phong cảnh trên đường. Ra khỏi bệnh viện, cảnh vật xa lạ tường cái từng cái xẹt qua trước mắt Bạch Thủy Ương, sau một lúc lâu, ô tô dừng lại trước một khu chung cư cao cấp, xe đi từ từ, qua kính xe cô thấy bảo vệ gật đầu với mình giống như cô rất quen thuộc ở khu này vậy.



Sân tennis, sân bóng rổ, bể bơi, các khu mua sắm xa hoa làm cho BạchThủy Ương không rời được tầm mắt, vừa nãy còn vì Thẩm Tương Tường không đến mà không vui, bây giờ đã vì những cảnh mới mẻ này mà quên không còn một mống.



Cô xuống xe rồi theo người lái xe lên thang máy.



Thì ra cô ở tầng mười sáu.



“Phu nhân, đây là mật mã”. Nhà của Thẩm Tương Tường có sử dụng mật mã, chỉ cần bấm vào bàn phím ở cạnh cửa thì có thể tự động mở ra.



Nhận tờ giấy từ lái xe, những con số trên đó dường như có ma lực nhộn nhạo trong lòng bàn tay cô.



Đây là nhà của Thẩm Tương Tường, bên trong liệu có cất dấu bí mật gì của anh không? Cô liền cảm thấy có chút căng thẳng.



Cô cẩn thận bấm theo số mật mã ghi trên tờ giấy, chỉ nghe thấy đinh một tiếng, cánh của chậm rãi mở ra.



Giống như cánh cửa thần kì của Đôrêmon vậy, phía bên kia cánh cửa chính là một thế giới khác.



Sau đó lái xe Vương tạm biệt đóng của lại rồi nhanh chóng rời đi, Bạch Thủy Ương đoan trang ngồi trên sofa đã ngay lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, ngay cả chính cô cũng không biết là vì sao, chỉ biết là từng tế bào trong cơ thể cô như đang muốn gào lên, gào lên đây là nhà của Thẩm Tương Tường.



Cảm giác hưng phấn này cứ như là từ những nơi sâu thẳm nhất trong trí nhớ mà tuôn ra vậy.



Cô xem xét căn nhà cứ như là thăm quan viện bảo tàng vậy, phòng khách, phòng bếp, phòng sách, phòng ngủ......Cô giữa hai căn phòng đối diện nhau, hai cánh cửa đều đã khóa chặt, xem bện trái trược hay là bên phải trước?



Lúc Bạch Thủy Ương còn đang do dự, chuông cửa bỗng vang lên, thông qua lỗ nhỏ trên của nhìn thấy là mẹ mình đến cô lền mở cửa.



“Mẹ sao mẹ lại đến đây? Không phải nói nói buổi chiều nay mẹ có việc sao?” Sau nhiều ngày chung sống cuối cùng BạchThủy ương đẫ chấp nhận những người xung quanh mình.



Bà Bạch có thể nói là một người vợ điển hình, ngoại trừ cùng nhũng bạn bè tụ họp ở bên ngoài, bà đều dành trọn thời gian cho con gái và gia đình.



Sau khi tụ họp bạn bè xong, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, bà liền đi thẳng đến đây, “Không có gì, chuyện bên kia xong rồi, bà Trần có nấu chắn mẹ thuận tiện mang đến cho con.”



“Cám ơn mẹ” Bạch Thủy Ương cầm hôp chắn rồi hạnh phúc ôm chầm lấy mẹ, má tự lên vai bà tựa như mọt đứa trẻ vậy.



“Con bé này, nói cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn, dù có xảy ra chuyện gì thì con vẫn vĩnh viễn là con của mẹ”. Bà Bạch lén lút lau nước mắt, đứa con gái này của bà vốn tính cách kiên cường, từ lúc trưởng thành thì không còn dính lấy ba mẹ nữa, Bạch Thủy Ương bây giờ tuy không còn nhớ gì nhưng thực sự vẫn đúng là con gái của bà.



“Thủy Ương con nghe mẹ nói, Tương Tường thật sự là người đàn ông tốt, dù là đối với con hay đối với ba mẹ con đều vô cùng tốt, hai đứa trước kia sống chung có chút không tốt, mẹ hy vọng lần này hai đứa sẽ biết thông cảm cho nhau, chấm nhận đối phương, hai đứa là vợ chồng, là vọ chồng thì phải sống với nhau cả đời.”



Trong lúc mẹ con tình thâm trong nhà, ở bên ngoài khi về nhà sau khi kết thúc cuộc họp Thẩm Tương Tường không ngờ là gặp ông Bạch ngay ngoài cửa.



“Ba, sao ba lại ở đây? Thủy Ương không mở cửa cho ba sao?” Một tiếng chiếc ông Vương đã báo lại với hán là đã đưa Bạch Thủy Ương về nhà rồi, chẳng lẽ cô ấy lại ra ngoài? Thẩm Tương Tường có chút thâm trầm.




“Mẹ con đang ở bên trong, ba ở đây chờ con”. Lời nói của Bạch Tín Hùng làm cho không khí trở nên thêm nghiêm trọng lạ thường.



Hai người đàn ông nghiêm túc đi đến cuối hành lang.



“Tương Tường, có còn nhớ năm đó vì sao hai đứa kết hôn không?” Bạch Tín Hùng nhìn người cấp dưới thân tín nhất của mình, chính ông là người theo dõi từng bước Thẩm Tương Tường trưởng thành cho đến khi anh có thể tự mình vững vàng đảm nhận công việc, thậm chí có thể nói còn có thể nói là tài năng còn vượt cả thầy, năm đó ông thực sự là không có nhìn nhầm người.



“Nhớ, là do ba đề nghị, Thủy Ương là người con gái xinh đẹp, con không có lý do gì để từ chối.” Điều này anh cũng chưa bao giờ dấu giếm.



Năm đó anh thực sự là đối với vẻ đẹp của Bạch Thủy Ương nhất kiến chung tình, nhưng trong đêm tân hôn, khi vừa mới nói xong lời thề ngay cả lễ phục cũng chưa thay ra, cô ấy liền nói với anh là mình yêu người khác, chấp nhận cùng anh kết hôn cũng chỉ là giận dỗi nhất thời, nay đối phương đã hối hận cầu xin cô quay lại, cũng trong đêm tân hôn đó cô liền quyết định bỏ đi gặp lại tình cũ của mình.



Trong đêm tân hôn vợ của anh cũng đã quăng trên mặt anh một cái tát. Thẩm Tương Tường rất nhanh hiểu được trong cuộc hôn nhân này, mình chỉ là công cụ của cô ta mà thôi, là công cụ để trêu tức một người đàn ông khác.



Vợ chồng Bạch Tín Hùng với anh có ơn tri ngộ, tuy rằng biêt mục đích kết hôn của Bạch Thủy Ương, nhưng anh vẫn cố ý giấu diếm, nhưng giữa hai người bọn họ vẫn thấy được có gì đó không ổn, chuyện Bạch Thủy Ương tự tử lần này càng làm rõ thêm nghi ngờ đó.



“Ba biết hai năm nay hai đứa vốn không hề hạnh phúc, nhưng ba tin con là người đàn ông tốt, là người chồng tốt,Thủy Ương không biết trân trọng con là vì nó không có phúc này”. Bạch Tín Hùng đối diện cùng Thẩm Tương Tương, ánh mắt kiên định một chút cũng không bởi vì rút khỏi thương trường mà trở nên yếu bớt.



Hai năm nay là Bạch Thủy Ương có lỗi với Thẩm Tương Tường, nhưng anh không hề than trách lấy một tiếng, việc này không phải là việc một người đàn ông bình thường có thể làm được.(anh này có vấn đề mà )



Thẩm Tương Tường cũng chỉ gượng gạo yếu ớt cười đáp lại lời nói của Bạch Tín Hùng.



“Kì thực năm đó người đề nghị hai đứa kết hôn không phải là ba, mà là Thủy Ương”.



Lời nói của Bạch Tín Hùng là Thẩm Tương Tường hơi nhíu mày, nhưng anh cũng không có mở lời.




“Thủy ương tuy rằng tâm tư kín đáo, nhưng năm đó đàn ông bên cạnh nó không chỉ có một mình con, nhưng nó lại chủ động nhác đến con, làm ba cùng mẹ con cứ nghĩ là nó thích con, không nghĩ tới.......”.



Đứng vậy, chằng ai có thể ngờ rằng một Bạch Thủy Ương tự tin xinh đẹp như vậy lại có thể vì tình mà suýt mất mạng.



“Nhưng lần này sau khi Thủy Ương tỉnh lại thì liền thay đổi, không chỉ có ta và mẹ con, ta tin con cũng cảm nhận được, hiện tại Thủy Ương bây giờ không giống vói trước đây, chuyện gì nó cũng không nhớ được, nhưng lại chỉ duy nhất đối với con là tỏ ra thân mật, ba hy vọng hai đứa có thể thử sống chung một lần nữa, nếu mà vẫn không được thì..... ly hôn đi”



Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn Thẩm Tương Tường thấy Bạch Tín Hùng nói đến chuyện ly hôn, xem ra tai nạn của Bạch Thủy Ương lần này đả kích không nhỏ đến ông.



“Tương Tường, con có thể chứ?” Bạch Tín Hùng vô cùng hy vọng hai người có thể sống chung lại với nhau một lần nữa để xem có thể thực sự trở thành vợ chồng.



Bạch Thủy Ương bây giờ.... ..........Trong đầu Thẩm Tương Tường toàn là hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp tươi ngượng ngùng cùng với nụ cười ấm áp, mấy phần ngu đần, một chút đáng yêu, Bạch Thủy Ương này so với trước kia lại càng thêm mê người.



“Vâng” Thẩm Tương Tường gật đầu đồng ý.



Bạch Tín Hùng vừa lòng gật đầu, Thẩm Tương Tường là người đàn ông không cần phải nói nhiều, chỉ cần một cử chỉ như vầy là có thể biểu đạt tất cả.



Hai người đàn ông không nói thêm gì nữa, cho đến khi bà Bạch từ trong nhà đi ra liền trao đổi ánh mắt với Bạch Tín Hùng, gần ba mươi năm làm vợ chồng hai người lập tức hiểu được.



“Tương Tường, Thủy Ương giao cho con” Tuy rằng đây là lần thứ hai Bạch Tín Hùng nói câu này, nhưng lần này so với lần trước càng thêm nghiêm túc.



Sau khi vợ chồng Bạch Tín Hùng rời đi, Thẩm Tương Tường mới mở của vào nhà.



“Anh đã về rồi” Vừa mới mở cửa ra một bóng người liền vọt nhanh đến cửa, tiếp theo là một loạt cácđộng tác nguy hiểm, Thẩm Tương Tường suýt chút nửa còn tưởng rằng cô cứ thể mà ngã nhào lên người anh.



Chỉ là khi thấy cô dừng lại trong lòng anh có chút thất vọng.



Bạch Thủy Ương mặc một bộ váy liền màu vàng, trên khuôn có chút ánh sáng mơ hồ, đèn lớn trong phòng khách cũng không bật chỉ có chiếc đèn nhỏ bên ghế sofa là bật nhưng ánh sáng cũng là màu vàng ấm áp dạt dào.



“Anh đã về”



Lần đầu tiên “bị” hoan nghênh như vậy, lần đầu tiên vừa vào cửa đã có người dùng khuôn mặt tươi cười như vậy chào đón, lần đầu tiên có người một tay giúp anh cầm cặp tài liệu một tay cầm áo khoác của anh, những lần đầu tiên này làm cho anh cứ ngỡ rằng Bạch Thủy Ương trước mắt này chỉ là ảo ảnh.



Bạch Thủy Ương đưa đôi dép lê cho Thẩm Tương Tường thay xong, liền vào phòng khách ngồi lên ghế sofa, sau đó thực sự cô có chút không biết phải sao.



Cô chưa bao giờ làm vợ người khác, những việc lúc nãy đều là học được từ trong TV, tiếp theo phải làm gì ? Cô ở trong phòng khách nhìn trái nhìn phải, trên trán có chút mồ hôi chảy ra, hai gò má liền có chút sắc hồng nhạt.



Tvi vi trong phòng khách đang phát bộ phim của Nhật, cô vợ đang mặc tạp dề bưng đồ ăn mang lên bàn, đúng rồi, ăn cơm, anh là phải ăn cơm nhưng cô đâu có biết nấu cơm.



Hai người đều đang xem TV, Bạch Thủy Ương có chút quẫn bách, vụng trộm liếc nhìn Thẩm Tương Tường, không may lại vừa vặn đụng trúng ngay tầm mắt anh.



Hiện tại Thủy Ương bây giờ không giống với trước đây, chuyện gì nó cũng không nhớ được, nhưng lại chỉ duy nhất đối với con là tỏ ra thân mật, ba hy vọng hai đứa có thể thử sống chung một lần nữa.



Lời nói của Bạch Tín Hùng một lần nữa lại vang lên trong đầu Thẩm Tương Tường, mắt nhìn thấy chóp mũi thấm mồ hôi của Bạch Thủy Ương, cô ấy như vậy thực sự làm cho người ta không thể nào mà kháng cự lại được ma lực.



Thử lại lần nữa, có lẽ lần này sẽ không giống với.......



Hai mắt Thẩm Tương Tường tối lại dường như mạng theo lực hấp dẫn vô tận, ngay lúc Bạch Thủy Ương cảm thấy chính bản thân mình đang bị cuốn vào đó, cô liền đột nhiên đứng dậy, đỏ mặt tránh ra.