Phép Màu

Phép Màu - Chương 1




Mây mù vây kín che hết tầm mắt không thể nào xua tan, trước mắt sương trắng trải dài đến vô tận.

Giang Noãn Đông, không biết là rốt cuộc mình đã lạc lối trong làn sương mù này bao lâu, khắp nơi đều trắng xóa, không có đến một âm thanh, xung quanh trống rỗng, yên tĩnh đến đáng sợ.

Nhưng cô không ngờ rằng trong lòng mình lại bình tĩnh lạ thường, bước từng bước nhẹ nhàng trên mặt đất, cả người cũng bay nhè nhẹ như không có gì trói buộc, đã thật lắm rồi cô không có được cảm giác nhẹ nhàng như vậy.

Đây là chết sao? Nếu sớm biết chết đi là thoải mái tự tại như vậy đáng lẽ cô nên sớm chết đi mới đúng.

Không sai, cô đã chết.

Cô không nhớ rõ lúc đó xảy ra chuyện gì, lúc làm cô hồn tiêu phách tán ở đầu đường, một chiếc xe màu đỏ đột nhiên xuất hiện tại chỗ rẽ, cô cơ bản là không kịp phản ứng, chiếc xe lao nhanh như một đạo tên lửa cao tốc bay về phía cô, cô bị chiếc xe đánh bật ra mà gần như chẳng cảm thấy đau đớn gì, sau đó cô cảm thấy như cả người mình như đang bay nhè nhẹ trong không khí.

Cảnh vật trước mắt hiện tại tựa như một cuốn phim quay chậm, cô cảm thấy chính mình đang dần dần chạm mặt đất.

Phanh! Thân thể của cô nặng nề ngã trên mặt đát, đau đớn đột nhiên ập đến, trong nháy mắt từ tim lan đến tứ chi, chỉ có điều là cảm giác đó rất nhanh, nhanh đến nối mà cô dường như lại không có lại cảm giác đau đớn.

Trong mắt chỉ còn đọng lại vài hình ảnh cuối cùng, Giang Noãn Đông nhìn thấy ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ đâm vào mình là một cô gái đang hoảng sợ, cô ta trang điểm đậm, tuy rằng bị bản thân mình làm cho hoảng loạn nhưng cô ta vẫn như trước đây vẫn xinh đẹp như vậy.

Giang Noãn Đông nằm yên trên mặt đất, rất muốn nói với cô gái xinh đẹp đó một tiếng xin lỗi, chính mình đã dọa đến cô ta, rất muốn an ủi cô rằng cái chết của mình không liên quan gì đến cô ấy. Dù sao từ trước đến nay cô cũng chỉ có một mình, dù sống hay chết thì trên thế giới này cũng không có gì quan hệ.

Mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, mọi thứ dần dần không còn nhìn rõ được nữa, cũng tốt, không thấy thì cùng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng hình như là cô vẫn còn nghe được tiếng hét chói tai của người đi đường, đâu đó xa xa còn truyền tới âm thanh của xe cứu thương, âm thanh càng ngày àng nhỏ, càng ngày càng xa……

Cô…. Cô đâm chết người.

Mặc dù lúc nhìn thấy cô gái đó Bạch Thủy Ương đã vội vàng ngay lập tức đạp phanh thắng gấp, nhưng chiếc xe đang đi với tốc đọ cao vẫn hướng về phía cô gái đó mà đâm tới.

Cô gái đó thật là gầy guộc, thậm chí là chút suy dinh dưỡng. Bạch thủy ương chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể ốm yếu đó bay thảng lên rồi nặng nề rơi xuống đất, máu tươi từ trán bắn ra, loang đầy mặt đất.

Bạch Thủy ương cảm giácđược cô gái đó đang nhìn mình, cô không muốn như vậy, cô chỉ muốn tự sát thôi, bởi vì trên con đường này có rất ít người qua lại cho nên cô mới lái xe nhanh như vậy.

Cô cũng biết bản thân mình uống nhiều thuốc ngủ, thần trí không tỉnh táo, nhưng cô thực sự không cố ý, cô chỉ là muốn tự tử thôi, không hề muốn hại chết ai cả.

Lưu Thanh Chu đã ra đi, một mình cô sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô cứ nghĩ là mình chỉ cần mình lẳng lặng mà đi là tốt rồi, đến nơi mà hắn đã ra đi để đi theo hắn, cô thực sự không nghĩ rằng mình lạ tong xe vào người khác.

Thực xin lỗi, thực xin lỗi…. thuốc ngủ trong co thể đang dần dần phát huy tác dụng, cô ngừng xin lỗi cô gái bị đụng phải đó, đưa tay sờ soạng tìm túi tiền, dựa vào trí nhớ ấn vào dãy số kia trên di động của mình, hiện tại chỉ còn có thể dựa vào hắn, nhất định phải cứu cô gái đó, cco không muốn hại chết bất kì ai.

“Cứu cô ấy, cứu cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy….”

Bạch Thủy Ương chậm rãi nhắm đôi mắt lại, cô nghĩ, Thanh Chu anh ở đâu? Vì sao không đến đưa em đi?

Trong căn phòng cao cấp của bệnh viện, ý tác,bác sĩ mặc đồng phục tráng tất bật chạy ra chạy vào, không thể nào làm giảm bớt không khí trầm trọng trong phòng bệnh, mấy ông bác sĩ tuổi đã trung niên, ông nào ông nấy đầu đều đã hói, túm tụm cùng nhau, thảo luận hồi lâu mới có thể thống nhất ý kiến, cẩn thận giải thích với người nhà đang chờ ở một bên.

“Ông Bạch, Bà Bạch, Anh Thẩm, tình hình của Cô Thẩm không đáng lo ngại, chỉ là trước khi xảy ra tai ạn cô ấy đã uống quá nhiều thuốc ngủ, chúng tôi đã giúp cô ấy rửa ruột, chỉ cần dược tính giảm xuống, cô ấy sẽ tỉnh lại thôi”. Bác sĩ phụ trách nói xong liền giơ tay xoa xoa lau mồ hôi lạnh trên trán, không tự chủ được mà nuốt nước miếng, không phải là ông một kẻ nhát gan chưa từng trải qua sự đời, nhưng thực sự là trong can phòng này có một luồng khí thật đáng sợ, rõ rang là giữa mùa hè mà trong phòng tràn ngập hơi khí rét lạnh của mùa đông.

Bạch Tín Hùng gật đầu với bác sĩ rồi đưa mắt ra lệnh cho quản gia đưa toàn bộ bác sĩ ra ngoài.

Căn phòng rộng rãi bớt đi nhiều người liền trở nên càng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rung động nhè nhẹ của các thiết bị điều trị.

“Tương Tường, thật là ngại quá, là ta không biết dạy con, nên mói….” Đã ngoài năm mươi nhưng Bạch tín Hùng vẫn giữ được vẻ phong độ trẻ trung, nhưng tai nạn của Bạch Thủy Ương lần này đối với ông thật sự là một đả kích lớn, thậm chí mái đầu xanh đã lộ ra sắc bạc, ông mang vẻ mặt bất đắc dĩ, đứng trước người thanh niên trẻ xuất sắc này càng thêm áy náy.

Bạch Tín Hùng từ tay trắng mà gây dựng sự nghiệp, lăn lộn trên thương trường đã hai ba mươi năm, không ai có thể làm cho ông phải nhún nhường nhưng thực sự lần này ông thật sự là không biết phải làm sao.

Hai năm trước ông biết rõ trong lòng con gái mình đã có người khác. Nhưng hắn lại là một tên vừa nghèo vừa ngốc nên ông đã ép Bạch Thủy ương gả cho Thẩm Tương Tường –người mà ông lựa chọn. Tuy rằng trước khi kết hôn cô đã kịch liệt chống đối, nhưng sau khi kết hôn cả hai lại cũng không có ý kiến gì, nhưng lại đối xử với nhau không giống vợ chồng.

Lần này, đúa con gái này lại uống nhiều thuốc ngủ rồi lái xe với tốc độ cao như vậy, chắc là đã chuẩn bị sãn sang đi tìm cái chết, lại còn cố tình chọn địa điểm đó…..

Nơi xảy ra tai nạn của Bạch THủy Ương gần nơi đã sảy ra một vụ tai nạn nghiêm trong ba tháng trước,người chết trong vụ tai nạn đó chính là Lưu Thanh Chu người đàn ông mà Bạch Thủy Uương yêu thương nhất, bất cứ ai có đầu óc cũng có thể nhìn ra Bạch Thủy Ương là tự tử vì tình. Đội cái nón xanh to như thế trên đầu.Thẩm Tương Tường biết để mặt mũi đi đâu?

Đây cũng chính là nỗi áy náy day dứt trong lòng ông, ngay cả Bạch phu nhân cũng đứng một bên nhìn Thẩm Tương tường mà đau lòng không kìm được nước mắt, tuy con gái mình cũng người thanh niên này mới kết hôn hai năm mặc dù hai vợ chồng cung không có gì là ân ái, nhưng Thẩm Tương tường vẫn luôn đối với hai vợ chồng bà vô cùng hiếu thuận, thậm chí so với con gái mình thì chỉ có hơn chứ không có kém, nhưng chính đứa con gái này lại hết lần này đến lần khác tổn thương hắn.

“Tương Tường, con ngàn vạn lần đừng đừng so đo với Thủy Uương, con bé…” Vừa bắt đầu nói Bạch phu nhân lại rớt nước mắt.

“Ba, mẹ con đã biết, hai người cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên về nghỉ nghơi trước đi, ở đây đã có con lo liệu”. Thẩm Tương Tường hiểu được tiếp theo bọn họ muốn nói gì, lại càng đau long cho hai người họ, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà như già đi cả mười tuổi.

Hắn là kẻ mồ côi không cha không mẹ, nếu năm đó không có ân tình của Bạch Tín Hùng, hán cũng không có ngày hôm nay, tuy rằng năm đó dồng ý cùng Bạch Thuỷ Ương kết hôn chủ yếu là để báo ân, nhưng dù sao cũng là con đường hắn đã chọn, bây giờ xảy ra chuyện nay thì hắn cũng nên là người chịu trách nhiệm, sao có thể trách cứ hai người mà hắn luôn yêu thương.

Bạch Tín Hùng vui mừng nhìn Thẩm Tương Tường, con mắt mình nhìn người quả không sai, Thẩm Tương Tưởng quả không phải người tầm thường, muốn trách chỉ có thể trách con gái mình không có phúc, người đàn ông tốt như thế mà không để ý lại chỉ biết chung tình với tên họa sĩ Lưu Thanh Thủy.

Sau khi quản gia trở lại,Thẩm Tương Tường giao cho hắn đưa hai người về nhà, dặn dò họ ăn uongs nghỉ ngơi cho tốt, nếu có việc gì hắn sẽ thông báo cho bọn họ, lúc này hai người mới miễn cưỡng rời đi.

Trong phòng bệnh lúc này cũng chỉ còn lại Thẩm Tường và Bạch Thủy Uương, sau khi sử lý xong một vài công việc rồi hắn mới đến ngồi bên cạnh chăm sóc cho vợ vẫn còn nằm trên giường.

Hắn luôn biết rõ hình dáng của vợ mình, lần đầu tiên lúc nhìn thấy Bạch Thủy Ương hắn cũng đã động tâm, cho nên mới chịu đồng ý đề nghị của Bạch Tín Hùng cùng cô kết hôn, nhưng cho dù kết hôn đã hai năm thì bọn họ cũng vẫn chỉ là hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà.

Thẩm Tương Tường ngắm nhìn khuôn mặt Bạch Thủy Ương nhớ lại buổi chiều hắn đang tiến hành một cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng, thì tiếng chuông điện thoại của hắn lại vang lên, vốn định gác lại thì lại thấy người gọi là Bạch thủy Ương, người vợ đã kết hôn hai năm lần đầu tiên chủ động gọi điện cho hắn, vì vậy mà hắn không tự chủ được mà bắt máy,

Nhưng lúc hắn bắt máy thì bênđầu bên kia lại truyền đến một âm thanh mỏng manh.

“Cứu cô ấy, cứu cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy…….”

Thẩm Tương Tường không biết người mà Bạch Thủy Uương nhác đến trong điện thoại là ai, nhưng hắn có một lạo dụ cảm không tốt, đầu tiên hắn thong báo rồi sau đó đến hiện trường, lúc này hắn mới đoán được người trong miệng Bạch Thủy Ương là một cô gái khác trong vụ tai nạn, tình trạng của cô ta so voi Bạch thủy Ương còn nghiêm trọng hơn nhiều, bây giờ vẫn còn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt chưa rõ sống chết ra sao.

Thẩm Tương Tường tuy rằng không hiểu rõ lắm con người Bach Thủy Ương. Nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Thủy Uương để lộ dáng vẻ khấn cầu trước hắn.

Phía trước có ánh sáng tráng xóa, Giang Noãn Đông từ từ bước đến nới ánh sáng đó, càng tới gần thì càng cảm thấy lực hút càng lớn, ánh sáng kia tựa như một cơn lốc xoáy muốn đem cô cuốn vào trong.

Ánh sáng mạnh mẽ khiến cô không thể mở mắt, nơi nơi đều là màu trắng.

Ngay lúc cô tránh luồng ánh sáng tráng đó, cô liền cẳm thấy bản thân mình như đang bay giữa không trung, toàn thân nhẹ nhàng không trọng lực.

Cô hình như là đang ở trong một phòng bệnh, đúng vậy là một phòn bệnh hơn nữa lại là phòng cao cấp, mọi thiết bị đều vô cùng xa hoa, toàn những thứ mà cô chỉ có thể nhìn thấy trong TV.

Trên giường bệnh có một cô gái xinh đẹp đang nằm, cho dù sắc mặt trắng bệch nhưng cũng không thể che lấp được vẻ đẹp của cô ấy.

Là cô ấy…. Cô gái đã đâm xe vào mình.

Khuôn mặt xinh dẹp như vậy làm cho không thể nào quên được cho dù là trước khi chết cô chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, Giang Noãn Đông nhanh chóng nhớ lại, ngay cả bản thân cô là con gái cũng không thể kìm nén được ngạc nhiên với vẻ xinh đẹp của cô ấy.

Cô gái xinh đẹp như vậy sao lại suy yếu nằm trên giường bệnh? Cô gái trên giường vẫn nhắm nghiền hai mắt, Giang Noạn Đông không thể nhìn thấy đôi mắt của cô ta chỉ đành than thở tiếc nuối, nếu như cô ấy mở mứt ra không biết là xinh đẹp đến mức độ nào.

Giang Noãn Đông trung nhìn các nhân viên y tế đang bận rộn làm việc, đôi vọ chồng trung niên luôn đứng bên cạnh chắc là ba mẹ của cô ta.

Cô nhìn người đàn bà lặng lẽ khóc, lại nhìn người đàn ông uy nghiêm không có lấy một tiếng động than thở, thầm nghĩ chắc hắn họ rất yêu thương con gái mình.

Giang Noãn Đông chăm chăm chú quan sát khuôn mặt sầu khổ của hai vợ chồng họ, nếu cô mà có ba mẹ như vậy, cô chắc chắn, chắc chắn sẽ…..Cô thục sự không biết mình bị làm sao, bởi chính cô không có cha mẹ, cô không biết rằng cảm giác cha mẹ yêu thương là như thế nào.

Đến tối lại có thêm một người đến phòng bệnh, là Thảm Tương Tường.

Thật là chuyện không thể nào ngờ tới, nhưng GiangNoãn Đông lại cảm thấy như mặt mình đang đỏ lên, cô không nghĩ đến là mình lại vẫ có thể nhìn thấy hắn.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy hắn đã trôi qua cách đây sáu năm, sáu năm liền cô chỉ có thể theo dõi tin tức của hắn từ báo chí và TV dù chỉ có được một chút thong tin về hắn cô cũng cảm thấy thỏa mãn.

Hai năm trước hắn kết hôn, đối tượng là một thiên kim tiểu thư, là thế gia trong thế gia, cô không có chút ảo mộng nào bởi cô biết hắn cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời mình, vội vàng và không bao giờ có thể gặp lại,

Không ngờ là lần gặp lại này lại ở khoảng cách gần như vậy, cô cẩn thận khống chế thân thể của mình chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, nếu cô có hồn siêu phách lạc thì trước lúc ra đi mong muốn duy nhất của cô chỉ là hy vọng hắn có thể nhìn cô một cái là đủ rồi.

Hắn xuất hiện ở đây, vậy thì co gái nằm trên giường kia là vợ của hắn?

Giang Noãn Đông cố gắng nhớ lại, lúc bọn họ kết hôn trên báo có in hình đám cưới của họ, nhưng cô không xem, vì khong muốn đi ghen tị với cô gái may mắn được gẳ cho hắn.

Thật không ngờ rằng vợ hắn lại xinh đẹp như vậy.

Giang Noãn Đông không biết bộ dạng mình như vậy có thể sống được bao lâu, lúc ban ngày cô cảm thấy nhàm chán nên bay tới bay lui trong bệnh viện, đến tối lúc Thẩm Tương Tường đến cô sẽ ngoan ngoãn trở lại trong phòng bệnh, tới bên cạnh để lặng lẽ cảm thụ hơi thở của hắn. Như thế trong long cô đẫcmr thấy vô cùng thỏa mãn,

“Cô thích anh ta sao?” m thnah từ phía sau truyền đến

Ai? Giang Noãn Đông lập tức quay đầu lại, trong phòng rõ rang không có người khác, sao lại có âm thanh? Cho dù bây giờ cô đã là quỷ thì cũng sẽ bị dọa, có được không.

“Cô thích anh ta” Lần này không phải là câu hỏi mà là câu khảng định.

Giang Noãn Đông theo tiếng nói mà tìm được người đang nói chuyện với mình, quả nhiên là cô gái xinhđẹp nằm trên giường.

Cô ta có thể thấy mình? Giang Noãn Đông mở tỏ mắt không thể tin, mặt có chút thộn ra, cô lượn thân mình trong suốt của mình đến đối diện cùng với cô gái nằm trên giường.

Mắt cửa cô ấy thật đẹp, đen láy lại còn sáng long lanh.

“Hãy chăm sóc anh ta thật tốt”. Bạch Thủy Ương nhìn cô mìm cười, vẫn yếu ớt như vậy rồi chậm rãi vươn cánh tau về phía Giang Noãn Đông, những ngón tay mảnh mai xòe ra, giống như muốn dắt tay cô bước qua.