Không hề quan tâm tới chuyện người qua đường đang thảo luận, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên rất nhanh đã tới mục tiêu của chuyến đi này của họ, Hỏa Trì nằm ở góc đông nam thành Vận.
Hỏa Trì là nơi luyện khí tốt nhất trong thành Vận. Ngươi có thể nhìn tới nhóm tu giả nghiêm túc cầm đủ loại linh tài và bảo vật ngồi xổm luyện khí trước các hố lửa khác nhau.
Tuy nhìn qua điều kiện nơi này kém, đầy đất toàn là hố lửa lớn lớn bé bé chứ không có lò luyện khí chuyên dụng hay công cụ gì đó, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sự tích cự từ những người tới luyện khí. Ai kêu lửa nơi này là Địa Hỏa trời sinh chứ? Tuy phẩm cấp Địa Hỏa không cao nhưng thắng ở chỗ ổn định, sau khi thuần thục là có thể ra tay luyện khí.
Nếu có người trả giá, thậm chí còn có thể thuê người có Linh Hỏa cấp cao phân ra một sợi linh hỏa cho ngươi dùng, Linh Hỏa cấp bậc càng cao, độ tinh khiết và phẩm cấp Linh Khí làm ra sẽ càng tốt. Tại Địa Hỏa Các còn có bán đủ loại hương Ngưng Thần, linh thạch và linh dịch Ngũ Hành, đây đều là những vật phẩm có thể cho ra Linh Khí càng hoàn mỹ hơn.
Cho nên Hỏa Trì là một nơi rất náo nhiệt.
Phó Tu Vân và Dịch Nhiên còn chưa tới Địa Hỏa Các đã bị chấn động bởi mấy trăm tu giả đang ngồi xổm bên cạnh hố lửa hoặc là kích động hoặc là ảo não đánh đầu tại quảng trường, kế bên hồ còn có mấy trăm người đang bày bán gào to những nguyên liệu luyện khí bản thân thu thập được. Phó Tu Vân còn thường nghe thấy tiếng hô "Giảm giá tới hộc máu" "Chỉ còn 998 viên linh thạch", lập tức có loại ảo giác bản thân đang đi tới chợ bán thức ăn ở đời trước.
Ừ, rất hoài niệm.
Phó Tu Vân vui vẻ lập tức đi tới các quầy hàng vòng quanh Hỏa Trì thành một hình tròn lớn.
"Ai ai, hai vị đạo hữu là chuẩn bị luyện khí? Hai ngài tới thật đúng lúc! Chỗ của ta có lò luyện từ đá Ngọc Hồ ngàn năm mới nhất! Đây là nguyên liệu luyện chế Linh Kiếm thuộc tính Thủy tốt nhất, ta và hai vị có duyên nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ cần một ngàn viên linh thạch trung phẩm thì ngài đã có thể lấy đá Ngọc Hồ này!"
Người nói chuyện là tu giả trung niên với cái trán rộng, gã thành khẩn nhìn Phó Tu Vân như là bản thân bị thiệt lắm vậy, Phó Tu Vân không kiềm được mà nở nụ cười khi nhìn thấy cục đá màu xanh biếc kia.
"Ai, có phải đạo hữu cũng cảm thấy giá này quá rẻ rồi không? Nếu ngươi cũng vui như vậy thì mau mau mua đi! Cũng là vì chúng ta có duyên."
Phó Tu Vân gật rồi lại lắc đầu, vẻ mặt chân thành cười nói: "Thứ này tốt thì tốt, nhưng trên người ta chỉ còn mười tám viên linh thạch trung phẩm nên thật sự không mua nổi, đạo hữu thứ lỗi."
Sắc mặt của tu giả trung niên khi nghe thấy Phó Tu Vân không muốn mua đá Ngọc Hồ lập tức khó coi, vốn còn muốn nổi giận nhưng khi nghe Phó Tu Vân báo giá, sắc mặt lập tức trở nên nghi hoặc và nghiêm trọng hẳn lên, không phải đối phương là muốn giả heo ăn thịt hổ đó chứ? Sao giá cả hắn nói lại vừa vặn là giá mà gã mua cục đá Ngọc Hồ mười năm này?
Nhân lúc tu giả trung niên đang hoài nghi, Dịch Nhiên đen mặt lôi Phó Tu Vân đi.
"Đó là hàng giả." Dịch Nhiên khuyên bảo tận tình.
Phó Tu Vân gật đầu cười: "Ta biết, ta chỉ nghĩ chúng ta và đá Ngọc Hồ thật sự rất có duyên, trước đó chúng ta vừa mới thấy được bảo kiếm được luyện chế từ hàng chính gốc, giờ nhìn thấy hàng giả cũng rất thú vị."
Dịch Nhiên không nhịn được giật giật khóe môi, cảm thấy hình như Phó Tu Vân ngày càng thích đùa giỡn: "Nơi này căn bản không có nguyên liệu gì tốt, chúng ta vẫn nên trực tiếp đi tới Địa Hỏa Các."
Phó Tu Vân biết Dịch Nhiên nói đúng nên cũng không nói gì nữa mà đi về phía Địa Hỏa Các. Ngay khi họ vừa mới bước tới trước của Địa Hỏa Các, một tiếng cãi vã thật lớn vang lên từ phía bên phải lập tức hấp dẫn sự chú ý của họ.
"Ta nói vật này thật sự là đá Hỏa Lân! Là ta mạo hiểm cả tính mạng mang nó ra khỏi sơn động Hỏa Kỳ Lân! Không phải chính ngươi đã giám định ngay lúc đó rồi sao! Sao hôm nay lại có thể không nhận chứ?"
"Ha! Tiểu tử! Ngươi nhìn kỹ lại tu vi của chính mình đi! Ngươi chỉ là một con kiến Luyện Khí tầng bốn mà thôi, chỉ bằng tu vi của ngươi thì sao có thể không chỉ không bị thương mà còn có thể mang ra đá Hỏa Lân tại nơi sâu nhất sơn động Hỏa Kỳ Lân? Hôm qua ta là bị nhiệt độ trên tảng đá lừa gạt, chắc chắn ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì đó giả tạo nên cục đá phế này hôm nay mới trở lạnh!"
"Sau khi đá Hỏa Lân rời khỏi sơn động Hỏa Kỳ Lân sẽ giấu đi hơi thở, đương nhiên nhiệt độ cũng sẽ giảm xuống, đây là sự thật!"
"Hừ, ta cũng lười so đo nhiều lời với ngươi nếu chỉ là như vậy, vấn đề là hôm nay ta đã dùng Địa Tâm Hỏa tam phẩm tới luyện chế nó, nhưng cục đá này nửa ngày trôi qua cũng không có một chút phản ứng! Trước giờ ta chưa từng nghe qua đá Hỏa Lân sẽ cứng như vậy! Cho nên đây là giả! Tiểu tử, ngươi mau trả lại 400 viên linh thạch trung phẩm ta đưa cho ngươi vào hôm qua mau, thấy ngươi còn nhỏ nên ta không so đo với ngươi, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!"
Cuộc cãi vã giữa thiếu niên mặc y phục xám và đại hán mặc y phục đen hoàn toàn không chút che giấu thanh âm nên khiến mọi người đều nghe rõ ràng.
Phó Tu Vân vốn không muốn lo chuyện bao đồng, dù sao thế giới này không phải là thế giới hòa bình, mỗi một tu giả ở đây mặc kệ là yêu ma quỷ quái đều không có ai là ngu xuẩn và nhỏ yếu. Nếu xem thường họ, chờ ngươi chính là tử vong.
Nhưng rốt cuộc Phó Tu Vân vẫn dừng chân bởi vì đá Hỏa Lân thật sự hấp dẫn hắn. Vốn hắn đang nghĩ mình nên luyện chế loại kiếm nào cho Dịch Nhiên, mặc dù thứ hắn luyện chế ra chắc chắn kém hơn kiếm bản mạng của Dịch Nhiên, nhưng nếu vật luyện ra được quá kém, hắn cũng ngại đưa cho đối phương.
Vậy nên Phó Tu Vân luôn nghĩ về nguyên liệu khi đang đi trên đường.
Trong túi trữ vật của Đỗ Y có Lôi Tinh Mộc, Dao Hắc Kim và Ngọc Thấm Thủy. Ba loại này vừa vặn có thể luyện chế thân kiếm, mũi kiếm và chuôi kiếm. Nhưng nếu chỉ dùng Lôi Tinh Mộc luyện chế thân kiếm, tuy thuộc tính không tồi, nhưng mức độ kiên cố sẽ rất kém, dù sao gỗ có tốt cũng không thể so với đá.
Vì vậy nếu có thể sử dụng đá thuộc tính hỏa và Lôi Tinh Mộc làm nguyên liệu chủ yếu luyện thân kiếm, không chừng hắn có thể luyện ra một thanh kiếm có thuộc tính hỏa hoặc lôi, mấu chốt nhất chính là Linh Kiếm có thể kháng chém (?), vì vậy khi Phó Tu Vân nghe tới đá Hỏa Lân, đương nhiên là tâm động.
Tâm động là phải hành động, Phó Tu Vân trực tiếp quẹo tới. Dịch Nhiên bấc đắc dĩ trước động tác của hắn, nhưng cũng chỉ có thể quẹo theo hắn, dù sao cũng không phải y luyện khí vậy nên cứ để Phó Tu Vân vui vẻ.
"Mọi người tới phân xử xem, tiểu tử này nói cục đá này là đá Hỏa Lân, nhưng ta lại không phải chưa từng gặp qua đá Hỏa Lân, tuy bề ngoài giống nhau, nhưng đá Hỏa Lân thật sự có thế nào cũng sẽ tách ra hiện ra hỏa tinh khi bị Địa Tâm Hỏa luyện chế trong một canh giờ, nhưng thứ trong tay ta căn bản không có một chút biến hóa!"
"Ngươi! Không chừng phương pháp hay thao tác của ngươi sai thì sao! Cục đá của ta là thật! Ngươi thấy tuổi ta còn nhỏ nên cố ý bắt nạt ta hả?" Mặt thiếu niên đỏ bừng vì tức giận, đôi tay nắm chặt lại, ngực phập phồng lên xuống.
"Tốt, nếu ngươi cứ một hai nói nó là thật vậy ta hỏi sao ngươi có thể lấy được nó! Chỉ cần ngươi giải thích hợp lý với tu vi của ngươi thì sao có thể vào và ra khỏi động Hỏa Kỳ Lân, ta lập tức sẽ tin đây là thật!" Đại hán kia còn già dặn giảo hoạt hơn thiếu niên nhiều, vừa hỏi đã lập tức khiến thiếu niên cứng họng.
"Hừ! Không nói được chứ gì! Vậy cục đá này là giả, mau trả linh thạch lại cho ta! Ta còn cần luyện khí!"
Thiếu niên tên Đinh Lộ nhìn chằm chằm đại hán, nỗ lực thầm nói bản thân không thể xúc động, trong nhà còn có phụ thân đang bị thương nặng chờ hắn mua linh dược cứu mạng, mà suy nghĩ vì mạng nhỏ của mình, hắn tuyệt đối không thể nói thể chất của mình ra.
"... Dù sao đá Hỏa Lân này của ta cũng là thật, ngươi có tin hay không thì tùy! Ta đã dùng hết linh thạch trung phẩm rồi, giờ một xu cũng không còn, tiền không có chỉ còn mạng, ngươi muốn làm gì thì làm đi!"
Đinh Lộ hít một hơi thật sâu, quyết định có chết cũng phải cầm cự. Thái độ của hắn như vậy đương nhiên chọc giận đại hán đối diện, vốn đại hán nghĩ không nên bắt nạt một thiếu niên, nhưng nghĩ tới tiền nhiều năm tiết kiệm lại bị lừa mua một phế phẩm, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lập tức không nhịn được đánh một quyền về phía Đinh Lộ.
Một quyền xé gió mà tới, có thể thấy một quyền này của đại hán không nhẹ. Khi tất cả mọi người không khỏi lo lắng thảm kịch sẽ xảy ra, một bàn tay thon dài mạnh mẽ như tùy ý bắt lấy nắm tay của đại hán, lặng lẽ khiến hắn muốn động cũng không thể.
"Ngươi là ai? Tại sao lại cản ta? Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng có xen vào kẻo ta đánh ngươi luôn!" Chung Khuê sửng sốt khi bị chặn lại một quyền. Phải biết rằng hắn đang ở Luyện Thể tầng bốn, lấy thể chất của hắn thì tu giả bình thường chỉ cần trúng một quyền của hắn là chắc chắn sẽ gãy tay gãy chân, nhưng tên đầu trọc, hử, đầu trọc đinh? Thế mà có thể chặn được một quyền của hắn, vẻ mặt còn rất ung dung, gia hỏa này từ đâu ra?
Vốn Phó Tu Vân muốn tự mình lên chặn, kết quả Dịch Nhiên đầu đinh nhanh hơn hắn một bước, nhìn bàn tay mạnh mẽ khớp xương rõ ràng, đột nhiên Phó Tu Vân cảm thấy tay kiếm tu nên là như vầy, mạnh mẽ, vui mắt.
"Đạo hữu không cần gấp gáp, nếu ngươi chắc chắn cục đá trong tay người là giả, vậy thì cứ bán nó cho ta đi, vừa nãy ngươi nói ngươi tốn 400 viên linh thạch trung phẩm mua nó, vậy coi như là bồi thường, ta trả ngươi 350 viên linh thạch trung phẩm thì sao?"
Chung Khuê lập tức vui vẻ trong lòng, tiếp đó lại không kiềm được sự nghi ngờ mà nhìn Phó Tu Vân: "Ta đã nói cục đá này là giả, sao ngươi còn muốn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là thật? Hay là cục đá này là thứ gì tốt?"
Phó Tu Vân nở nụ cười, đôi mắt cong cong và khóe miệng cong lên, ánh mắt toát lên vẻ trào phúng trong dự kiến, sau đó nói: "Nếu vật này thật sự là bảo vật chưa xuất thế sao có thể để thiếu niên này nhặt được rồi bán cho ngươi? Chẳng qua ta cảm nhận được một chút linh khí hệ hỏa nên cảm thấy đây có thể thật sự là đá Hỏa Lân mà thôi. Còn vì sao ta muốn? Bởi vì ta có lửa tốt hơn, có lẽ có thể đủ để thiêu đốt lớp bên ngoài của nó?"
Chung Khuê khi nghe thấy lời giải thích này đã có suy nghĩ trong lòng, ngay lúc hắn còn muốn cò kè mặc cả, Phó Tu Vân lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Không phải chỉ có nơi này có đá Hỏa Lân, nếu đạo hữu không muốn, vậy thì quên đi."
Chung Khuê vội nhét cục đá vào tay Phó Tu Vân: "Ta chưa nói không đồng ý, ngươi mau đưa cho ta 350 viên linh thạch!" Tốt xấu gì hắn cũng có thể mua tài liệu khác luyện khí.
Phó Tu Vân gật đầu, trực tiếp lấy ra một túi nhỏ chứa vừa đủ số linh thạch trung phẩm.
Mãi tới khi Phó Tu Vân cầm cục đá đi vào Địa Hỏa Các với Dịch Nhiên, hắn cũng không nói một lời với Đinh Lộ bên cạnh đang muốn nói lại thôi, nhìn thân ảnh của họ, Đinh Lộ nghĩ tới bệnh của phụ thân liền cắn chặt răng, quyết định phải chờ sau khi hai người đó ra ngoài, không chừng có thể lấy vật trong tay trao đổi được linh đan cứu mạng!
Hết chương 29.