Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 84






Bên phía Trần Vũ Phong, sau khi để lại một câu liền leo lên người Đại Bạch lao về phía trước.

Cậu cảm nhận bốn luồng sức mạnh, mà luồng sức mạnh tỏa ra từ người bắn mũi tên là mạnh nhất, vì vậy cậu để những người khác đối phó với ba người kia còn cậu thì đi kiếm người còn lại.

Cũng giống như cậu đã phát hiện ra người đó thì kẻ mang chức nghiệp cuồng cung sư kia cũng nhìn thấy cậu, sau khi thấy cậu rời khỏi nhóm người, hắn ta liền không tiếp tục công kích về phía nhóm người mà chỉ bắn tên chặn đường.

Mỗi mũi tên hướng về phía cậu đều được Đại Bạch linh hoạt tránh thoát nhưng sức mạnh toát ra từ mũi tên khiến cậu thoáng căng thẳng.

Mũi tên bắn ra đều cắm thẳng xuống đất tạo ra một vụ nổ nhỏ khiến bụi đất bay khắp nơi.

Đại Bạch lúc đầu nhẹ nhàng tránh thoát từng mũi tên bắn đến nhưng sau đó rất nhiều mũi tên đồng loạt bắn ra.

"Đại Bạch đây là kỹ năng chạy hết tốc đi." Trần Vũ Phong cúi người vùi đầu vào lớp lông của Đại Bạch, hai tay nắm chặt lôn trên cổ nó.

"Meo." Đại Bạch kêu một tiếng rồi dùng tốc độ nhanh nhất của nó vừa né tranh đợt tên đầu tiên rồi phòng nhanh về nơi kẻ địch đang đứng.

Tên cuồng cung sư cầm cung giương lên nhưng lại không thể nhắm được, tốc độ của con thú quá nhanh, hắn chỉ có thế nhìn được tàn ảnh.

Đại Bạch dùng tốc độ nhanh chóng chạy đến gần, Trần Vũ Phong nhanh chóng rút thanh kiếm sau lưng cầm trên tay, sau khi đến trước mặt kẻ cầm cung cậu liền giơ ngang kiếm rồi chém ngang qua.

Tên cầm cung phản ứng khá nhanh mà dùng cây cung chắn lấy, nó là vũ khí chức nghiệp nên khá rắn chắc, một thanh kiếm được chế tạo bình thường không thể nào làm so đo với nó.

Trần Vũ Phong cũng biết như thế, không đối phó trực tiếp cậu rút kiếm ra sau đó Đại Bạch cũng phóng ra xa.

Lúc này hai bên đều quan sát nhau, tên cuồng cung sư nhìn cậu đầy khinh thường, đối với hắn ngoại trừ con thú màu trắng khá mạnh thì cậu chẳng là gì cả.

Hắn không cũng nhóm với ba ông già kia, bởi vì chủ nhân muốn hắn cùng làm nhiệm vụ chung nên hắn mới đi theo, cấp bật của hắn hoàn toàn khác với ba lão già kia.

Mà điều hắn càng không ngờ là chủ nhân lại kêu hắn đi giết một nhân vật cỏn con thế này, đúng là khá bất mãn nhưng hắn không thể làm trái được.

Trần Vũ Phong cũng quan sát kẻ địch của mình, hắn ta còn khá trẻ khuôn mặt tuấn tú, hai con mắt hẹp dài lỗ mũi cao thẳng tấp, nhưng khi thắng nhìn cậu trong mắt đều là bức bội cùng khinh thường.

Đối với ánh mắt này cậu đã thấy nhiều rồi, bởi vì những điều họ nghĩ đều đúng cả, cậu là một phế vật không thể lấy vũ khí ra ngoài, đến tận bay giờ đều do Đại Bạch, Như Yến, Mạnh Kỳ bảo vệ cậu, điều này không thể chối cãi được.

Cho dù thế, cậu cũng chiến đấu, dù bị khinh thường cậu vẫn sẽ chiến đấu, cậu sẽ không để người này rời khỏi đây rồi gây bất lợi đến đồng đội, bạn bè của cậu.

"Lên nào Đại Bạch."

Đại Bạch hạ thấp người rồi bật người phóng đến, tên cầm cung nhanh chóng bắn ra một mũi tên.

Mũi tên xé gió lao thẳng đến mặt của Đại Bạch, Trần Vũ Phong nắm chặt thanh kiếm sau đó dùng bán kiếm đập mạnh vào mũi tên khiến nó lệch đi rồi bay thẳng cắm thẳng xuống đất, đến khi phát nổ tạo thành một cái hố nhỏ thì Đại Bạch đã phóng ra xa.

"Không tệ." Tên cầm cung khẽ nhếch môi khen ngợi, sau đó hắn giương cung tiếp tục nhắm rồi bắn tên ra.

Đại Bạch nhanh chóng né tránh lần này nó không nhảy cao để lộ sơ hở mà chạy trên đất nhanh chóng lao đến trước mặt tên cầm cung.

Trần Vũ Phong theo tốc độ của Đại Bạch khi đến gần liền nhanh chóng chém xuống, sau khi hắn tránh được Đại Bạch liền chạy xẹt qua rồi lại vòng về.

Một người một thú cùng nhau phối hợp liên tục tấn công khiến tên cầm cung không có thời gian giương cung lên để bắn, nhưng dù vậy Trần Vũ Phong cùng Đại Bạch vẫn không thể đánh trúng hắn.

"Đại Bạch để khi đến gần tao sẽ nhảy xuống." Trần Vũ Phong nhỏ giọng nói vào tai Đại Bạch.

"Meo." Đại Bạch gật đầu tiếp tục chạy đến, khi còn cách một khoản nhỏ nó liền giảm tốc độ.

Trần Vũ Phong liền bắt lấy cơ hội liền nhảy lên cao dùng rồi giơ kiếm chém xuống.

Tên cầm cung lần này không né tránh mà dùng cung giơ lên đỡ lấy, sau đó hắn giơ chân định đạp vào bắp đùi của cậu.

Trần Vũ Phong biết được ý đồ của hắn liền nhanh chóng lùi về phía sau, Đại Bạch chạy đến phía sau tên cầm cung mà giơ móng tát sang, hắn nhanh chóng thu chân mà né tránh.

"Ồ, hợp tác à." Tên cầm cung sau khi lùi ra xa liền híp mắt nói sau đó cười khẩy "Vậy thì lên đi, tao chấp cả hai."

Trần Vũ Phong chạy lên rồi cầm kiếm tấn công, dù sao cậu vẫn học cách sử dụng kiếm vài năm, dù không giỏi nhưng đánh với người khác chưa chắc đã thua.

Đại Bạch cũng theo sát phía sau, nó phối hợp với cậu vô cùng nhuần nhiễn, chỉ cần cậu tấn công ở phía nào nó sẽ trực tiếp tấn công ở phía còn lại, hai người không để tên cầm cung có bất kỳ lối thoát nào.

Thanh kiếm cùng cung va vào nhau vang lên âm thanh keng keng đầy chói tai, tên cầm cung sau khi đỡ kiếm của cậu liền nhanh chóng né người tránh đi móng vuốt của Đại Bạch, động tác đó cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Trần Vũ Phong cùng Đại Bạch không thể làm tổn thương tên cầm cung, ngược lại hắn cũng không thể làm gì được hai người, sự bất tiện của người chỉ có thể đánh từ xa khi không có hộ vệ bên người.

"Phiền phức, con thú chết tiếc."

Thời gian hai bên giằng co càng ngày càng nhiều, tên cầm cung không còn kiên nhẫn mà chửi thề một tiếng, hắn vận dụng sức mạnh vào cây cung của mình sau đó đỡ lấy thanh kiếm đang chém đến.