Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 67






Đồ ăn vừa chín, Trần Vũ Phong liền chia cho mỗi người một cây, bởi vì Xa cùng Ru cũng quen biết nên cậu cũng đưa qua, cuối cùng không còn dư miếng thịt nào cả.

Tộc trưởng cùng ông Phan vừa cắn một miếng thịt liền trợn to mắt đầy kinh hỷ sau đó liên tục há mồm ra cắn không còn để ý một chút hình tượng nào.

Trần Vũ Phong nhìn bọn họ như vậy liền vui vẻ, cậu vừa ăn vừa xé thịt đưa cho Tiểu Pi vẫn đang ngồi trên vai cậu, dù cho Đại Bạch đang ăn ở bên cạnh Tiểu Pi cũng không chịu bay xuống ăn cùng.

Những thú nhân xung quanh ngửi thấy mùi thơm sau đó nhìn bọn họ ăn mà nuốt nước miếng.

Tộc trưởng cùng ngài dược sư thì không dám cướp, nhóm người nhân loại thì không thể cướp vậy thì hai đứa nhóc Xa cùng Ru thì sao, cướp được.

Một nhóm thú nhân trẻ tuổi sau khi nhìn qua một lượt những người có thịt nướng thơm sau đó đồng loạt tập trung về phía hai thú nhân trẻ tuổi đang ăn đến không biết trời trăng gì.

"Lên." Không biết người nào la lên, những người khác liền đứng dậy nhào qua chỗ Xa cùng Ru đang ngồi.

Xa cùng Ru nghe tiếng động liền nhìn lên sau khi thấy một nhóm người đang lao đến liền bật người cầm chặt xiên thịt rồi bỏ chạy trong miệng không ngừng la oai oái.

"Các người làm gì đó."

"Ăn cướp à, đây là của ta, của ta."

Nhóm người Trần Vũ Phong vừa ăn vừa xem màn rượt đuổi đầy vui vẻ liền bật cười.

Một thú nhân bắt kịp được Ru sau khi xé được miếng thịt liền ăn ngay "Ngon, ngon quá."

Những người khác nghe vậy liền hăng máu mà đuổi theo, sau cùng dồn Xa cùng Ru vào góc rồi xé thịt của họ ăn.

Hai người thất thủ thấy đồ ăn của mình càng ngày càng ít liền không cam lòng mà giành dựt, đến khi trên cây không còn lại miếng nào liền không nhịn được mà mắng.

"Các ngươi vô sỉ, thịt của ta."

Những người ngồi xung quanh ai nấy đều mặt cười khi thấy vẻ mặt đầy đáng thương của hai người.

Tộc trưởng cùng ông Phan đã ăn xong cũng nhìn nhôm người trẻ tuổi đùa giỡn mà lắc đầu cười rồi cảm thán.

Rất lâu về trước tổ tiên của ta từng nói, người nhân loại duy nhất tìm thấy chúng ta cũng từng làm đồ ăn, người đó rất thích ăn cay, nhưng lại không biết nấu, thế là người đó cho rất nhiều ớt vào tô rồi đâm ra thật nhuyễn rồi phết lên đỏ cả thịt sau đó đem nướng, nhưng khi nướng một mùi cay nòng bốc lên khiến cho mắt của người xung quanh chảy nước mắt, họ liền sợ hãi không dám đến gần.

Người đó chỉ ngồi đó cười, sau khi thịt chín liền cầm lên rồi ăn một cách ngon lành, tổ tiên của ta nhịn không được liền đi lại xé thử một miếng, nhưng khi cho vào miệng liền phun ra, một sự cay khủng khiếp ngập tràn trong miệng, ngoại trừ cay thì không còn bất kỳ hương vị khác, đúng là một trải nghiệm kinh hoàng.

Trần Vũ Phong nghe tộc trưởng nói xong liền buồn cười, anh hùng trong truyền thuyết lại thích ăn cay đến mức như thế à, đúng là rất thú vị.

"Tộc trưởng, người đó ở trong làng có lâu không." Yuta tò mò hỏi.

"Không, người ấy chu du khắp nơi, thỉnh thoảng mới ghé qua ở vài ngày rồi đi tiếp, dường như người ấy đang tìm kiếm thứ gì đó." Ông Phan trả lời thay, sau đó tộc trưởng gật đầu thêm vào.

"Tổ tiên ta nói người ấy đang tìm kiếm thứ gì đó rất quan trọng, nhưng không biết cuối cùng có tìm thấy không."

"Không biết là thứ gì nhỉ." Như Yến khó hiểu.

"Vũ Phong." Xa chạy đến sau lưng cậu nhỏ giọng gọi.

"Sao thế."

"Cái thứ quét lên thịt cậu còn không, cho tôi một ít đi."

Trần Vũ Phong nghe vậy liền bật cười, cậu định gật đầu rồi lấy trong túi không gian đưa qua thì nhìn thấy một thú nhân đang vội vàng chạy đến.

"Báo cáo tộc trưởng, đường hầm không gian đang kích hoạt, tộc người lùn chuẩn bị đến đây."

"Sao họ lại đến vào thời gian này, đi chúng ta đi đón." Tộc trưởng kinh ngạc nói nhưng vẫn đứng lên rồi bước đi.

Nhóm Trần Vũ Phong ngơ ngác nhìn bọn họ đứng dậy rồi rời đi.

"Giờ chúng ta làm gì." Như Yến hỏi.

"Chuyện của họ chúng ta có nên đi theo không." Anna cũng không biết làm sao.

Mạnh Kỳ cùng Yuta nhìn Trần Vũ Phong chờ đợi.

"Đi theo đi, dù sao cũng nên diện kiến bộ tộc người lùn rồi." Trần Vũ Phong nói rồi đứng dậy đi theo sau, những người khác cũng đuổi theo.

Tộc trưởng đi ra khỏi khu nhà ở sau đó dừng lại trước vào hang đá nằm ở trước cổng làng.

Không để bọn họ chờ lâu, hang đá lóe lên một tia sáng rất nhanh chóng rồi biến mất, một người lùn từ trong hang đá đi ra.

Người này đứng đến bắp đùi của cậu, trên đầu đội một cái mủ bằng lá, khuôn mặt đầy lo lắng, cả người bồn chồn.

"Kính chào ngài tộc trưởng cùng bộ tộc báo, tôi là Von phụng mệnh nhà tiên tri cùng tộc trưởng đến đây nhờ sự giúp đỡ của mọi người."

"Tộc của các ngươi xảy ra chuyện gì." Tộc trưởng hỏi.

Von lắc đầu nói "Tôi cũng không biết, nhà tiên tri nói bộ tộc chúng tôi chuẩn bị găp một tai họa khủng khiếp, chỉ cần sang bộ tộc thú nhân xin giúp đỡ thì sẽ không sao."

Tộc trưởng nghe vậy liền thở phào "Nếu đã vậy ta sẽ phái những chiến binh tinh nhuệ của bộ tộc sang trợ giúp.

"Cảm ơn sự hỗ trợ không ngừng ngại của ngài, còn một điều nữa." Von cúi đầu cảm tạ rồi nói tiếp "Nhà tiên tri nói mọi người không thể đi bằng đường hầm không gian."

"Sao lại, vậy làm sao chúng ta đi qua lãnh địa Riudum."

"Chúng ta không có giấy thông thành."

Von cúi đầu "Tôi phải trở lại đây, kính mong tộc báo đến kịp lúc, cảm tạ các vị rất nhiều." nói xong liền đi trở lại vào hang đá.

Nhóm người Trần Vũ Phong sau khi nghe tên lãnh thổ nơi tộc người lùn đang sinh sống liền kinh ngạc.

"Trùng hợp vậy sao."

Trần Vũ Phong lắc đầu, cậu không nghĩ chuyện đó là trùng hợp nhưng lại không thể lý giải được nó là thế nào.

"Tôi có cảm giác bất an về việc này." Mạnh Kỳ khẽ nói, chuyến đi đến lãnh địa Riudum có lẽ không nên đi.

"Đừng nghiêm trọng như thế, chúng ta không sao đâu." Như Yến vỗ vai Mạnh Kỳ cười nói.

Trần Vũ Phong không vội quyết định, cậu nhìn những người bạn đồng hành của mình "Mọi người nghĩ thế nào."

"Tôi muốn đến lãnh hổ khác xem như thế nào." Như Yến cười nói.

"Tôi cũng vậy." Anna cũng gật đầu.

Yuta thì càng không phải nói chắc chắn cậu nhóc sẽ đi, chỉ còn Mạnh Kỳ vẫn do dự.

"Nếu như cậu cảm thấy lo lắng vậy chúng ta không đi." Trần Vũ Phong rất tin vào Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ nhìn vào ánh mắt chờ mong của ba người kia liền thở dài "Được rồi, vậy thì đi thời, nhưng không được làm chuyện liều lĩnh."

"Rõ thưa sếp." Ba người Như Yến đồng thanh nói.