Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 52






"Các người đến đây làm gì."

"Còn cần phải hỏi à, bọn tao muốn phần thưởng diệt thú cấp cao với phần thịt mày được chia."

"Các người mơ à, thứ bỏ chạy bỏ rơi đồng đội như mấy người không đáng để tôi cho phần của mình."

"Mày đừng quên tao là đội trưởng của mày."

"Mấy người đừng quên từ khi mấy ông bỏ đi mà không có tôi thì hợp đồng đã vô hiệu, phần thưởng của tôi sẽ không gọp một xu nào với các người nữa."

"Vậy à."

Bên ngoài lều vang lên tiếng cãi vả, Trần Vũ Phong nghe thấy tiếng hờ hững của một người đàn ông sau đó là tiếng vang dữ dội cũng tiếng hét lên vì đau đớn.

Khẽ nhăn mày, lúc đầu không ra ngoài vì cứ nghĩ chức nghiệp dược sư luôn được ưu ái trong thế giới này nếu xẩy ra tranh chẩp thì sẽ không bị đánh, bởi vì một khi bị đánh dược sư có quyền kiện họ với hiệp hội và được quyền bảo vệ tối ưu, nhưng không ngờ những người này dám ra tay đánh người ở nơi có nhiều người xung quanh như vậy.

Trần Vũ Phong lắng tay nghe xem có ai đến ngăn cản không nhưng những người bên ngoài hoàn toàn thờ ờ, bất đắc dĩ cậu đành để Tiểu Pi trở lại trên đầu Đại Bạch sau đó lấy gối lại rồi để đầu Đại Bạch lên, nhìn tụi nó không bị đánh thức cậu mới yên tâm đi ra ngoài.

Cách lều cậu không xa bốn người đàn ông đang bắt nạt một cô gái, có một người còn đưa chân dẫm vào bụng cô gái mà dây nghiến.

"Mày có đưa không."

"Khụ, khụ tôi với các người không còn liên quan." Cô gái dược sư đau đớn nhưng vẫn miên cường cắn răng nói..

Có lẽ đây không phải lần đầu cô bị họ đánh, bởi Trần Vũ Phong không thấy sự ngạc nhiên hay sừ xin giúp đỡ của cô, chỉ có cắn răng quật cường trên khuôn mặt trai sạn xạm màu đó.

"Mày muốn chết." Người đàn ông nghiến tăng giơ chân lên định đạp thêm một cú lên bụng cô gái, nhưng không thành công.

Ông ta bị một chàng trai nắm cổ áo rồi quăng xuống đất.

Trần Vũ Phong đã nhanh chóng chạy đến sau đó nắm áo từng người rồi quăng ngã, sau đó đứng chắn trước mặt cô gái.

"Thằng khốn, bớt xía vào chuyện củ người khác đi." Người đàn ông cầm đầu té trên đất liền tức dựng đứng dậy nhìn cậu "Mày muốn chết à."

"Đại ca, thằng này là chủ nhân của con thú màu trắng đấy, không thể chọc vào."

"Sợ cái chó gì, vũ khí còn không lấy ra được, chỉ là một thằng phể vật." Người đàn ông cầm đầu nghe đàn em nói liền đầy khinh thường mà cười."

"Ồ, đúng rồi, tôi phế lắm, nhưng những thằng bắt nạt phụ nữ sau đó bị đứa yếu như tôi nhứt lên rồi quăng ngã cũng yếu không kém." Trần Vũ Phong đút hai tay vào túi quần nhàn nhã nó sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý "Yếu bóng."

"Mẹ nó, mày dám chửi tao." Tên cầm đầu nghe vậy liền tức nhiên, nhìn thái độ không mận không nhạt của cậu càng khiến hắn nổi khùng, không. cần biết sau lưng cậu có ai hắn liền nhào qua muốn đánh cậu nhừ tử.

Ba tên đàn em thấy vậy do dự một chút rồi cũng đánh qua.

Trần Vũ Phong chẳng thèm tránh né mà đưa tay chụp nắm đắm của tên cầm đầu đánh qua sau đó giơ chân đá vào giữa hán của hắn.

"Để tôi chỉnh hình miễn phí cho ông nhé, dù có yếu bóng thì vẫn cần hùng dũng á." Trần Vũ Phong cười nhạo sau đó như có như không mà liếc vào phía dưới nơi mới bị cậu đạp mạnh của tên cầm đầu.

Hắn ta đau đớn mà ngã xuống đất rên rỉ, ba tên đàn em thấy vậy liền không đánh trực diện mà chạy vòng quanh, ỷ mình có ba người mà dùng chiêu điệu hổ ly sơn, để người này dụ sự chú ý của cậu còn hai người khác thì đánh lén, nhưng rất tiếc người bọn họ đụng phải là Trần Vũ Phong, chỉ vài giây cậu đã đá văng ba tên đó ra xa, những cú đá tinh chuẩn đều nhắm ngay giữa hán mà đạp mạnh vào.

Tiếng rên rỉ cùng chửi rủa vang lên đầy trời.

"Các người biết không, một dược sĩ sư nếu bị các chức nghiệp khác tấn công mà không có lý do liền có thể kiện cho kẻ đánh mình theo mức án mà vết thương đang gánh chịu, mất án có thể lớn cũng có thể nhỏ phụ thuộc vào nguời khởi kiện."

"Chỉ tốn vài đồng tiền, bọn tao đếch sợ." Tên cầm đầu đau đớn nhưng vẫn cãi lại, nếu như không phải thằng chó này xen vào thì thứ hắn có được nhiều hơn, dù con nhỏ đó có kiện đi nữa cũng chẳng thắm thó gì.

"Ha nghĩ thật đẹp, bây giờ hai bên đã không còn là đồng đội rồi nếu bị kiến tôi cho các ngươi bị giam cầm đến chết." Trần Vũ Phong cười khẩy "Thật ra tôi không phải xen vào chuyện người khác, mà là các người đang thách thức uy quyền của tôi, nếu có người ở trong nhà người khác la lối đánh người thì các người có đánh lại không, à mà không dù có giết cá người cũng không phạm tội."

Ba tên kia nghe vậy liền run rẩy, họ biết cậu đang nói thật cái ánh mắt đầy lạnh lẽi cùng chán ghét đó, chỉ cần bọn hắn nói thêm câu nào liền sẽ động thủ.

Tên cầm đầu mặt đầy oán hắn nhìn cậu sau đó dẫn theo đàn theo tháo chạy, trước khi đi còn không quên để lại một câu đầy hung ác "Bọn mày chờ đấy."

Trần Vũ Phong nghe xong liền bật cười "Sao nghe quen thế nhỉ, y chang mấy câu trong phim truyền hình hắc bang vậy, không ngờ có ngày mình cũng nghe được câu này."

"Cậu, cảm ơn cậu."Cô gái dược sư bỏ dậy sau đó lấp bấp nói.

"Không sao, tôi chỉ thấy cô rất tốt, không nên bị như thế."

"Số phận của chúng tôi đã định sẵn phái như thế rồi, những dược sư đến từ thế giới khác mới được hoàng gia trọng dụng, còn người ở đây chỉ có khi sức mạnh được quý tộc công nhận thì mới được thu nhận." Cô gáu dược sư buồn bã nói, cuộc đời cô là như thế, lang thang với một nhóm người nào đó, bởi vì là con gái mà bị lợi dụng đánh đấp, sức mạnh quá yếu nên những tổ đội bình thường không đồng ý thu nhận chỉ có thể vào đội của những tên khốn ỷ thế hiếp người.

"À, tôi là Trần Vũ Phong, rất vui khi biết cô." Không biết phải an ủi người khác như thế nào, Trần Vũ Phong đành giơ tay ra giới thiệu tên.

Cô gái dược sư cũng giơ tay bắt lấy "Tôi là Anna, Anna Gider."

"Vậy tiếp theo cô định như thế nào, tôi nghỉ bọn người kia sẽ không tha cho cô đâu."

Anna lắc đầu thở dài "Tôi cũng không biết, có lẽ ra khỏi thôn này sẽ bị chặn đường đánh cướp, hoặc bị giết ở đâu đó, tuy nội thành này về mặt kỉ cương khá tốt nhưng nhà của tôi ở nội thành Ruta."

"Tôi có ý này, cô đi cùng chúng tôi đi, dù sao chúng tôi cũng định nhận nhiệm vụ đi đến những nơi khác nếu như hộ tống cô về nhà thì chúng tôi sẽ nhận nhiệm vụ ở đó." Trần Vũ Phong đề nghị, dù sao cũng sẵn tiện cứ giúp đỡ vậy, chỉ cần cô ấy về đến nhà rồi tìm được một nhóm khác thì sẽ ổn thôi.

"Thật, thật sao." Anna đầy kinh ngạc, sau khi thẩy cái gật đầu khẳng định của cậu liền cúi đầu đầy cảm kích "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều."

"Vậy cô yên tâm ngủ đi, sáng mai tôi sẽ nói với các bạn của mình." Trần Vũ Phong xua tay rồi xoay người về lều.

"Được, chúc cậu ngủ ngon."

Trần Vũ Phong vén cửa lều rồi đi vào, nhìn thấy Mạnh Kỳ đã thức dậy nghe tiếng động nhìn qua cũng không mấy ngạc nhiên.

Tiếng động lớn như vậy mà người mạnh nhất nhóm như Mạnh Kỳ không nghe thấy mới kỳ lạ.

"Dậy rồi à, chắc cậu cũng nghe được đi." Trần Vũ Phong khẽ cười.

"Cậu cứ quyết định đi, tôi không có ý kiến." Mạnh Kỳ gật đầu thẳn thắn nói.

"Thôi ngủ tiếp đi, tôi ngủ đây." Trần Vũ Phong cũng không nằm trên niệm cậu chạy vào lòng Đại Bạch mà lấy bụng nó làm gối nằm, cả người dần dần thả lỏng

Mạnh Kỳ nhìn cậu muốn nói rồi lại thôi cuối cùng nghe tiếng thít thở đều đặn của cậu liền từ bỏ mà nằm xuống, khi cảm nhận luồng sức mạnh kỳ lạ bao bọc Trần Vũ Phong thì cậu ta đã thức, nhưng luồng sức mạnh này rất quen thuộc nên cũng không ngồi dậy hỏi.

"Ngày mai lại hỏi vậy."