Khi tất cả đều trở nên cạn kiệt sức lực. Nhóm người Roma giống như cá nằm trên thớt, bọn họ đã không còn có sức chống chọi được nữa, Yuta cũng không còn giữ được vòng bảo hộ vây quanh mình
Tất cả đều chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa lao về phía bọn họ.
"Ông Ađam." Nhóm Riva đỏ bừng mắt mà hét lớn, nhưng bọn họ không có ai có thể phân thân chạy đến giúp được cả.
"Màn chắn nước."
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hô lớn từ trong rừng vọng ra, một tấm chắn bằng nước bao vây lấy nhóm của Roma khiến quả cầu lửa đang lao tới nhanh chóng bị dặp tắt.
"Rống." Tiếng rống lớn đình tai nhức óc khiến những người bên ngoài không khỏi kinh sợ, lỗ tai bọn họ trở nên lùng bùng tay chân run rẩy. Tất cả hoạt động hiện tại của bọn họ đều bị đình chỉ một, ai náy đều cúi gặp người ôm lấy đầu mình.
Một con thú màu trắng trên lưng chở hai chàng trai xong ra ngoài lao thẳng về phía những tên sát thủ vừa bị tiếng rống làm cho mơ hồ.
"Qủa cầu nước." Ashi đưa tay lên bắn vài quả cầu bằng nước vào kẻ địch.
Trần Vũ Phong cũng tranh thủ lúc bọn chúng chưa kịp phản ứng mà dùng kiếm chém vào cổ bọn họ, mỗi nhát chém đều cực kỳ ngoan độc mà chính xác, chỉ một đường thẳng bọn chúng liền ngã nhào trên mặt đất.
Trần Vũ Phong đã không còn giống như lúc đầu khi vừa bước chân đến thế giới này, trong cái xã hội không xem trọng tính mạng con người này nếu như cậu không bảo vệ chính mình cũng như người thân của mình thì người chết chính là bọn họ. Cậu phải cầm đao lên dẹp bỏ sự lương hiện cảu bản thân đối với những kẻ muốn đưa mình vào chỗ chết, sự lương hiện cảu cậu sẽ không biến mất nhưng nó sẽ không tùy tiện thể hiện với những kẻ không xem bọn họ là con người.
Bản thân cậu hiện tại có thể giết người mà không thay đổi sắc mặt nhưng nó không có nghĩa cậu thực sự yêu thích việc này, việc khiến tay mình dính máu khiến mỗi đêm cậu đều không có cách nào ngủ ngon, sự tội lỗi từ việc tước đoạt tính mạng của người khác khiến trái tim cậu đau đớn, nhưng cậu sẽ không lùi bước, cậu cần phải bảo vệ những người xung quanh cậu.
Sau khi đánh một nhóm người ngã xuống, Đại Bạch liền nhanh chóng lùi lại tránh khỏi thanh đao đang quét về phía mình rồi lùi về phía trước màn chắn nước.
Trần Vũ Phong nhìn mồ hôi trên trán Ashi liền không khỏi lo lắng: "Anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi vẫn còn chóng cự được một chút." Ashi mỉm cười nói.
Thật ra anh ta đã mất sức quá nhiều, nếu như cứ cố gắng thì chỉ một chút nữa thôi đôi chân anh ta cố gắng duy trì sẽ biến trở về thành đuôi cá. Một khi không còn đôi chân thì anh ta không thể tiếp tục ở trên cạn mà phải nhảy ngay vào nước nếu không anh ta sẽ bị mất nước , thời gian dài có thể dẫn đến tử vong.
Nhưng với tình cảnh hiện tại anh ta không thể nói ra được chuyện này, chỉ tiếp xúc không bao lâu nhưng anh ta cho rằng mình hiểu cậu rất nhiều, nếu như để cậu biết tình trạng hiện tại của mình thì cho dù hy sinh cả tính mạng cậu cũng sẽ để anh ta dừng tay, hoặc cậu sẽ kêu anh ta nhanh chóng rời đi, đừng ở lại đây nữa.
Nhưng điều đo là điều mà một ke3ngao5 mạn như anh ta không thể chấp nhận nổi, việc nhận định một con người là bằng thủ là người thân cảu một nhân ngư là một chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng cả gia đình anh ta đã nhận định cậu, không phải vì dấu ấn của thần linh mà vì bản thân cậu.
Trần Vũ Phong nghe anh ta cứng rắng nói liền không khỏi đau lòng, thật sự anh ta không cần phải cố gắng vì bọn họ như thế, cậu thở dài nhìn anh ta mà nghiêm túc dặn dò: "Ashi, từ giờ tôi không cho phép anh ra tay nữa, cứ giữ vẫn màn chắn cứu họ giúp tôi là tốt lắm rồi, từ giờ bản thân tôi sẽ bảo vệ mọi người."
"Được." Ashi ngập ngừng một chút nhưng nhìn sự kiên định cùng cố chấp trong mắt cậu anh ta vẫn thở dài đồng ý.
Ashi nhảy khỏi lưng đại bạch rồi đi vào trong màn chăn của mình, từ bên trong anh ta van64co1 thể quan sát rất rõ trận chiến bên ngoài.
Nhóm người Riva nhìn thấy Trần Vũ Phong đến thì thở phào, LiLi đẩy Tali về phía màn chắn sau đó thấp giọng cầu xin: "Ashi, anh có thể cho cô bé vào trong được không."
Ashi liếc nhìn Trần Vũ Phong thấy cậu gật đầu liền mở màn nước ra một lỗ để cô bé đi vào.
"Cảm ơn." LiLi lòng đầy cảm kích nói. Cô ta biết hiện tại nguy hiểm như thế nào, cho dù anh ta không đồng ý bọn họ cũng không thể muoa75n chủ nhân để ép buộc, nhưng cuối cùng anh ta lại đồng ý, chỉ cần như vậy nhóm cảu cô ta đã thực sự có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi. Cô ta nợ anh ta một lần sau này chắc hcan81 sẽ trả lợi.
Không giống như LiLi chỉ chú ý màn chắn được nhanh chóng mở ra, Ravi là một ông chú lão luyện ông ta đã nhìn thấy cái gật đầu đầy nhẹ nhàng cảu Trần Vũ Phong đang ngồi trên lưng Đại Bạch ở gần đó. Nếu như phải cảm ơn thì bọn họ phải cảm ơn sự lương hiện cảu chàng trai nhỏ nhắn nhưng cực kỳ anh dũng này.