Thức ăn được nấu chín Trần Vũ Phong liền lấy hai cái đĩa cùng một cái bát ra, múc vào bên trong một phần các món ăn mà cậu đã nấu.
"Được rồi mọi người tự múc ăn nhé." Cậu đứng dậy rồi nói sau đó đi về phía nhóm binh sĩ Arai.
Nhóm Mạnh Kỳ nghe vậy liền múc phần cho từng người còn bên phía Bara Ly, Lan múc cho anh trước rồi mới múc cho mình sau đó những người ở phía họ mới bất đầu múc cho bản thân, dù sao bọn họ cũng biết phận ăn ké của bản thân nên không đến mức trách cứ nhóm Mạnh Luân vô lễ với chủ nhân của bọn họ.
Trần Vũ Phong đi đến cạnh nhóm binh sĩ, đưa thức ăn cho Arai đang đứng dậy tiếp đón cậu: "Đây là phần xin lỗi về rắc rối mà thú triệu hồi của tôi đã gây ra cho mọi người, mong mọi người không ghét bỏ nó."
"Không, không sao có thể. Cậu quá khách sáo rồi." Arai xua tay nói, anh định từ chối nhưng nhìn nhóm binh sĩ đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn những món ăn trên tay cậu liền không thể từ chối được, dù sao những thứ này chắc không đáng là bao như vậy đợi đến khi đến chủ thành anh ta sẽ bù đắp lại sau cũng được.
"Vậy mong anh nhận lấy, bởi vì không nhiều lắm nên mọi người nếm thử một chút nhé." Trần Vũ Phong đưa thức ăn qua rồi xoay người trở về nhóm của mình.
Bên phía ngồi bên cạnh bếp đều có chừng mực bọn họ ăn vừa đủ no bảy phần liền ngừng lại, dù sao người nấu vẫn chưa ăn gì bọn họ không thể nào ăn hết tất cả thức ăn mà không chừa lại cho cậu được. Khi Trần Vũ Phong trở lại thì thấy thức ăn vẫn còn liền mĩm cười, đúng là những đồng đội tốt.
Cậu múc thêm một chút cho Đại Bạch còn lại thì tự mình ăn.
"Này nhân loại." Đại Bạch ăn xong liền thì thầm vào đầu cậu.
"Sao vậy." Cậu không nhìn nó mà tiếp tục ăn thức ăn của mình.
"Bên trong khu rừng này lạ lắm. Có một khí tức mà ta đã từng quen trước đây." Đại Bạch tiếp tục nói.
"Mày biết nó là gì chứ."
Đại Bạch lắc đầu: "Không." Nó không nhớ ra, có lẽ khí tức này nó đã gặp vài ngàn năm về trước. Bởi vì sau đó nó đã chìm vào một giấc ngủ đông cực kỳ dài không còn gặp bất kỳ ai nữa.
Trần Vũ Phong nghe vậy liền trầm ngâm, một thứ khiến Đại Bạch để tâm thì chỉ có thể là thứ gì đó cực kỳ đáng sợ hoặc thứ gì đó khá quan trọng đối với nó mà thôi: "Mày cảm thấy nó là gì."
"Một thứ đáng sợ đối với loài người." Đại Bạch lười biếng duỗi người. Đúng vậy nó không sợ khí tức đó, nhưng nếu là nhân loại nhỏ bé này của nó thì chắc chắn không thể làm gì được, thứ đó có thể diệt tất cả loài người.
"Đáng sợ thế." Trần Vũ Phong cảm thán. Đúng là một đánh giá đáng sợ mà, nếu thật sự như vậy thì nó mạnh đến thế nào:
"Nhưng sao nó lại ở trong khu rừng này."
"Ta nghĩ nó không thể rời khỏi đây." Đại Bạch bò vào lòng cậu rồi nằm xuống: "Linh hồn nó đã bị giam cầm."
Giam cầm. Trần Vũ Phong kinh ngạc, một thứ đáng sợ như vậy thì ai có thể giam cầm nó ở nơi này: "Chẳng lẽ là do anh hùng làm."
"Không phải. Nhân loại không thể làm được chuyện này." Đại Bạch quả quyết. Đúng là trước đây có người có thể đánh bại rồng nhưng hắn ta không thể giết được rồng, thứ này còn có khí tức mạnh hơn rồng... Không, khoan đã:
"Nhân loại, bỗng nhiên ta nghĩ ra được rồi. Ta biết khí tức này là thứ gì rồi."
"Hả. sao bỗng nhiên lại nghĩ ra rồi." Trần Vũ Phong kinh ngạc.
"Ta nhớ đến một người, sau đó ta lại cảm thấy rất có khả năng này." Đại Bạch hừ lạnh nói, đung vậy trên đại lục này thứ có thể tiêu diệt được nhân loại chỉ bằng một hơi thở thì chỉ có chủng tộc đó: "Rồng, trong khu rừng này có một con rồng bị giam cầm."
"Rồng." Trần Vũ Phong kinh hãi: "Mày nói là loài rồng sao. Làm sao có thể."
"Ta đoán không sai đâu, chắc chắn đây là khí tức của loài rồng. Tuy nhiên cái cảm giác thân thuộc này làm ta cảm thấy con rồng này chắc chắn từng quen biết với ta." Đại Bạch nói: "Ta muốn đi gặp nó xem sao."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền trầm ngâm, nếu thật sự trong khu rừng này có một con rồng thật sự thì loài người nhỏ bé như cậu làm sao có thể vào trong tim nhân ngư đây. Chuyện này đúng là khó khăn mà, lão già khốn kiếp kia rốt cuộc lão ta cho cậu cái sức mạnh đó rồi làm được thứ quái quỷ gì khi đối mặt với rồng đây hả.
"Nhân loại." Đại Bạch vẫy vẫy chiếc đuôi dài của mình một cách thich thú: "Ta muốn đi xem thử người bạn già kia thế nào rồi, chắc chắn hắn ta là bạn của ta đấy."
"Chuyện này để sau khi chúng ta tham gia lễ đăng cơ rồi sẽ tính sau, hiện tại không phải là lúc." Trần Vũ Phong nghe thấy giọng nói tràn đầy vui vẻ của Đại Bạch liền cảm thấy đau đầu: "Khi chúng ta kiếm nhân ngư thì sẽ để người tìm nó sau."
"Được, ta sẽ chờ đến lúc đó." Đại Bạch cười khanh khách rồi lại hừ lớn căn dặn: "Đến lúc đó ngươi không được liều lĩnh mà đi một mình nghe chưa. Loài rồng cực kỳ ghét nhân loại đó, nếu hắn ta bắt gặp ngươi thì chắc chắn chỉ một chiêu ngươi sẽ chết."
"Tao biết rồi." Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại, cậu biết chứ bởi vì cậu chẳng muốn chết đâu. Cái chủng tộc chẳng thèm nói chuyện với loài người chắc chắn một khi gặp cậu sẽ thổi bay cậu đi mà không để cậu nói bất kỳ lời nào.
"Vũ Phong." Mạnh Kỳ thấy cậu bổng nhiên ngừng lại động tác ăn của mình liền khẽ gọi. Cậu ta biết chắc chắn hiện tại cậu đang cùng Đại Bạch nói chuyện với nhau, nhưng Arai đã thông báo chuẩn bị di chuyển nếu cậu không mau ăn hết thì chắc chắn sẽ đói bụng đó.
Trần Vũ Phong nghe tiếng gọi liền ngước lên nhìn, thấy Mạnh Kỳ đang nhìn mình liền hỏi: "Sao vậy."
"Cậu mau ăn đi, chúng ta phải tiếp tục đi rồi." Mạnh Kỳ nói. Trần Vũ Phong nghe vậy thì ngại ngùng cười, thì ra chỉ nói chuyện cùng Đại Bạch một chút mà đã sắp rời đi rồi, cậu đúng là ngu ngốc mà:
"Được rồi, để tôi thu dọn trước."
Mạnh Kỳ nghe vậy liền lắc đầu: "Cậu ăn đi, bọn tôi dọn giúp cậu."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền mỉm cười gật đầu: "Vậy làm phiền mọi người nhé."
"Không phiền." Những người khác trong nhóm của cậu nghe vậy liền đồng loạt nói. Sau đó bọn họ chia nhau ra dọn dẹp, bởi vì những đồ được bày ra đều có thể trực tiếp ném vào trong túi không gian nên việc dọn dẹp rất nhanh chóng. Nhưng tính cách của Trần Vũ Phong rất kỹ lưỡng, cậu không muốn để đồ chưa rửa vào túi không gian nên những người khác cũng theo tập tính này của cậu, trước khi bỏ vào túi không gian thì rửa sạch sẽ rồi mới bỏ vào.
Bọn họ dọn song thì Trần Vũ Phong cũng ăn xong. Nhóm người tiếp tục lên đường, thời gian hiện tại đã bớt nắng rất nhiều, nhóm người đi trong các tán cây càng không cảm nhận được cái nóng vì vậy bọn họ khá thoải mái khi di chuyển chậm rãi như thế này.