Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 721: Bên trong tòa tháp




Chương 721: Bên trong tòa tháp

Đã hơn mười phút trôi qua nhưng dị tượng diễn ra phía ngoài tòa tháp Ma pháp Tối thượng vẫn còn tiếp tục, chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Trông đến, không có nửa tiếng đến một tiếng là sẽ không kết thúc.

Turan quan sát thêm một lát, thấy chẳng nhìn ra được là chuyện gì thì cũng đành thôi, quay vào trong. Đối diện với nó lúc này là một người đàn ông quá tuổi trung niên sở hữu thân hình có phần gầy gò, được che lấy bởi một lớp áo choàng hào nhoáng phối màu xanh dương với tím có ánh kim.

Đối phương mặt mang râu ria lởm chởm, đôi mắt thâm quầng và cái mũi cao hơi quá cỡ trông thật mất cân đối. Nói thô ra thì là xấu xí.

Kì thực cũng không tới nỗi nào, chỉ có điều khi nghĩ tới việc đây là người quản lý tòa tháp Ma pháp Tối thượng, dễ khiến cho hình tượng bị phóng đại, sụp đổ cũng thảm hơn nhiều lần.

Nữ người sói Camilier ở bên cạnh, dè chừng nhìn lấy người đàn ông, ý thù địch thể hiện rõ. Cô ta từ lúc mới vào tòa tháp đã luôn có biểu hiện bất an, không tránh khỏi cảnh giác với mọi thứ.

Turan ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi gặp được đối phương. Bởi nó biết được ngay rằng đây là ai. Rung động linh hồn hoàn toàn trùng khớp.

Là đại pháp sư Velduran.

Vừa gặp Turan, đối phương liền cất tiếng chào vẻ trịnh trọng:

– Chào mừng cậu đến với tòa tháp Ma pháp Tối thượng! Rất vui được tiếp đón!

Hơi nhăn mày, Turan cảm thấy không quen. Vị đại pháp sư nên là kẻ cứng đầu một mực thể hiện rõ bản ý của mình cơ. Tính cách của đối phương… dường như bị thay đổi thành một kẻ khác vậy.

– Ông thật sự là Velduran?

Turan nói thẳng ra nghi vấn của mình.

– Đúng vậy.

Đối phương đáp ngay kèm theo nụ cười tươi rói, tiếp tục:



– Đừng ngạc nhiên quá. Những gì xảy ra với linh hồn lang thang kia, tôi đều biết cả.

“Tâm ý tương thông?” Turan nghĩ đến, nhưng lại cảm thấy không quá thực tế.

– Là linh hồn trở về với chủ. – Velduran giải thích – Phải. Ngay khi ấy…

Vừa nói, đối phương vừa đưa tay về trước làm ra động tác bóp hệt như Tử thần Sứ đồ lúc bóp tan linh hồn lang thang của Velduran.

Turan thấy vậy, không tránh khỏi suy diễn một hồi. Sự việc tất nhiên không đơn giản. Bây giờ nghĩ lại, nó thế mà chẳng hiểu vì sao mình phải đi lùng bắt linh hồn lang thang của vị đại pháp sư. Mặt khác, việc đó lại có ý nghĩa gì đây.

Velduran nói “linh hồn trở về với chủ” vậy có nghĩa phần linh hồn đó và bản thân ông ta vốn là bị tách rời. Linh hồn lang thang bên ngoài gây ra sự thiếu sót ở bản thể – kẻ giữ vai trò quản lý tòa tháp, hẳn là không thể nào chấp nhận được khi mà đã sắp tới lúc tòa tháp mở ra.

Hội Tử thần Sứ đồ nhúng tay vào chuyện này, có hai khả năng: hoặc là được nhờ vả, hoặc đây vốn là bổn sự của họ. Turan nghiêng về phần khả năng đầu tiên hơn, bởi hội Tử thần Sứ đồ được biết đến chỉ làm việc trên đối tượng n·gười c·hết, mà Velduran rõ ràng là còn sống rất tốt.

Nghĩ đến đây, Turan có hơi tò mò rằng đối phương đã sống qua khoảng thời gian ấy như thế nào. Tòa tháp được ông ta dựng nên ở đây, vậy mà chẳng có ai nghĩ đến rằng ông ta vẫn sống ở chính nơi này. Hàng chục năm là ít.

Kì thực, có lẽ là chẳng ai dám tin tưởng điều đó mới đúng. Dù sao thì chuyện tòa tháp đã từng gây ra ảnh hưởng rất lớn, nếu Velduran còn nán lại vậy thì chính là gan to bằng trời.

– Tòa tháp… ông vẫn luôn ở đây ư?

Turan nêu lên nghi vấn. Nó không định hỏi trực tiếp điểm mấu chốt.

Đối phương nghe, gật đầu, xong lại lắc đầu, bảo:

– Phải mà cũng không phải. Tòa tháp là nơi nhận được sự bảo hộ.

Dứt lời, đưa tay làm động tác chỉ lên trên. Turan nhất thời nhìn không hiểu, xong mới nhận ra ông ta đang ám chỉ ai.

Không phải các Chính thần, mà còn cao hơn thế nhiều. Nếu là có liên quan đến hội Tử thần Sứ đồ, khiến họ bỏ tâm sức ra thì quả nhiên không thể thiếu sự tham gia của những sự tồn tại cao hơn.



Tuy nhiên, khó mà nói chính xác được là ai. Đại Chính thần, không ai biết cụ thể có bao nhiêu vị, mà họ còn chẳng phải cao nhất. Đại Thánh Tôn, Turan lại không dám nghĩ nhiều đến thế.

Có điều, nếu xác định được là có người phía trên tác động, vậy thì có thể hiểu vì sao các vị thần lại bỏ qua nơi đây. Velduran hẳn không phải nhân vật quan trọng gì, nhưng cố trốn trong tòa tháp thì đối phương cũng chẳng làm gì được.

Tóm lại thì tòa tháp mới là trọng điểm. Turan bất giác nhìn quanh một lượt. Khung cảnh bên trong tòa tháp trông khá bình thường, giống như một đại sảnh được lát đá và đắp tường cẩn thận, phủ hết lên bằng một màu xanh xám.

Các loại thiết bị, bàn ghế có đủ cả, chỉ là cực kì thiếu người. Dễ dàng thấy được nhiều bàn quầy cần có người đứng, nhưng hoàn toàn trống không. Nhắc đến, nơi đây có thiết kế khá là giống với ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, chỉ thay cái chủ đề.

– Vậy ông nói “không phải” là có ý gì? – Turan lại hỏi.

Vẻ mặt Velduran trầm xuống. Ông ta có vẻ như không muốn nói quá sâu vào chuyện này. Sau một hồi lưỡng lự, đối phương vẫn là lên tiếng:

– Có hai điểm chính. Một, như đã nói, linh hồn trở về. Trước đó không thể xem là chính mình hoàn toàn.

Turan gật nhẹ đầu. Nó để tâm tới điểm thứ hai hơn. Dù sao chuyện một bản thể có thiếu sót không thể đem ra giải thích cho cái “không phải” ấy được.

– Điểm còn lại, – Velduran nói tiếp – nơi đây là bên trong tòa tháp, nhưng cái cậu thấy được, đều chỉ là hình chiếu.

– Hình chiếu?

Turan ngạc nhiên thốt, không nhịn được lại nhìn quanh thêm mấy lần. Nó chẳng thể nào nhận ra có gì khác biệt để gọi là hình chiếu. Thông qua kỹ năng chủ đạo, nó càng thêm xác nhận những gì nhìn thấy được đều là thật.

Như biết được ý nghĩ của Turan, Velduran cười nhạt một tiếng, từ tốn giải thích:

– Hình chiếu cũng không phải đang nói là thật hay giả. Giống như ảo ảnh của ốc đảo trên sa mạc do ánh sáng bị bẻ cong. Ốc đảo là thật, hình ảnh thấy được cũng là thật, chỉ là vị trí tương ứng có sự sai biệt. Nên chỉ ốc đảo ở vị trí tương ứng của hình ảnh đang thấy mới là giả, cũng tức dựa vào nhận thức của người gặp ảo ảnh.



Turan nghe hiểu. “Ảo” trên thực tế là chỉ sự phân biệt với “thực” của một đối tượng nhất định. Nếu thay đổi đối tượng nhìn nhận thành “ảo” đấy, thì chính là thực.

So sánh với tình huống hiện tại, Turan đoán rằng những thứ đang hiện diện nơi đây đều tồn tại dựa trên những thứ thật sự tồn tại nơi khác, nên mới gọi là hình chiếu. Nhưng cụ thể chiếu như thế nào thì nó còn chưa thể nắm biết được. Kỹ năng ‘Thông hiểu’ chẳng phải vô dụng trong trường hợp này, mà là do nó không thể tìm được đầu mối.

– Nói như vậy, bản thể thật sự của ông còn đang ở chỗ khác?

Đây là điểm mấu chốt để xác định trọng lượng đối phương. Nếu Velduran chỉ giữ vai trò quản lý riêng tòa tháp này, vậy thì giá trị bản thân cũng sẽ bị giới hạn ở đó. Ngược lại nếu ông ta nắm giữ nhiều hơn thế, Turan sẽ cần cân nhắc cải thiện mối quan hệ với đối phương.

Vị pháp sư cười tươi rói, song lại lộ vẻ áy náy, đáp:

– Đúng vậy. Phận làm người quản lý, phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Không phải chuyện sinh tử, mà là thuận tiện hay không. Nói nôm na, nếu có sự tình xảy ra, cái thân xác này cùng với linh hồn đều có thể lập tức từ bỏ.

– Từ bỏ thì có tác dụng gì? – Turan tò mò hỏi – Cũng đâu thể khiến “ông” ở chỗ khác đột nhiên xuất hiện hay mạnh mẽ hơn.

– Vấn đề này thì phải quay lại câu chuyện hình chiếu. Hình chiếu bao gồm nhiều thứ, nhưng nhất định không phải là tất cả. Nếu là tất cả thì đó đã hoàn toàn trở thành một cá thể riêng biệt. Mà… hãy coi như đó là luật, không thể cho phép tồn tại hai tôi cùng lúc.

Turan trầm ngâm hồi lâu. Việc này nghe có vẻ rất thâm sâu, nhất thời khó mà làm rõ được. Kì thực, nó cũng chẳng cần phải làm rõ, chỉ là bản thân có một niềm khao khát với sự hiểu biết mà thôi.

– Được rồi. Cảm ơn ông đã giải thích.

– Không dám nhận. – Velduran cười bảo – Mặt khác, cậu tìm tới tòa tháp có việc gì?

Turan không vội đáp. Nó cảm thấy đối phương tỏ ra đặc biệt khách khí với mình. Điều này có phần không phù hợp. Nếu là còn ở dạng linh hồn lang thang thì còn hiểu được, giờ Velduran là người quản lý tòa tháp, tệ lắm thì cũng nên nói chuyện ngang hàng với nó cơ.

– Chủ yếu là vì Lily.

Turan đáp gọn, chờ phản hồi từ vị pháp sư. Ông ta bần thần một lúc như đang hồi tưởng lại rất nhiều thứ, xong thì mới cất tiếng:

– Là cô bé ấy. Thật sự là một viên ngọc quý. Cậu tìm được ở đâu vậy?

– Ông thật sự muốn hỏi? – Turan nhíu mày.

– À- không! Thuận miệng mà thôi, đừng để ý. – Velduran vội chữa – Ngoài ra… không còn gì khác?

Turan không đáp. Nó vốn đã tỏ rõ rằng không muốn tiết lộ nhiều. Dù cho đối phương là người quản lý tòa tháp, nhưng quy tắc hoạt động nó lại chẳng biết bao nhiêu.