Chương 718: Công việc hoàn thành
Là sức sống. Turan biết chuyện gì đã diễn ra, bởi nó đã nhờ vào kỹ năng ‘Thông hiểu’ thấy được danh sách kỹ năng của Shelah. Cô ta cứu Darmil, tất nhiên là sử dụng kỹ năng chủ đạo của bản thân – ‘Chuyển đổi sinh mạng’.
Chi tiết của kỹ năng này ngắn gọn là: chủ động chuyển đổi sức sống với mục tiêu chỉ định. Tác dụng có hai loại, vừa có thể ban cho đối tượng sức sống của bản thân, vừa có thể lấy đi sức sống của đối tượng.
Loại đầu tiên đơn giản hơn, bởi dù sao ngọn nguồn sức sống cũng là của chính mình, có thể chủ động, dễ điều khiển. Ngược lại, trừ phi đối tượng buông lỏng cảnh giác, không phản kháng thì mới có thể lấy đi, nên gần như không thể dùng trong chiến đấu.
Dù vậy, để cứu chữa một người vẫn rất khó. Đối với loại v·ết t·hương nhỏ, Shelah có thể trích ra một phần sức sống của chính mình để tăng cường hiệu quả hồi phục của bản thân đối tượng, nhưng tốt nhất vẫn là nên phụ thuộc vào thuốc hồi phục. Cơ chế như thế, sử dụng lên chính mình dĩ nhiên là kém đi rất nhiều. Chính Turan cũng đã tìm được minh chứng vào lần du hành ở phó bản ‘Vùng đất hoang tàn’ cùng đội Khiên xám.
Turan đã không nghĩ rằng Shelah có thể nhờ vào kỹ năng ‘Chuyển đổi sinh mạng’ cứu sống một người từ cõi c·hết. Dựa vào phản ứng của Athenia, có thể thấy được điều này không phải là bí mật đối với cô ta, và có lẽ nhiều người khác cũng biết, bao gồm vị phó đoàn trưởng Wyndur.
Như vậy xem đến, đây chẳng khác gì là một tấm bùa cứu mạng, chỉ cần bản thân không b·ị đ·ánh tới mức thịt nát xương tan. Thậm chí Turan có lý do tin rằng nếu linh hồn còn tồn tại, chưa thật sự c·hết đi thì Shelah vẫn có thể cứu sống được.
Chỉ tiếc cái giá phải trả là quá lớn. Nghe qua bộ dạng của Shelah, đoán chừng tái sinh cũng không thể loại bỏ thương tổn đặc thù ấy. Lại nói ở tình huống đó, nếu tái sinh, cô nàng là sẽ bị đưa về lục địa phía Đông, muốn tới kịp chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng rõ là chuyện không thể nào.
Coi như bỏ lỡ. Hiện tại, Shelah vẫn còn đang sống thoi thóp như một người thực vật, chỉ giữ được một chút ý thức, còn lại thì đến cả suy nghĩ cũng khó.
Cũng chẳng biết khi đấy Kull bạo gan thế nào lại mở miệng bảo rằng Turan có cách, cho nên cả nhóm đã mang theo Shelah đi tới tận bây giờ. Thực sự là gây khó dễ cho tất cả mọi người. Sống thực vật đâu phải dễ dàng gì, cho đối phương mau chóng tái sinh có khi còn tốt hơn nhiều.
Turan thoáng nghĩ như vậy, cũng chẳng dám thật nói ra. Mọi người trong lòng hẳn đều biết, chỉ là còn giữ chút hi vọng mà thôi. Vì để đến được lục địa phía Tây, họ đã dành ra quá nhiều, không đành lòng từ bỏ.
– Tình trạng thế nào?
Turan hỏi. Nó không cần phải đề cập cụ thể về cái gì.
– Không khả quan lắm. – Kull đáp – Sức sống càng ngày càng kém, vốn là nên kết thúc từ sớm rồi, chẳng rõ nhờ vào đâu kéo dài tới tận bây giờ.
Có lẽ lúc đó Kull cũng không thật sự cho rằng chuyện này có thể làm phiền tới đội trưởng. Nếu Shelah nửa đường c·hết đi, vậy thì chẳng thể trách cậu ta, càng chẳng thể dây tới nó.
Nhưng Shelah vẫn sống, kì diệu lạ thường.
– Darmil vẫn ở cạnh sao? – Turan hỏi.
– Không rời nửa bước. Có khi tôi thắc mắc cậu ta có cần đi vệ sinh hay không.
Câu bông đùa không hề hài hước. Du hành giả ở Thần cấp này đã có thể dựa vào nguyên khí điều tiết phần lớn hoạt động sống của cơ thể, việc nhịn ăn nhịn uống, nhịn bài tiết, vân vân có thể kéo dài rất lâu. Dĩ nhiên vẫn không nên vượt quá giới hạn, sẽ gây ảnh hưởng xấu. Chiến đấu lúc nào cũng nên ở trạng thái tốt nhất.
Turan đoán chừng Darmil đã sử dụng vật phẩm nào đấy duy trì mạng sống cho Shelah. Chỉ có cậu ta mới có đủ lý do làm chuyện ấy, cũng như là năng lực.
– Để cậu ta nói chuyện với tôi.
Turan bảo, cố tình gằn giọng vài tiếng sau cùng để nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng. Điều này cũng có nghĩa là, Kull nên để cho Darmil tạm thời rời khỏi chỗ.
Tín hiệu truyền âm từ viên đá ngừng một lúc, lại vang lên:
– Turan. Xin lỗi, tôi vẫn ở cạnh cô ấy.
Là tiếng của Darmil. Từ lời nói dễ dàng đoán được Kull đã không thể thuyết phục cậu ta tạm thời rời đi.
– Không sao. Tôi hỏi thẳng luôn, cậu đang dùng thứ gì giúp cô ta?
Tựa như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, Darmil đáp ngay:
– Tấm bùa hộ thân mà anh tôi cho. Shelah cũng có một tấm. Dựa vào mối liên kết giữa chúng, tôi có thể giữ mạng cho cô ấy… thêm một lúc.
Turan biết tấm bùa đó. Nó đã từng được nghe Darmil kể qua. Tác dụng của tấm bùa rất đáng kinh ngạc, chỉ là không hiểu tại sao lần này nó lại không thể giúp cứu cậu ta một mạng mà phải nhờ vào Shelah. Trái lại, tấm bùa bây giờ trở thành thứ duy trì sinh mạng cho cô nàng vũ công.
– Turan! – Darmil thốt, chừng như mất kiên nhẫn – Cậu có thể cứu cô ấy, đúng không?!
– Có lẽ.
Turan đáp, có phần hời hợt. Nếu là dựa vào lời cầu khấn, nó có thể cứu được đối phương, nhưng điểm mấu chốt là vị thần mà lời cầu khấn được cất đến sẽ phản hồi. Không thì cho dù có tác dụng cũng là rất hạn chế.
Hơi suy nghĩ, Turan nói tiếp:
– Cậu có thể nhờ nhà Altoris.
Mặc dù thông qua nghe ngóng biết được, nhà Altoris không có tham gia vào sự kiện chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng, nhưng nếu Darmil đã ở đây thì tin chắc tìm đến sự giúp đỡ của họ là không khó.
Darmil thở hắt một hơi, dạng như thẫn thờ, bảo:
– Kì thực… họ không giúp được, bảo rằng việc cứu chữa vượt quá năng lực.
Turan không cho là vậy. Có lẽ lý do đúng hơn là cái giá phải trả để cứu Shelah là quá lớn so với lợi ích đạt được. Thử so sánh, kể cả hai tấm bùa hộ thân mà Darmil đang sử dụng cũng chỉ có thể gắng giữ hơi tàn của cô nàng vũ không thì đã đủ thấy độ phức tạp của vấn đề.
Thành thật mà nói thì Turan cũng không muốn cứu giúp Shelah, chỉ là nó chẳng thể làm ngơ việc cô ta đã cứu sống Darmil. Mặc kệ lúc đó cậu ta có thể sẽ c·hết thật hay không thì chuyện cũng đã xảy ra.
Vậy nên, biểu hiện vẫn phải có. Còn thành công hay không thì đành phải đổ cho vận mệnh của đối phương rồi. Nếu không tốt, sau này tìm cách bù đắp là được. Huống hồ chi vẫn nên để người thụ ơn là Darmil đền đáp mới đúng.
Mặt khác, có thể lợi dụng chuyện này thăm dò một hồi nội tình của một số kẻ, cũng như cách nhìn của chúng.
– Velduran.
Turan trầm giọng bảo, đồng thời nâng tay đưa về trước. Từ đó, một vệt sáng màu trắng sữa nhảy ra, biến thành một đốm lửa trắng vật vờn. Đó không gì khác hơn chính là linh hồn lang thang của vị đại pháp sư.
– Ngươi không sợ ta chạy?
Tên pháp sư có ý khiêu khích thốt.
Turan không hề để tâm, nói:
– Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.
– Vậy phải khiến ngươi thất vọng rồi. Ta vốn đã chẳng còn gì để mất.
– Cũng tốt.
Đoán trước được câu trả lời của đối phương, Turan cũng không có biểu hiện gì khác. Nó sau đó hơi nâng cánh tay trái, kích thích dấu hiệu ở lòng bàn tay một chút.
Như nghĩ đến Turan định làm gì, đốm lửa trước mặt rung động dữ dội, biểu thị lòng e sợ. Linh hồn đơn độc rất khó thể che giấu cảm xúc của mình.
Chốc, khung cảnh xung quanh chìm vào trong một màu xám ảm đạm, và chẳng bắt Turan phải chờ quá lâu, từ bên người nó xuất hiện một dáng người cao ráo ẩn dưới lớp áo trùm màu đen.
Một Tử thần Sứ đồ. Người này chính là Turan gọi tới. Việc này mặc dù đi ngược lại lời căn dặn của thần Syrathr, nhưng nó nào có quan tâm.
– Ngươi làm rất tốt.
Đối phương lên tiếng, giọng nói thể hiện rõ cảm xúc vui mừng, nhưng một nửa âm thanh sau cùng lại có phần vặn vẹo tựa la hét, chẳng biết vì giận dữ hay đau đớn.
– Đợi đã.
Turan thốt, đưa tay ngăn cản Tử thần Sứ đồ tiến về trước. Không chờ đối phương thắc mắc, nó nói tiếp:
– Tôi cần ngươi làm một việc.
– Đây không phải là một cuộc giao dịch.
Tử thần Sứ đồ tỏ vẻ khó hiểu bảo. Dù vậy, đối phương cũng không lập tức từ chối mà chờ đợi lời kế tiếp. Nói cách khác, chỉ cần yêu cầu của Turan hợp lý là có thể thực hiện.
Đã vậy nó cũng không nên ngần ngại nữa, hỏi:
– Một người đã dùng hết sức sống, có thể cứu trở lại không?
Đối phương cười. Chẳng hiểu sao mặc dù không thấy được diện mạo, Turan lại có thể chắc rằng đối phương đang cười. Có lẽ là tồn tại mối liên kết nào đó giữa các Tử thần Sứ đồ để họ có thể giao tiếp tốt hơn, và bản thân nó đang sở hữu dấu hiệu viên đá sinh mạng nên cũng làm được ở một mức độ nhất định.
– Việc nhỏ đó, chính ngươi có thể làm được.
Turan ngẩn người. Nó bất ngờ. Chuyện mà chính nhà Altoris cũng ngại làm, chính mình vậy mà có thể làm được. Còn là việc nhỏ như theo lời đối phương.
– Nhớ cái hương vị khi mà ngươi ăn linh hồn chín muồi chứ? – Tử đồ Sứ đồ nói tiếp – Đó chính là ngọn nguồn sức sống, tinh thuần nhất. Chỉ là sức sống, ngươi có thể dễ dàng dựa vào ngọn nguồn sức sống mà tạo ra. Tất nhiên dùng như thế thì có phần lãng phí… ngươi nỡ sao?
Lời giải thích của Tử thần Sứ đồ không nhiều, nhưng bản thân là một người trải nghiệm, Turan hiểu được hàm ý của đối phương. Thật sự, làn khói màu trắng xám sinh ra từ dấu hiệu viên đá sinh mạng nhờ vào việc hấp thụ linh hồn chín muồi là vô cùng quý giá. Thứ đó có thể cứu mạng nó, và ắt hẳn còn có nhiều năng lực ấn tượng khác nữa.
Tim đập nhanh, khí huyết dâng cao. Turan trở nên hồi hộp. Nó tham lam, không muốn nhường làn khói – ngọn nguồn sức sống mình chiếm được cho bất kì kẻ nào khác. Nó thậm chí có thể chém g·iết, c·ướp đoạt.
Tử thần Sứ đồ hài lòng nhìn lấy phản ứng của đối phương. Hắn ta cười thành vài tiếng trầm đục, lại không tiếp tục để ý Turan nữa mà điềm nhiên bước về trước, đưa tay tóm lấy đốm lửa màu trắng cũng chính là linh hồn vị đại pháp sư.
Bóp tan. Đốm lửa biến thành vô vàn đốm sáng li ti, rồi cũng chẳng biết tản đi đâu chốc thì mất hết cả.
“Đó chẳng lẽ là c·ái c·hết… thật sự?!” Turan thầm thốt. Nó lại không thấy được Tử thần Sứ đồ hấp thụ gì cả. Linh hồn vị đại pháp sư, kém cỏi như vậy, đến mức bị chê rồi chăng.
– Công việc hoàn thành.
Tử thần Sứ đồ lên tiếng, chỉ chừa cho Turan chút thời gian phản ứng thì đột ngột biến mất, cũng trả về cho nơi đây khung cảnh đầy màu sắc vốn có.