Chương 716: Chuẩn bị đánh trận
Sa mạc nóng bức với mặt trời treo trên đỉnh đầu không ngừng thiêu đốt thế gian. So với vùng sa mạc ở phía nam rừng Hayet của vương quốc Enria mà Turan từng đi qua thì nơi đây quả thật không hề cho phép sự sống tồn tại. Du hành giả Thần cấp hơi thấp một chút đã khó mà chống chịu nổi với sự khắc nghiệt của môi trường rồi, càng đừng nói tới những người dân thường hay thậm chí là Nihr.
Do vậy, Turan rất lo lắng cho Lily. Đang ở trên xe, và mặc dù em ấy được trang bị lấy một bộ trang phục phủ kín cả người được phù phép chuyên dùng để chống chọi cái nóng nhưng rõ là chúng không thể hoàn toàn loại bỏ được tác hại của môi trường lên cơ thể.
– Anh đừng lo. Em chịu đựng được.
Lily lên tiếng khi nhận thấy ánh mắt dò hỏi từ Turan. Cả hai đi xe ra khỏi tòa thành đã được nhiều giờ và nó đã hỏi thăm qua tình trạng đối phương tận ba mươi lần là ít.
Đi cùng hai người còn có nữ người sói Camilier. Mới đầu cô ta còn thuận miệng trấn an vài câu, sau vì có lẽ cảm thấy nhàm chán hoặc đơn thuần không cần thiết, trở nên thờ ơ với hết thảy.
Vậy lại không khiến bất kì ai khó chịu, ngược lại còn thành hòa hợp đến lạ thường. Lily một mực chăm chú vào một quyển sách về ma pháp; Turan thì tập trung lái xe, tâm trí mải suy nghĩ về một số chuyện, thỉnh thoảng sực nhớ lại quay về sau nhìn và hỏi thăm tình trạng Lily.
Được thêm một lúc, Turan ngừng xe, cất tiếng:
– Tới điểm hẹn rồi.
Chờ cho hai người phản ứng, nó nói tiếp:
– Anh sẽ tới gặp đối phương trước. Em cứ chờ ở đây. Camilier, cô xem chừng em ấy.
– Vâng, thưa cậu chủ.
Nữ người sói đáp. Lily thì chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Phía trước, cách không xa là một doanh trại lớn chiếm hẳn một nửa tầm mắt. Nơi đây tính sơ có thể chứa vài nghìn quân là ít. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu đấy chỉ là quân lính bình thường, nhưng Turan tự nhiên rõ ràng đối phương là ai.
Quả thật có phần đáng sợ. Dù cho đây không phải là lần đầu Turan tới chỗ của đối phương, cũng là đi một mình, nhưng chẳng thể nào quen nổi.
Tướng quân Nalisha, đội quân của bà ta là bất khả chiến bại, đã từng chinh chiến khắp lục địa trung tâm và góp phần to lớn tạo nên đế quốc Carnato hiện tại. Tất nhiên, đội quân ấy đối với đế quốc đến giờ vẫn luôn là một nguồn sức mạnh khổng lồ không thể thay thế.
Turan có cái nhìn chung. Mỗi cá nhân ngoài những năng lực cơ bản của một người lính, đều có Thần cấp không dưới 15. Bản thân nó giờ cũng chỉ mới có Thần cấp 15 mà thôi, đối đầu với một đội ngũ mười người toàn du hành giả đồng cấp đã có phần quá sức, càng đừng nói tới những kẻ đã từng chinh chiến sa trường g·iết người và hủy diệt vô số.
Turan không muốn nghĩ nhiều. Nó không phải đến để đánh nhau. Đối phương cũng sẽ chẳng gây sự làm gì. Hẳn là nên tập trung vào nhiệm vụ chính.
Đến gần doanh trại, hai người lính tiếp đón Turan. Sau một vài tra hỏi theo lệ, một người quay trở vào thông báo, người còn lại theo Turan ra dẫn nữ người sói và Lily cùng vào. Dù gì cũng đã có hẹn trước nên quá trình cực kì thuận lợi.
Tại căn lều được chỉ định, nhóm Turan ngồi chờ. Hai lần gặp đầu tiên, Turan đều gặp nữ tướng quân Nalisha ở căn lều chủ có đầy đủ uy thế. Đối phương tất nhiên muốn lộ rõ quyền uy của mình cho người lạ, và cũng là để thể hiện cho quân lính dưới trướng thấy.
Những lần sau tương đối đơn giản hơn, cứ ở căn lều tương đối rộng rãi có thể tiếp khách là được. Chẳng phải thân quen gì, mà là hòng thuận tiện. Quân sự bận bịu, không phải lúc nào cũng rảnh rỗi kéo cả đám làm trò trong khi hai bên đều đã biết nhau.
Không để nhóm Turan phải đợi quá lâu, chỉ mới vài phút một vị quân nhân trang bị đầy đủ giáp và v·ũ k·hí tiến vào lều. Đối phương mặc dù không cố tình, vẻ uy nghi vẫn hiện ra không giấu được. Mái tóc màu hồng nhạt được cột gọn gàng và đôi mắt màu hổ phách có thần ngược lại khiến người khác dễ chịu chút ít. Dù sao bản ý là thân thiện.
Người đến tự nhiên là nữ tướng quân Nalisha.
– Không để các cậu chờ lâu đi.
Đối phương cất tiếng, chẳng chút câu nệ ngồi vào phía đối diện.
– Vài phút mà thôi. – Turan hời hợt đáp, dò hỏi – Chỗ này… sắp đánh lên rồi?
Nalisha cười nhạt, bảo:
– Đó là tất nhiên. Ai tới đây mà chẳng chuẩn bị cho chuyện đó. Nói đi, cậu cần tôi làm gì?
Đối phương quả nhiên không cho phép Turan có bất kì cơ hội dò la thông tin nào, chỉ thiếu điều đuổi đi thôi. Đã đến nước này, nó dĩ nhiên cũng cần phối hợp.
– Quy tắc của tòa tháp vẫn chưa có manh mối. Đã vậy, chúng ta chỉ có thể đánh đòn phủ đầu.
– Hửm. Nói thế, cậu đã có mục tiêu?
– Mục tiêu có rất nhiều. Thay vì chọn thứ khó đoán, chẳng bằng tìm người quen.
Nalisha nhíu mày. Bà ta chưa bao giờ nhanh nhạy trong chuyện mưu lược hay đoán ý, càng đừng nói tới lòng người. Kì thực, cũng chẳng phải loại người thẳng thắn. Nếu cần tìm một từ đơn giản để mô tả thì chính là ngốc.
Ngốc ở đây là so với những kẻ mà ở vị trí của Nalisha cần phải đối mặt, không tránh khỏi việc chịu thiệt. Thế nên để bù đắp, vị nữ tướng quân ra tay luôn rất mạnh bạo với đối thủ của mình, khiến cho chúng phải suy nghĩ cẩn thận hậu quả trước khi quyết định chơi mưu kế với bà ta.
Hiểu được điều này, Turan không định dây dưa, hơi ngừng lại liền nói tiếp:
– Quân đoàn Ungreilt. Đừng vội ngạc nhiên, tướng quân có lẽ cũng đã biết phần nào mối quan hệ giữa tôi và quân đoàn Ungreilt, cụ thể hơn là vị phó đoàn trưởng. Chúng ta ở một phương diện nhất định có thể xem là đồng minh.
Hai mày Nalisha dãn ra, rõ là cảm thấy thoải mái hơn không ít khi đối phương quyết định thẳng thắn.
– Chuyện đó chẳng phải là bí mật gì. – Nalisha đáp – Thế nên cậu chọn mục tiêu là quân đoàn Ungreilt, sẽ không tránh khỏi khiến kẻ khác chê cười.
– Đúng là thế.
Turan không phủ định. Dò la mối quan hệ hiện tại giữa quân đoàn Ungreilt với đội quân dưới trướng Nalisha rất đơn giản, chỉ là khó mà xác định mối quan hệ ấy là khắn khít hay chỉ tạm thời hợp tác. Nhưng thế đã đủ để các bên nhận định xung đột giữa quân đoàn Ungreilt và Nalisha là một màn kịch.
– Do vậy, – Turan tiếp tục – chúng ta phải đánh thật. Tốt nhất là đánh đến hao tồn chủ lực của cả hai.
– Không thể.
Nalisha lập tức lên giọng. Bà ta không phản đối chuyện hợp tác giữa hai bên, cũng vì lý do đặc thù mà nhất định phải làm thế. Tuy nhiên, chuyện làm hao tổn đáng kể tới đội quân của mình là không thể chấp nhận được. Cái giá phải trả hoàn toàn không đáng.
Turan hít sâu một hơi, tỏ vẻ đang kiềm nén cảm xúc. Nalisha có thể ngốc trong chuyện mưu tính, nhưng lợi ích căn bản luôn là có thể thấy rõ mồn một. Nếu không thì bà ta đã chẳng bước tới vị trí hiện giờ.
– Nếu thế thì phía quân đoàn Ungreilt cần chịu gấp đôi thiệt hại. Nói cách khác, thảm bại trong cuộc xung đột.
– Tên nhóc kia chấp nhận như thế?!
Nalisha nghi ngờ hỏi. Và đúng là bà ta gọi vị phó đoàn trưởng là tên nhóc. Trên thực tế nếu chỉ so về tuổi đời thì chẳng có gì bất ngờ cả. Thậm chí nữ tướng quân cũng có thể gọi Turan như vậy, nhưng có lẽ còn phụ thuộc vào chuyện đối tượng có khiến bà ta vừa ý hay không.
– Sẽ không. – Turan khẳng định – Thế nên chúng sẽ phải lừa cậu ta một vố.
Tiếng cười chợt vang lên đầy sảng khoái từ phía nữ tướng quân Nalisha. Bà ta có vẻ rất thích chuyện gây khó dễ cho Wyndur.
– Được. Cứ làm như vậy.
Đối phương dễ dàng đồng ý với kế hoạch khiến Turan không khỏi ngẩn ngơ một hồi. Nó vốn còn tưởng rằng Nalisha sẽ gặng hỏi về lý do hay cả làm cách nào lừa được nữa cơ. Chuyện thành thế này khiến cho mọi chuẩn bị trước đó đều toi công vô ích.
– Ngạc nhiên? Không cần phải ngạc nhiên! – Nalisha mạnh mẽ xua tay – Cậu là người thông minh, sẽ không làm ra quyết định ngu ngốc. Ta không phải là tin tưởng cậu, mà là tin tưởng vào sức mạnh của mình.
Turan nghe xong gật đầu, trên gương mặt hiện lên ý cười. Khi một người đạt tới sức mạnh nhất định, người khác sẽ không dám gây hấn. Kẻ dù là ngốc thì vẫn còn biết sợ. Trừ phi đối phương điên rồi.
– Nếu tướng quân đã chắc chắn như vậy, chi tiết kế hoạch ở đây. – Turan nói, đặt lên bàn xấp giấy tờ, tiếp tục – Cuối cùng, cần làm rõ một điều trước khi kế hoạch bắt đầu: trong trận chiến sắp tới giữa hai bên, bất kể bên nào chịu thiệt hại, nhất định phải đánh đến long trời lở đất, khiến cho bất kì ai cũng không dám xen vào.
– Ta đã rõ. – Nalisha hời hợt đáp – Chẳng phải cậu chỉ muốn đi vào tòa tháp thôi sao, không thể chờ tới khi sự kiện bắt đầu? Mặt khác nếu thật sự cần, cũng chẳng phải là ta không thể tự mình đưa cậu đi.
– Ý tốt của tướng quân tôi xin nhận. Nhưng sự tình phức tạp hơn nhiều.
Nalisha lười nói thêm, xì một tiếng bảo:
– Tóm lại là cậu không muốn giải thích.
Giải thích không có ý nghĩa. Turan hiểu rằng Nalisha muốn làm rõ nguyên nhân làm bản thân an tâm hơn. Bà ta mặc dù dám chắc đối phương sẽ không dùng mưu kế gây thiệt hại cho mình, nhưng cảm giác bí ẩn không nhìn rõ được ấy vẫn thật khó chịu, vô hình làm cho bất an. Hoặc có lẽ, chỉ đơn thuần là tò mò.
– Được rồi. Nếu đã không có chuyện gì khác, cậu có thể đi. Đánh với quân đoàn Ungreilt cũng chẳng phải nói là có thể làm ngay được.
– Trông cậy vào tướng quân. Chúng ta đi.