Chương 711: Sương mù lại dâng
Hơi suy nghĩ, Kull đưa một câu trả lời hời hợt cho thắc mắc của Shelah:
– Không thể tính là hòa thuận hay không được. Gọi là bất đồng đi.
– Khác gì nhau chứ!
Shelah bĩu môi bảo. Cô ta hỏi, nhưng có lẽ chẳng phải đang tìm câu trả lời.
– Thế, cô trông chờ điều gì? – Kull thắc mắc.
Đối phương không đáp, thay vào đó lên tiếng rít vài hơi vì gió lạnh. Xong, cô nàng vũ công quay đầu nhìn vào phía trong tàu, đoán chừng đang mông lung nghĩ về Darmil hoặc Athenia.
– Tôi chỉ muốn trở nên có ích.
“Vậy là đồng cảnh ngộ à?” Kull nói thầm, lại lắc đầu phủ định. Cậu không giống. Bản thân cậu muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại, không chỉ đơn thuần muốn trở nên có ích, mà còn phải có sức mạnh và quyền lực. Có lẽ sâu thẳm trong tim, cậu khao khát chúng.
– Cô đã có ích rồi.
Kull nhận định. Theo cậu thấy, vai trò của Shelah trong nhóm, hay cả tổ đội được lập riêng đều khá nổi trội và khó mà thay thế. Vũ công mặc dù chỉ giúp thành viên của nhóm tăng cường các mặt đã có như về sức mạnh, tốc độ hay khả năng hồi phục, nhưng nếu thiếu đi, thực lực tổng hợp sẽ suy giảm đáng kể. Vũ công hay người cầu khấn, một trong hai nhất định phải có trong một đội nhóm hoàn chỉnh.
Kì thực, thân là thám đạo kiêm sát thủ, một người song chức nghiệp như Kull, bản thân sẽ luôn được ưu tiên lựa chọn khi thành lập đội nhóm. Thế nhưng vấn đề là cả đội trưởng Turan hay tên đấu sĩ Darmil đều không thật sự cần cậu, và dù thiếu đi thì họ vẫn sẽ du hành tốt, đồng thời có thể tìm người thay thế một cách dễ dàng.
Vị thế của Kull bị đe dọa, bởi chính sự bất tài của bản thân, và cậu không thích điều đó. Tiếc là cậu cũng chẳng biết cần nên cố gắng như thế nào nữa cả. Cậu đã và đang làm hết sức rồi.
Cuối cùng, có lẽ duy nhất chỉ có năng lực tình báo của Kull là thật sự được xem trọng. Và vì vậy, cậu một mực tăng cường mặt ấy. Bất kì thông tin nào mà đội trưởng muốn biết, cậu nhất định sẽ lấy cho bằng được, bất kể phải trả cái giá đáng sợ gì đi chăng nữa.
Nhiệm vụ trước mắt, Kull chỉ đóng góp với vai trò phụ trợ. Tương lai, nhiệm vụ ở vương quốc Danlion mới là thứ thật sự khiến cậu thể hiện hết khả năng của mình, trở nên tỏa sáng.
Do đó, thành thật thì Kull có phần xem nhẹ chuyến hành trình hiện tại. Đấy lại không có nghĩa là cậu bỏ bê nhiệm vụ hay làm việc kiểu đối phó. Chỉ là, cậu sẽ không cố làm gì quá sức bản thân mà lại không nắm chắc. Nói cách khác, cậu sẽ không liều mạng. Nhiệm vụ hoàn thành là đủ rồi.
Tất nhiên việc đội trưởng b·ị b·ắt đi vẫn có ảnh hưởng không nhỏ tới Kull, nhưng cậu đâu thể làm gì hơn được nữa. Lại nói, đội trưởng cũng đã chuẩn bị trước hết cho tình huống như vậy rồi, nếu mà hoảng loạn thì sẽ lộ ra thiếu năng lực, thậm chí bị coi là vô dụng.
Shelah tặc lưỡi, không chút nào giấu đi ý khinh miệt của mình, đáp:
– Không ngờ cậu đến cả chút ý chí đấu tranh cũng chẳng có.
Kull không phủ nhận, chỉ đành cười trừ. Cậu biết mình hoàn toàn có thể áp đặt ý kiến lên Darmil, đồng thời làm liều một trận ở trên tàu, nhưng cái giá phải bỏ ra cậu lại thấy chẳng hề xứng đáng.
Lapus, ông ta chắc hẳn sẽ vì kiêng dè nhà Altoris mà nhượng bộ. Phản ứng của đối phương tới giờ đã cho thấy rõ rằng việc đưa Darmil tới nơi an toàn là một sự ưu tiên.
Lời mời tới đảo hẳn là giả, hay đúng hơn là lời khách sáo. Đối phương cần là thể hiện thái độ, cho nhà Altoris thấy được bản thân hoàn toàn không có ý đối chọi.
Tình huống như thế, điều Kull có thể làm và nên làm là biểu thị thái độ của đội nhóm thành lập bởi ý chí của Turan. Athenia tất nhiên đã làm rõ điều đó, Darmil thì hành động dựa vào mong muốn riêng, nhưng cũng chẳng hề trái ngược. Nếu biết đối phương đối xử khác với mình vì nhà Altoris, tin chắc anh chàng đấu sĩ sẽ chẳng vui vẻ gì.
So sánh, chỉ có riêng Kull là đến giờ vẫn còn do dự. Cậu đã gặp qua vị thương nhân, và vì e sợ, cậu tìm phương án nước đôi, cũng chính là không hành động. Như vậy nên an toàn hơn cả.
Turan sẽ nghĩ như thế nào, Kull không dám đoán. Cậu chỉ biết đơn giản rằng nếu cậu và Darmil tới được lục địa phía Tây để hội họp cùng cậu ta, nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Kế đó mọi thứ đều chỉ cần nhờ đội trưởng mà thôi.
Thấy phản ứng chịu phép đáng khinh của Kull, Shelah càng thêm xem thường, quay người bực tức bỏ đi. Cô ta tất nhiên là muốn lợi dụng cậu gây tác động tới Darmil và Athenia, tiếc là tên thám đạo này quá nhát gan rồi.
Chờ Shelah hoàn toàn khuất dạng, Kull mới nhẹ vươn người, sải chân thoắt cái lao phốc lên trên nóc tàu. Mấy người thủy thủ trông thấy nhưng cũng chẳng để ý nhiều thêm bởi họ không hề e sợ cậu, càng không lo cậu làm loạn cái gì cả. Nếu có thì cũng chỉ là tự làm khó bản thân.
Kull đối với một người thủy thủ vừa nhìn mình nhe răng cười, xong mặc cho đối phương nhíu mày khó hiểu, một mạch leo thẳng lên trên đính cột buồm lớn nhất của tàu.
Tàu biển tuy có động cơ, nhưng phần lớn đều dựa vào sức gió để di chuyển. Thân thuyền tiếp xúc với nước sẽ được điều chỉnh hoặc phù phép để giảm sức ép và ma sát; mặt khác cánh buồm cũng được phù phép để có thể lợi dụng sức gió một cách lớn nhất mà không bị thổi cho gãy. Trừ phi gặp phải bão lớn hoặc các mối đe dọa khủng kh·iếp, chiếc tàu sẽ luôn dựa vào cánh buồm là chính để tiến về trước.
Trên cao, nhờ vào giác quan tinh nhạy, Kull có thể trông thấy được rất xa. Có điều, kỹ năng chủ đạo của cậu lại không thể giúp được nhiều ở khoảng cách ấy, cũng là đáng tiếc.
Biển đêm vắng lặng đến đáng sợ, khiến người ta phải rùng mình, và tất nhiên chẳng phải là do gió lạnh. Kull quan sát, một mực tìm kiếm. Đất liền còn chưa thể thấy được trong tầm mắt, nhưng một số thứ không tốt lành thì rất dễ dàng có thể tìm được.
Hẳn không phải là Thủy quái. Chúng sẽ không để yên cho một con tàu lớn như thế này.
Là tàu biển, không chỉ một, mà là một đội tàu. Trông tình hình, khả năng hai bên đụng phải là rất thấp. Mặt khác, những đốm lửa chập chờn một cách vô định chỗ đội tàu ấy khiến Kull không khỏi bận tâm.
Kull trước khi bắt đầu chuyến vượt biển đã đặc biệt tìm hiểu về vùng biển. Nơi đây mặc dù có hải tặc, nhưng đám bọn chúng cũng là ham sống, sẽ chỉ đánh c·ướp theo kế hoạch hoặc đóng quân tập kích các con đường biển quan trọng. Dại dột lang thang trên biển, nhất là giữa đêm sẽ chỉ khiến bản thân làm mồi cho đám quái.
– Tàu ma.
Kull phỏng đoán. Đó là một chủng quái, chỉ là tương đối đặc thù, và thường chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Tàu ma rất khó giải quyết bởi lượng sinh lực lớn, đồng thời hầu như miễn nhiễm với nhiều loại sát thương. Bên cạnh đó chủng quái này đuổi rất dai, lại còn mang theo trên mình số lượng lớn quái nữa nên nếu có thể tránh, các đội tàu nhất định sẽ không làm ra lựa chọn thứ hai.
Kull nảy sinh ý định dẫn dụ Tàu ma tới hòng gây ra một đợt náo loạn, lòng lại sợ rằng người của vị thương nhân xử lý không tốt thì c·hết cả đám. Là rất mạo hiểm.
Hít sâu, Kull nắm siết tay một vật. Thế nhưng khi cậu còn chưa kịp quyết định thì từng làn khói mờ nhạt bất chợt hiện lên xung quanh. Chúng tăng lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khiến mọi thứ chìm trong một màu trắng xóa.
Sương mù, hệt như sáng nay, dày đặc tới nỗi nếu chẳng phải nhờ kỹ năng chủ đạo Kull sẽ hoàn toàn quên mất rằng bản thân đang ở trên đỉnh cột buồm, chệch bước mà ngã nhào xuống dưới. Sương mù này tất nhiên không bình thường, có thể ảnh hưởng cả tâm trí người khác.
Kull loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của mấy người thủy thủ. Một trong số chúng là yêu cầu những vị khách trên tàu trở về phòng. Kull quyết định làm ngơ. Lần trước đã bỏ lỡ cơ hội, lần này có thế nào cậu cũng phải tra rõ thực hư.
Ở trên đỉnh cột buồm, họ hẳn cũng không thể trách cậu đi.
Trời vốn dĩ lạnh, từ khi sương mù dâng lên, cái lạnh dần biến mất. Kull lo rằng đó là vấn đề các giác quan bị ảnh hưởng, nên để an toàn, tự mình nốc lấy một bình thuốc giữ ấm cả cơ thể lẫn tinh thần. Thuốc này có hiệu quả kém hơn mấy tấm bùa mà Turan đã từng đưa, nhưng so sánh thì tất nhiên tình huống hiện không hề tệ đến mức phải dùng bùa.
Kull cứ thế im lặng bám trên đỉnh cột buồm một hồi lâu. Cậu không ngừng vận dụng kỹ năng chủ đạo của bản thân hòng dò xét được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nhưng mọi thứ có vẻ vẫn bình thường.
Chỉ là, càng như vậy, Kull lại càng thấy bất an. Sương mù dày đặc dường như đã thành chuyện thường ngày đối với các thủy thủ nên họ chẳng hề e ngại gì cả.
“Chẳng lẽ vượt biển bình thường chính là thế?” Kull nghĩ lầm, lại lập tức bác bỏ suy nghĩ ấy. Cậu vốn chuẩn bị rất kỹ cho chuyến vượt biển, không thể nào có chuyện bỏ sót thông tin quan trọng như vậy cả. Huống hồ chi, lúc cả nhóm vẫn còn thuyền của mình, chuyện sương mù mặc dù có gặp, lại chẳng hề nghiêm trọng tới mức này.