Chương 70: Cuộc Hẹn Của Darmil
Hai chiếc xe bán tải đến được thành Tailor thì trời cũng đã trưa. Vào thành xong thì Pongru có ngỏ lời mời cùng ăn bữa cơm trưa nhưng Turan đã mượn cớ rằng mình còn bận việc mà từ chối. Pongru thấy thế thì cũng không ép, dù rằng Heathier có vẻ không vừa ý lắm.
Nhưng mọi chuyện đều không có ảnh hưởng đến kế hoạch của Darmil. Thực tế thì trưa nay nó có một cuộc hẹn với Phalsia. Phải rất khó khăn nó mới có thể mời được cô gái tóc tím xinh đẹp này nên chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
Turan lúc trên đường đi có nhắc đến Phalsia và cổ vũ Darmil làm thân với cô ta. Dù rằng Darmil không rõ lý do là gì lại khiến cậu ta hăng hái với chuyện đó đến vậy nhưng nó từ đầu vốn đã không có ý định chùn bước rồi. Trong những chuyến du hành thì còn gì vui thú hơn là có một bóng hồng bên mình chứ.
Tiffia có thể là mục tiêu khó nhằn nhất mà Darmil từng gặp, nhưng Phalsia thì không như vậy. Ít nhất thì cô ta không đánh đố hay thách thức khả năng suy nghĩ của nó. Mà dù thế thì cũng không có nghĩa là Darmil đã từ bỏ Tiffia. Cô ta đối với nó vẫn mang một sức hút khó cưỡng, chỉ là có vẻ như Turan giữ một vị trí quan trọng trong lòng cô ta, mà nó thì không muốn làm cậu ta khó xử.
– Turan, trưa nay tôi ăn riêng nhé?
Darmil cất tiếng hỏi sau khi thấy Tiffia đã rời đi mất. Không phải là nó đang xin phép, chỉ là đang báo cho Turan biết để tránh làm ảnh hưởng tới kế hoạch của cậu ta.
– Cứ tự nhiên. – Turan đáp ngay – Sáng mai đúng giờ tập trung trước tòa nhà Centaury ở quảng trường trung tâm là được.
– Được. Tôi biết rồi.
– Mà… chỉ tò mò thôi. Cậu có việc gì vui à?
Darmil không biết là cảm xúc của mình lại để lộ ra ngoài như vậy. Dù sao thì nó cũng không định giấu giếm gì, cười đáp:
– Ha ha. Phải. Tôi có hẹn ăn trưa với cô Phalsia.
Turan nghe xong thì mở tròn mắt ngạc nhiên mất mấy giây.
– Nhanh như vậy?! – Turan thốt – Từ khi nào mà…
– Thì lúc sáng đấy thôi. Cậu biết đấy, hẹn được cô ấy cũng không phải dễ đâu.
Darmil nói, mỉm cười đắc ý. Việc lời mời của nó được Phalsia đồng ý khiến nó có lại sự tự tin với chính mình. Sau mấy lần thất bại với Tiffia thì nó đã bắt đầu có suy nghĩ rằng mình không hấp dẫn như mình vẫn tưởng, nhưng rõ ràng là nó đã lầm.
Turan dù ngạc nhiên nhưng không có vẻ gì là ngưỡng mộ trước sự thành công của Darmil, chỉ bảo:
– Thế thì tốt rồi. Tiến lên. Tôi cổ vũ cho cậu.
– Cám ơn. Nhất định sẽ thắng.
Điểm hẹn gặp với Phalsia là một nhà hàng ở gần cổng phía nam của thành Tailor. Darmil ban đầu có ngỏ ý muốn đến tận chỗ nghỉ của Phalsia để đón thế nhưng cô ta lại nhất quyết từ chối. Trông thái độ cương quyết của Phalsia thì Darmil biết mình không nên cố chấp làm gì, chỉ khiến cô ta chán ghét mà có khi hủy cả cuộc hẹn.
Darmil đứng đợi ở trước nhà hàng, ngay bên dưới một mái hiên, cũng là điểm chờ xe buýt đi qua. Nó lúc này đã thay một chiếc áo sơ mi sọc ca-rô màu xanh dương cùng quần ka-ki vàng xám. Bộ quần áo đơn giản nhưng thoải mái và phù hợp với một buổi hẹn ăn trưa. Dù gì nhà hàng này cũng không phải là một nơi sang trọng gì. Chính Phalsia đã chọn nơi đây với lý do rằng món ăn rất ngon.
Darmil kiểm tra đồng hồ một chút: vẫn còn khá sớm so với giờ đã hẹn. Thế nhưng nó bây giờ đã bắt đầu cảm thấy đói. Trước khi đến đây nó có ăn trước một ít đồ ăn vặt nhưng dường như chúng chẳng thấm tháp gì với cái bụng của nó.
– Anh đợi đã lâu chưa?
Một giọng nói êm dịu vang lên từ phía sau. Darmil liền quay lại và nhận ra ngay chủ nhân giọng nói không ai khác chính là Phalsia.
Phalsia đang mặc một chiếc áo sơ mi trễ vai màu xám nhạt cùng một chiếc váy màu tím đen rất hợp với mái tóc dài của mình. Darmil cũng có để ý đến đôi giày đế cao mà Phalsia đang mang. Dù đế giày không quá cao nhưng vẫn đủ để mái đầu của cô ta ngang với tầm mắt của nó.
Đôi mắt màu xanh nước biển lúc này nhìn chằm chằm vào Darmil, cùng đôi môi tô màu hồng nhạt khẽ mím lại. Darmil biết là Phalsia đang đợi một lời khen ngợi, mà nó thì không hề thiếu thứ đó.
– Thật xinh xắn, Phalsia. – Darmil thốt – Như một đóa Elyserz tươi tắn vậy.
– Anh thật khéo nói. – Phalsia đáp, nhoẻn miệng cười.
– Đâu có. Là vì em khiến anh bất giác thốt lên đấy.
– Thôi đi. Vào nhà hàng thôi nào. Anh chắc đói lắm rồi nhỉ?
Darmil không phản đối, cũng không thừa nhận cơn đói đang h·ành h·ạ mình, chỉ mạnh dạn nắm lấy tay Phalsia rồi bảo:
– Mình vào thôi.
Hai người bước vào nhà hàng, chọn lấy một bàn nằm ở góc, sát với một cánh cửa sổ hướng ra mặt đường. Thực đơn của nhà hàng không quá phong phú, chỉ có tầm hai mươi món, nhưng hầu hết chúng đều là những món xa lạ với Darmil. Vậy nên nó đành giao việc chọn món cho Phalsia.
Phalsia chọn một lúc bảy hay tám món gì đó rồi giục người hầu bàn bảo đầu bếp làm cho mau. Xong, cô ta cầm cốc nước đậm mùi bạc hà trên tay, khẽ hớp một ngụm nhỏ, cất tiếng hỏi:
– Đây là lần đầu anh tới một nhà hàng kiểu Schwire à?
– Phải. – Darmil đáp – Trước đây cũng nghe nói nhiều rồi nhưng chưa có dịp thử.
– Thế thì anh nên tận dụng cơ hội này cho tốt.
Phalsia nói, nhoẻn miệng cười xinh xắn. Darmil trông nụ cười rất đẹp đó mà không biết rằng một nỗi kinh hoàng đang chờ đợi mình.
Các món ăn chẳng mấy chốc đã được dọn lên. Darmil nhìn vào sắc màu đỏ thắm cùng mùi hương nồng nàn đặc trưng của chúng thì trong lòng lập tức bốc lên một cỗ bất an.
– Đây là… – Darmil giọng run run.
– Đều là những món nổi tiếng của nhà hàng này đấy. Anh ăn thử xem.
Phalsia nói rồi dùng đũa gắp lấy một miếng đậu hũ thấm nước sốt màu đỏ vào chén của Darmil. Darmil nhìn miếng đậu hũ trong chén của mình, khẽ nuốt một ngụm nước miếng. Nó không hề thèm ăn, mà là đang hồi hộp. Nó không ăn cay được.
– Cái này…
Darmil không biết nên diễn tả làm sao cảm giác của mình lúc này. Nó đã không nhận ra rằng nhà hàng kiểu Schwire là một nhà hàng chuyên phục vụ món cay. Nếu biết trước như vậy thì nó đã ngay lập tức yêu cầu đổi địa điểm khi Phalsia nói tới.
– Sao vậy, anh không thích à?
Phalsia cất tiếng hỏi. Cô ta vẫn chưa ăn chút gì, chỉ chằm chằm quan sát phản ứng của Darmil với vẻ mặt thích thú. Cô ta trông như thể đã đoán trước được rằng Darmil không thể ăn cay được vậy.
– À không… – Darmil vội đáp – Chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Darmil biết mình không còn đường lùi nữa. Cái bụng thì đang đói, Phalsia thì đang trông chờ nó thưởng thức món đậu hũ, rõ ràng chỉ có một lựa chọn cho mình. “Thử một chút cũng không c·hết ai…”
Rồi Darmil gắp lấy miếng đậu hũ, khẽ dừng một chút như lấy đà, ngay sau đó bỏ luôn vào miệng. Vị giác của nó nhanh chóng được hâm nóng lên bởi chất cay từ sốt, và chốc thì lưỡi nó trở nên đau rát.
“Cay quá!!” Darmil thốt thầm trong đầu mình. Bản năng nó muốn nhổ ngay thứ dị vật trong miệng mình ra nhưng chính nó thì lại cố gắng nhai lấy nhai để rồi nuốt trọng. Nhưng dù thế thì vị cay vẫn còn đọng lại trong khoang miệng và đầu lưỡi của Darmil, tiếp tục h·ành h·ạ nó.
Tiếng cười khúc khích vang lên từ phía đối diện.
– Anh ăn thêm đi.
Phalsia bảo, gắp cho Darmil một miếng thịt từ chiếc đĩa mà nó nhìn thấy toàn là ớt. Darmil không biết đó là món gì, được chế biến ra sao nhưng với số lượng ớt kia thì chắc chắn là đang đòi mạng nó.
– Xin lỗi. Anh không ăn cay được.
Darmil thành thật thú nhận. Trước bàn ăn tám món toàn là đồ siêu cay này thì nó chỉ có thể chịu thua. Nếu cố gắng thể hiện trước Phalsia thì rất có thể cuộc du hành của nó sẽ kết thúc tại đây.
– Trời, sao anh không nói sớm?!
Phalsia thốt lên, nhưng khuôn mặt thì cười tươi rói, không có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Darmil dù biết cô ta cố tình trêu ngươi thì cũng không thể làm gì được. Tình huống lúc này, nó chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo, bảo:
– Giờ anh gọi thêm món khác có được không?
Darmil sau đó yêu cầu thêm vài món ít cay nhất nhà hàng lên, nhưng chúng vẫn rất cay so với những đồ ăn thông thường. Đây quả thật là một bữa ăn kinh hoàng đối với Darmil. Cái bụng của nó cuối cùng lại không được lấp đầy bởi thức ăn mà là nước uống.
Ngược lại với Darmil, Phalsia có vẻ rất ưa thích những món ăn cay như thế này. Tám món cô ta gọi lên đều được một mình cô ta chén sạch. “Có lẽ Phalsia không cố tình gọi món cay.”
– Darmil, nhà anh ở đâu?
Phalsia cất tiếng hỏi sau khi đã thưởng thức xong bữa trưa cay cháy lưỡi của mình.
– Thành Yeit. Còn em?
Phalsia không trả lời câu hỏi của Darmil mà lại hỏi tiếp:
– Họ tên anh là gì?
Darmil cũng chẳng câu nệ gì, thản nhiên đáp:
– Darmil Olviz Altoris. Thấy tên anh hay không?
– Thế cha anh là Alphonst?
– Phải. Là ông ấy.
Phalsia không hỏi nữa mà ra vẻ trầm tư suy nghĩ. Darmil cũng chẳng thèm thắc mắc xem Phalsia đang suy nghĩ chuyện gì, càng chẳng muốn làm phiền cô ta, vì dáng vẻ của cô ấy lúc này trông điềm đạm và rất cuốn hút, khác hẳn sự tươi tắn ban đầu.
– Turan, cậu đội trưởng đó, là ai?
Phalsia đột nhiên hỏi. Darmil nghe thì cũng chẳng biết nên trả lời thế nào. Bản thân nó cũng không có nhiều thông tin về Turan hay những thứ xung quanh cậu ta. Tất cả những gì nó biết là Turan là một người thông minh, tài giỏi, luôn làm được những thứ mà nó chỉ có thể cúi đầu chịu thua. Nói không ngoa thì Turan chính là người giúp cho Darmil có thể thực sự trở thành một du hành giả.
– Cậu ta là một người bạn quý giá.
Darmil quyết định chọn câu trả lời này. Nhưng câu trả lời có vẻ không giải đáp được điều mà Phalsia đang thắc mắc, nên cô ta nhăn mày lại, gắt:
– Anh không muốn nói thì cứ bảo!
Darmil chẳng biết vì sao Phalsia lại nổi giận, chỉ có thể vội vàng chữa:
– Thực sự thì anh không biết nhiều về cậu ta. Tụi anh cũng chỉ mới gặp nhau có nửa tháng mà thôi.
Phalsia nhìn chằm chằm Darmil, dò xét xem nó có đang nói thật hay không. Sau hồi lâu, cô ta cất một tiếng thở dài, bảo:
– Darmil. Có phải là đội trưởng Turan của anh bảo anh tiếp cận em không?
– Hình như có- à mà không! – Darmil thốt – Chúng ta hẹn nhau từ lúc sáng mà.
Phalsia không có vẻ gì là tin câu trả lời của Darmil, lại bảo:
– Vậy là Tiffia?
Darmil không hiểu tại sao Tiffia lại được nhắc tới ở đây. Nó nghĩ ngợi một lúc nhưng chỉ thấy đầu mình đau, đành đáp:
– Cũng không phải. Sao em lại thắc mắc chuyện này?
Phalsia không đáp, ánh mắt nhìn xa xăm phía ngoài cửa sổ. Phản ứng cùng những câu hỏi của Phalsia làm Darmil không khỏi cảm thấy khó hiểu và, lo lắng.
– Không có gì. Em phải về rồi.
Phalsia nói rồi đứng hẳn dậy, quay người bước đi luôn. Darmil thấy thế thì gọi với theo nhưng không giữ được bước chân của cô ta. Nó đứng tần ngần ở đó, nhìn mái tóc tím đung đưa cùng dáng hình vội vã kia mà trong lòng trống không, chẳng biết nên làm gì.
“Mình có làm gì sai ư?”