Chương 697: Chuẩn bị khởi hành
Vài tiếng bước chân vang lên giữa không gian trầm tĩnh mặc cho mọi náo loạn ở phía xa khiến cho một tên sát thủ luôn cảnh giác cao độ như Kull không khỏi giật thót cả người. Cậu đã hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện đang bước đi đấy, dù cho đã ở rất gần, chỉ có chừng mười mấy bước chân mà thôi.
– Tôi không ngờ khách đến thăm là cậu đấy.
Giọng nói dẫu quen thuộc nhưng nghe lại khiến Kull muốn lấy làm xa lạ. Nó không quen thuộc nổi giữa tình cảnh này.
Đối phương, đúng là Howlei, cái tên đã từng cùng tổ đội của Kull tham gia sự kiện Appaprithietra diễn ra gần ba tháng trước. Cái dáng vẻ đùa cợt chẳng nói được lời thật lòng nào vẫn còn nguyên đó, chừng như muốn chọc tức cậu cho bằng được.
– Gặp được cậu rất mất công nha!
Kull thốt, biểu cảm gương mặt đã sớm thay đổi cho phù hợp với đối phương. Dù sao hai người vẫn luôn đối dáp như thế, giờ vẫn nên như vậy.
– Gây khó dễ cho cậu. Mời!
Nói rồi, Howlei đưa tay, tỏ ý mời Kull đi cùng mình. Kì thực, cậu thấy ở chỗ này nói chuyện cũng được, nhưng nếu đối phương đã có lòng thì cũng chẳng nên từ chối. Dù sao, dê đã vào miệng cọp.
Nước nóng được người hầu mang đến, tự tay Howlei pha trà, thực hiện từng bước rất kĩ càng, và thể hiện sự lễ độ dành cho người khách. Nhìn qua, chẳng ai có thể ngờ được kẻ trước mặt đây lại là một tên võ sư lỗ mãng và thiếu trung thực. Có thể nào tưởng tượng nổi đâu.
Kull ngồi hơi ngả người ra sau, mắt quan sát xung quanh, cố tình không chú ý đến cử động của Howlei. Căn phòng khách có phần đơn giản, nhưng rộng rãi vô cùng. Chỗ này có mở tiệc đón khách còn được nữa là.
Nhà Seirene cực kì nổi danh trong quá khứ, và cho đến hiện tại vẫn có không ít người biết đến. Có điều, người ta sẽ thường tránh nói đến dòng tộc này, bởi họ là kẻ chiến bại trong cuộc c·hiến t·ranh vương quyền xảy ra chỉ vài năm về trước.
Đại Thánh Thế thay đổi rất nhiều thứ, tốt hoặc xấu, mang đến khủng hoảng hoặc lợi ích trường tồn. Nhà Seirene xui rủi thay, có lẽ, rơi vào thảm trạng hủy diệt.
Trước Đại Thánh Thế, gia tộc này luôn tỏ rõ vị thế của mình ở võ đạo. Người trong tộc luôn chỉ luyện võ công gia truyền, nhờ đó nắm được sức mạnh to lớn, đè ép các thế lực bên ngoài. Ở thời hoàng kim, vị gia chủ ấy thậm chí còn lấn quyền của hoàng gia, thay mặt đối thoại với các vị thần.
Nhưng hẳn cũng chính vì lẽ ấy, ngay khi gia tộc sa sút bởi Đại Thánh Thế, hoàng gia Enria liền mạnh tay đạp đổ mọi thứ của nhà Seirene. Tài sản toàn bộ bị tịch thu, toàn tộc b·ị b·ắt giam và s·át h·ại không ngừng.
Thần đã không đứng ra che chở cho nhà Seirene, được nghe rằng bởi thần cũng phẫn nộ với những gì họ đã làm. Sự thật không ai rõ, nhưng thực trạng trước mắt hiện ra mồn một. Nhà Seirene đã bị diệt rồi.
Đại Thánh Thế khiến cho người ta c·hết đi sẽ sống lại, nhưng những kẻ b·ị b·ắt giam, làm cho sống không bằng c·hết, đến khi bị thần c·hết gọi tên, thì có còn được xem là sống đâu.
Howlei Seirene là kẻ sống sót duy nhất. Hoàng gia Enria kì lạ thay bỏ qua cho hắn ta, cả các vị thần cũng rút tay về. Gia tộc lụi tàn, nhưng mầm mống còn nguyên đó.
Về phần những kẻ ngoài kia, Kull đoán biết được chúng là ai. Rặt một đám người hầu của gia tộc, sau khi phát hiện cậu chủ còn sống liền tụ họp lại phục tùng. Chúng thảm hại, sống nhờ vào quá khứ huy hoàng đã sớm tiêu tan.
Howlei cười nhẹ một tiếng, cố ý dùng đó để đánh gãy suy nghĩ của Kull, đồng thời đưa tới một chén trà nóng đã sớm được pha xong nhưng không được cậu để ý.
– Trà nguội sẽ không ngon.
Lời dối trá đầy ẩn ý. Kull nâng chén trà lên, chỉ uống một ngụm nhỏ, cảm nhận tê tê ở đầu lưỡi hương vị vừa ngọt vừa đắng lẫn vào nhau làm cho sảng khoái cả cơ thể lẫn tinh thần. Trà thật sự ngon, nhưng không nên nói thành lời.
– Tôi đã chờ cậu rất lâu. – Kull gằn giọng.
Howlei vừa mới thưởng thức chén trà của mình, nghe vậy bỗng khựng người lại, nghĩ ngợi trong giây lát rồi đáp:
– Xin thứ lỗi, tôi không hề biết. Nếu cậu đã tìm đến đây thì hẳn cũng biết tình cảnh của tôi mà.
– Tình cảnh thế nào mà một kẻ luôn chạy lung tung làm trò bỗng nhiên trốn yên một chỗ chứ?!
Kull cất lời châm chọc, giọng điệu lại tỏ rõ ý đùa cợt. Cay nghiệt.
Howlei hít sâu một hơi, thở dài, chừng có điều phiền muộn. Trong mắt Kull, đó hoàn toàn là đang diễn trò. Đối phương không bao giờ để lộ bộ mặt thật của mình, có lẽ chỉ trừ lần đối diện với chất vấn của Turan khi ấy mà thôi.
Kull không làm được như Turan. Đây không phải là vấn đề về năng lực, mà là tính cách, phong cách làm việc. Cậu lại không thể ép buộc một kẻ đã hoàn toàn định hình tư tưởng, huống chi giờ còn đang ở thế yếu.
– Nói đi, cậu muốn hỏi cái gì?
Howlei cất tiếng. Lời này cùng dáng vẻ ấy rõ là đã muốn đuổi khách, chỉ mong đối phương có việc gì thì mau làm cho xong.
Kull cũng chẳng trông mong gì hơn, bảo:
– Nhà Seirene chỉ còn mình cậu ư?
Ánh mắt của Howlei thay đổi trong chốc lát. Rồi cậu ta đáp:
– Phải.
Ngắn gọn, hoàn toàn không có ý hợp tác.
Kull nhếch mép, lại hỏi:
– Vì sao?
– Vì tôi không còn là mối đe dọa nữa.
Nghe thành thật đến lạ. Kull đã không ngờ rằng Howlei sẽ trả lời mình như vậy. Câu hỏi được cậu đặt ra hòng cho phép đối phương có tùy ý trả lời, nhưng vậy mà không hề có sự tránh né nào.
Dĩ nhiên, Kull có thể đặt những câu hỏi cụ thể hơn, nhưng cậu chưa sẵn sàng để nghe câu trả lời. Chỉ bằng quy tắc siêu việt đang áp đặt lên nơi đây đã quá đủ để xác nhận nhiều thứ, và cho thấy rằng cậu đã đi sai nước cờ.
– Đây là… sự lựa chọn?
– Không. – Howlei thốt, thái độ có phần kịch liệt – Đây là–
– Tôi không muốn nghe. – Kull c·ướp lời – Dù cho là gì thì đó cũng là thực tại.
Howlei chợt mở trừng mắt nhìn chằm chằm Kull. Cậu ta tức giận, căm phẫn, dù không rõ dành cho ai nhưng kẻ đứng trước mặt đây tự nhiên trở thành đối tượng gánh chịu.
– Hỏi tiếp đi.
Howlei gằn từng chữ một. Kull không vội nói gì, chờ một lúc cho bầu không khí bớt căng thẳng thì mới cất tiếng:
– Câu chuyện về vị anh hùng ấy… Có phải đã bắt đầu như vậy không?
– Là đoạn trước hay đoạn sau?
– Đoạn sau.
– Phải.
Nghe xong, Kull hít sâu một hơi, chẳng suy nghĩ gì thêm, đứng dậy. Cậu toan rời đi, đối phương không ngăn cản, và cứ thế cậu bước ra khỏi tòa dinh thự.
Hỗn loạn diễn ra phía bên ngoài đã sớm bị dẹp yên. Không ngoài dự đoán, toàn bộ đá·m s·át thủ đều bị diệt sạch, một tên cũng không chạy thoát. Nếu chẳng phải Kull dùng hết sức một mực lao tới tòa dinh thự này, trên người cậu hẳn không chỉ có một v·ết t·hương chí mạng đâu.
Khi đi ra lại chẳng có một ai buồn để ý tới. Tất nhiên là tên cậu chủ nhà Seirene kia đã đánh tiếng cho đám người hầu của mình. Gì thì gì, cả hai vẫn là người quen mà.
Kull bật cười. Sợ rằng bọn chúng chưa bao giờ thấy được biểu cảm thật sự hay lời nói thật lòng của cậu chủ mình dù chỉ một lần. Trớ trêu thay, bản thân cậu cũng vậy thôi.
Ra khỏi thành Tolhry lại càng đơn giản, Kull chẳng hề gặp phải một sự cản trở nào, có chăng là tiền phí đắt nhiều hơn vài lần so với người khác. Một chuyến đi ngắn lại tiêu tốn của cậu số tiền nhiều ngày làm việc mới kiếm được, thật khiến người ta đau lòng. Phải biết, tiền phí ra vào thành là tương ứng với Thần cấp du hành giả, mà cậu vốn là Thần cấp chẳng thấp.
Chờ Kull ở phía xa là đội ngũ chừng mười người đứng cạnh mấy chiếc xe bán tải. Cậu từ tốn bước tới chỗ họ, mặc cho đối phương lộ vẻ sốt ruột bởi trời đã chập tối.
– Cô còn chưa đi?
Kull hỏi. Đứng trước mặt cậu là một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ cột đuôi gà, mang trên người bộ trang phục chỉnh tề hoàn toàn không phù hợp cho chiến đấu. Cô ta nâng lên ánh nhìn nghiêm nghị, không mang theo chút bực tức nào đáp:
– Tôi cần phải bàn giao họ cho cậu một cách hoàn toàn. Cho nên, giờ cũng là lần gặp cuối cùng của chúng ta… trước khi tới lục địa phía Tây.
Nghe đến đây, Kull ngạc nhiên, thật sự, thốt:
– Cô cũng đi? Tôi tưởng quân đoàn Ungreilt sẽ không cho phép?
– Họ tất nhiên muốn giữ tôi lại. – cô gái thành thật đáp – Nhưng chỉ cần một cái giá xứng đáng được bỏ ra là đủ rồi.
Kull lộ vẻ e dè, nói:
– Cô kì thực không cần giải thích với tôi. Tôi gánh không nổi áp lực.
– Tôi không giải thích với cậu.
– À hiểu! Tôi sẽ nói lại với Turan.
– Vậy thì làm phiền rồi.
Dứt lời, đối phương quay người rời đi, tiến vào sâu trong đêm tối. Kull với giác quan được tăng cường vẫn còn có thể thấy rõ được, nhưng lạ là chẳng có ai hay thứ gì đang chờ đón cô ta ở hướng đó cả. Cứ như thể cô nàng định đi bộ đến tận nơi vậy.
Cartien, Kull sẽ nhớ kỹ cái tên này. Mặt ngoài làm việc nghiêm túc, cứng nhắc, trên thực tế là cuồng công việc, bất giác áp đặt cảm xúc của mình lên trên. Kẻ này, đáng ghê tởm. Kull không muốn làm việc với kẻ như thế. Vậy nên, nhớ kỹ để mà tránh.
Quay sang những người còn lại, Kull cất tiếng:
– Vậy mọi người sẵn sàng rồi chứ?
Lời nói dõng dạc, nhưng câu hỏi chẳng chờ có ai đáp lại, cậu nói tiếp:
– Sẵn sàng rồi thì lên xe, khởi hành! Tưởng chúng ta có nhiều thời gian lắm hả!?
Cả đám đối phương ngạc nhiên, nhưng đều một mực nghe theo. Kull cười thầm trong bụng. Cái cảm giác cáo mượn oai hùm này thật sự rất sảng khoái, cậu e là sẽ nghiện mất thôi.
Nhưng chẳng để Kull sung sướng được bao lâu, một cái đập tay như trời đánh vào lưng lập tức khiến cả người cậu đập bẹp dí vào trong đất. Cũng may không có c·hết luôn. Kẻ ra tay tự nhiên không ai khác ngoài tên khốn Darmil rồi.