Chương 660: Cuộc tấn công
Sau bữa tiệc ăn uống no say, Turan tìm ra bờ sông đứng nhìn về phía đối diện.
Bây giờ là đêm, cho đến thời điểm cuộc t·ấn c·ông bắt đầu chỉ còn chưa đến nửa giờ đồng hồ. Tình hình của bộ lạc để đối phó với cuộc t·ấn c·ông chỉ càng tệ khi mà giờ họ đều không giữ được sự tỉnh táo sau bữa tiệc.
– Cậu đành lòng nhìn họ c·hết đi ư?
Một giọng nói bất chợt vang lên bên cạnh Turan. Nó không có bất ngờ, bởi đã sớm phát hiện đối phương từ trước.
Là vị ma pháp sư.
Điều khiến Turan ngạc nhiên là lời của ông ta. Có vẻ như ông ta biết được chuyện gì sắp xảy ra, và xem nó là một phần của những kẻ gây ra chuyện đấy.
– Ông không phải là người của bộ lạc?
Turan dò hỏi, đồng thời suy nghĩ mọi khả năng về tình huống hiện giờ.
Người đàn ông gật đầu, lại lắc nhẹ đầu. Xong, ông ta bảo:
– Những người ở đây đều là tội nhân. Tôi… chỉ là người dẫn đường.
Turan lấy làm khó hiểu, thử liên hệ với một số thông tin có được từ nữ người sói. Đáng tiếc là nó chẳng tìm được điều gì có ích.
– Tội nhân… vốn phải đền tội. – người đàn ông nói tiếp – Tôi chỉ muốn chỉ dẫn họ đến nơi tốt hơn, nhưng… thất bại rồi.
Turan nhếch mép, không biết nên bày ra biểu cảm gì vào lúc này. Thế nhưng nó có thể mơ hồ đoàn được rằng cuộc nói chuyện với vị ma pháp sư là điểm mấu chốt để đào sâu hơn vào câu chuyện của phó bản.
– Các người… Bọn họ đã phạm tội gì? – Turan hỏi.
– Phạm thượng.
Người đàn ông nhấn giọng khẳng định, rồi cứ thế ném ánh mắt về phía bộ lạc ở đối diện đang dần chim vào trong bóng đêm yên tĩnh, chừng như bị nuốt lấy.
– Thần hay người?
Turan thốt lên một cách thản nhiên như trong vô thức.
– Thần? – vị ma pháp sư nhăn mày – Thần là gì?
Turan ngẩn người. Nó hoàn toàn không ngờ được lời ấy của đối phương.
“Thần là gì?”
Có lẽ đối với vị ma pháp sư, đó chỉ là một sự thắc mắc cho điều mình chưa từng có khái niệm, nhưng với Turan, lời ấy mang nhiều ý nghĩa hơn về cả chiều rộng và chiều sâu.
Ngay trước khi Turan có thể chìm vào trong thứ được biết đến là cảm ngộ mà quên đi việc cần phải làm, một vật bằng kim loại sáng loáng chợt phóng tới, vươn qua người nó xông thẳng vào ngay giữa cổ họng người đàn ông. Ông ta không kịp trở tay, không hề có chút cơ hội nào. Và cứ thế máu đồ tràn, mau chóng tan biến thành những đốm sáng li ti.
– Camilier?
Turan cất tiếng, thắc mắc về hành động của đối phương.
– Không cần hỏi. – nữ người sói lên giọng cáu gắt – Bọn chúng đánh tới rồi. Nhanh giải quyết thôi.
Turan hơi bối rối, nhưng rồi cũng làm ra quyết định. Chẳng rõ làm thế nào mà nó lại không phát hiện ra cuộc t·ấn c·ông đã bắt đầu, phải nhờ đến nữ người sói báo cho. Giờ phải rời khỏi đây, lợi dụng hỗn loạn tóm lấy một vài tên du hành giả để tra khảo.
Lửa nổi lên, khắp nơi không ngừng có tiếng hô hoán xen lẫn với tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau cùng tiếng súng bắn và pháo nổ. Cuộc t·ấn c·ông hoàn toàn nghiêng về một phía, người trong cả hai bộ lạc mới đầu còn xông lên chiến đấu anh dũng, chẳng được bao lâu đã bỏ chạy tán loạn để rồi bị g·iết hại không chút thương tiếc.
Và thế, c·ướp b·óc diễn ra. Du hành giả thuộc tổ đội khác nhau cũng đã bắt đầu tranh đấu. Mọi thứ rơi vào hỗn loạn.
Turan thừa cơ túm lấy đầu một tên sát thủ vừa định đâm sau lưng nó, lôi theo mình chạy thẳng một mạch ra hướng mà nó thấy là có ít người nhất. Đồng đội của hắn ta thấy thế bàng hoàng một lúc xong thì đành từ bỏ. Du hành giả đối mặt với nguy hiểm vẫn nên biết lựa chọn thế nào là đúng đắn.
Turan liếc mắt thấy nữ người sói không đi theo mình mà đã bị cuốn theo cơn khát máu của bản thân, chiến đấu một cách điên cuồng. Nó không có ý định ngăn cản, ít nhất là vào lúc này. Cô ta nếu không thể sống sót nổi thì thật chẳng có chút giá trị nào để nó quan tâm cả. Mặt khác, g·iết chóc được càng nhiều thì càng tốt.
Tên sát thủ ho sặc sụa vẻ đầy đau đớn khi bị Turan đập mạnh đầu vào trong một cây cột. Cú đập khiến hắn ta choáng váng trong giây lát, để rồi sau đó bật lên mấy tiếng chửi không biết dành cho ai.
– Ngươi sẽ hồi sinh chứ? – Turan thốt.
– Con mẹ g–
Turan thụi ngay một đấm vào bụng đối phương. Hắn ta có vẻ không thể hồi sinh được, ít nhất là theo như cách mà nó biết.
– Mục đích của ngươi là gì? – Turan lại hỏi.
Tên sát thủ rít một tiếng, cố nén cơn đau. Xong, hắn ta cười mếu máo, trông có phần điên loạn, lại chẳng thốt ra được lời nào.
– Hoàn toàn chẳng giúp ích được gì.
Turan thất vọng bảo, ném sang bên một thân xác đã bị gãy thành hai phần, suýt thì đứt lìa. Cái c·hết sẽ sớm đến với hắn ta, và chốc thì tan thành đốm sáng li ti. Mọi người ở đây đều xem đó như một điều bình thường. Suy cho cùng, họ đều là quái cả.
Tra hỏi rõ ràng không phải là một ý hay. Turan cần tìm thấy tài liệu của phó bản, như vậy sẽ có ý nghĩa thực tế hơn.
Vào lúc này, tuyết rơi, bất chợt như vậy.
Turan hoảng hốt. Bầu không trở nên lạnh giá một cách đột ngột. Nó biết rằng độ lạnh của môi trường tỉ lệ thuận với độ khó của phó bản, nhưng lại không nghĩ tới việc điều đó sẽ xảy ra một cách chớp nhoáng, còn không hề có báo trước, lại còn ngay giữa cuộc chiến.
Turan vội vàng nhìn quanh, liên tục thi triển kỹ năng chủ đạo. Đám du hành giả đang chiến đấu tán loạn vẫn giữ nguyên cấp độ quái của mình, các thuộc tính của không có sự thay đổi.
Nữ người sói vội vàng chạy đến bên cạnh Turan sau khi hạ sát một kẻ địch, lên tiếng:
– Nên đi thôi. Đám khó chơi hơn đang tới.
Turan hiểu ý. Ngoài đám du hành giả đang đánh nhau đây, sẽ còn có những kẻ khác mạnh hơn. Thế nhưng mạnh hơn đến mức nào thì nó còn chưa rõ. Thần cấp 15 như nó hẳn có thể đối phó tốt.
– Cô cứ cẩn thận. – Turan bảo – Tôi còn có việc phải làm.
– Đừng có ngớ ngẩn. – Camilier gắt – Muốn c·hết sao!?
Turan tặc lưỡi, vừa định giải thích thì bất ngờ cảm nhận được một cơn áp lực nặng nề đè lên bản thân khiến nó khó thở. Nó vội vàng nhìn về một phía, thấy được một nhóm người đang chạy đến. Những kẻ ấy, phải có cấp độ không kém hơn nó, và chúng thậm chí còn không e dè bộc phát uy thế ra khắp nơi.
Turan ngỡ rằng độ khó sẽ tăng lên từng chút, dẫu có nhanh và đột ngột cũng không tới mức nào. Vậy nhưng thực tế là tình hình đã lập tức vượt ngoài khả năng của nó. Một đám du hành giả có cấp độ ngang ngửa nó, và còn có nhiều hơn nữa đang tới, rõ ràng là không thể nào đối phó nổi.
Turan quay người, nữ người sói liền vọt lên trước có ý dẫn đường. Nó chẳng chút ngần ngại đuổi theo. Đó là lựa chọn duy nhất lúc này nếu nó còn muốn tiếp tục tồn tại ở phó bản.
Vừa chạy, Turan vừa vắt óc suy nghĩ. Những du hành giả mới đến kia đã lao vào chiến đấu, nhanh chóng áp đảo đám du hành giả trước đó, thế nhưng những du hành giả ấy lại tiếp tục tranh đấu với nhau, không ngừng.
Cuộc t·ấn c·ông diễn ra với mục tiêu ban đầu là hai bộ lạc. Đám du hành giả nhanh chóng giành thắng lợi nhưng rồi lại quay sang t·ấn c·ông lẫn nhau, không hề e sợ c·ái c·hết. Lợi ích gì nằm ở cuối cùng, Turan khó mà biết được, nhưng nó có thể thấy rằng cuộc chiến còn lâu mới chấm dứt. Và những gì có thể xảy ra tiếp đến chắc chắn còn kinh khủng hơn.
‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’ thật sự là một phó bản khó nhằn. Turan không hề đánh giá thấp phó bản này, và nó đã đúng. Tuy nhiên, hành động của nó lại không mang lại kết quả như mong muốn. Tới bây giờ, tiến triển của việc càn quét phó bản gần như là chẳng có gì cả, nếu như không muốn nói là hoàn toàn bằng không.
Một nhóm du hành giả xuất hiện trên đường thoát đi của Turan và Camilier. Nữ người sói vội vàng tránh đi, nhưng sự chú ý của nhóm du hành giả đã tập trung vào hai người. Không chút do dự, chúng t·ấn c·ông.
Mở đầu là một loạt những phát súng xả tán loạn hòng chặn đứng mọi lối di chuyển của mục tiêu, nối tiếp bởi hai mũi tên có sức sát thương lớn kèm theo hiệu ứng xấu chưa rõ. Ba đấu sĩ xông lên khi mà hai mũi tên còn chưa đi được nửa đường, và pháp sư và ma thuật sư thì đã sẵn sàng cho ma pháp mạnh mẽ của mình được kích hoạt khi có cơ hội.
Đây là thế c·hết. Đối phương hoàn toàn không có ý che giấu thực lực bản thân, và tất nhiên cũng chẳng có ý định cho phép con mồi của mình trốn thoát. Turan dám chắc rằng kể khi nó tránh được loạt t·ấn c·ông này, tiếp đến chắc chắn là đòn sát thủ của không chỉ một kẻ đang lẩn trốn bằng kỹ năng.
Turan giờ thật sự mừng vì đã không mang theo mấy người đồng đội. Còn về nữ người sói, nó vừa thuận tay đập cô ta một phát thẳng tay nằm ngay đơ, không rõ sống c·hết.
Đầu tiên, Turan cần một ngọn lửa. Ngọn lửa ở trong tim, mang theo khát vọng, thổi bùng lên mạng sống, thiêu cháy cả nó và kẻ thù.
Ngọn lửa phủ lên thanh kiếm mà Turan vừa lấy ra. Thanh kiếm có phẩm chất quá kém để gánh lấy ngọn lửa hủy diệt, nhanh chóng tan chảy, hòa làm một, trở thành nguồn năng lượng cho ngọn lửa.
Để giữ lấy hình dạng của thanh kiếm, và kiểm soát ngọn lửa, Turan tập trung tinh thần. Nó đưa tay như vẽ lên trên bầu trời của vùng đêm tối một vệt sáng, hòng tóm lấy những đốm sáng tinh thần đang nhấp nháy lung linh.
Một, hai, ba, bốn rồi đốm sáng thứ năm chợt xuất hiện ngay ở lòng bàn tay. Năm đốm sáng tinh thần được đặt lên nhẹ nhàng trên ngọn lửa đang thổi bừng, cố định thành hình dạng một thanh kiếm phủ lấy một lớp vàng nhạt.
Turan cắn răng. Nó cảm nhận được áp lực khủng bố đang đặt lên mình. Nhưng nó sẽ không dừng lại. Nó biết mình có thể làm được. Nó cần phải làm được.
Hạ thấp người, mở trừng mắt, Turan buông lỏng cơ thể, lại là để cho từng phần cơ thể bị chiếm lấy bởi cảm xúc cá nhân và trở nên mạnh mẽ hơn. Nó bây giờ không thể đạt đến trạng thái ấy, nhưng mô phỏng một phần là không khó.
Giận dữ, Turan chẳng phải là chưa từng trải qua. Bây giờ, nó chỉ đơn giản là không kiềm chế nữa. Nổi giận đi.
Turan nhấc bước, hướng về trước. Bàn chân vừa đặt xuống, một vùng không gian vô hình lập tức phủ rộng ra xung quanh. Vùng không gian không lớn, nhưng đủ để nó cảm nhận lấy hết mọi thử đang diễn ra, một cách chính xác.
Turan không thể duy trì vùng không gian lâu hơn vài giây, trạng thái hiện tại của nó cũng chỉ kéo dài được hơn thế nhiều lắm là vài giây nữa. Nó cần mau chóng giải quyết khó khăn hiện tại.
Nâng kiếm, xoay nhẹ người, kéo mạnh tay. Turan xông tới, không quên cầm chắc khẩu súng mình đã luôn tin dùng mà lúc này ở họng súng đã tụ kín một đống ánh sáng vàng rực rỡ.
Ngọn l·ửa b·ùng l·ên mãnh liệt, thổi cao đến tận trời, nuốt chửng lấy mọi thứ bao gồm cả người thi triển. Ngọn lửa không mang lại cảm giác nóng rát, đơn thuần hủy diệt, cả thể xác lẫn tinh thần.
Luồng sáng bừng phát ra từ tâm ngọn lửa, bỗng chốc bộc phát thành một v·ụ n·ổ, rồi thành hàng đống v·ụ n·ổ nối liền nhau. Cảnh tượng đầy ấn tượng ấy làm Turan choáng ngợp, nhất là khi nó đang nhìn thấy nhờ vào lĩnh vực mình đã dựng nên. Rõ mồn một.
Cũng nhờ vào đó, Turan chạy thoát. Cả người nó mang đầy các vết thường từ cả đòn t·ấn c·ông của bản thân lẫn hàng đống công kích của đám du hành giả không quan tâm sống c·hết ấy.
Hai tên sát thủ thừa dịp Turan vừa định ra đòn quyết định để lộ sơ hở phía sau mình thì nhào tới. Nó chỉ có thể ráng gánh chịu bằng cách cố mô phỏng lời cầu khấn ‘Máu bạc’. Tiếc là lớp phòng thủ dễ dàng bị xuyên qua, chỉ giúp nó giảm một ít sát thương mà còn sống để hoàn thành đòn t·ấn c·ông quan trọng.