Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 638: Chuyến xe vội vàng




Chương 638: Chuyến xe vội vàng

Darmil ngồi trên ghế sau của xe, vẻ mặt hiện lên sự chán chường. Nó chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng bản thân bị đội trưởng thúc giục, chỉ vừa mới vội vàng phân bố điểm thuộc tính cộng thêm xong thì liền bị kéo lên xe, một mực chạy thẳng cho tới bây giờ. Do đó, nó hoàn toàn không có cơ hội nào để thử thứ sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể này cả.

Turan ngồi ở bên cạnh, liên tục lật xe hàng đống tài liệu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc khiến cho Darmil chẳng dám hó hé lời nào dù cho lòng có thắc mắc. Câu hỏi lớn nhất vẫn là, liệu cậu ta có đọc kịp nội dung hay không, vì lật nhanh quá mà.

Lái xe là Kull. Đối với điều này, cậu ta không có phản đối vì vẫn thường làm, chỉ là hiếm khi trong trường hợp có mặt đội trưởng như thế này.

Là có phần áp lực, Darmil đoán thế. Bản thân là một người đã trải qua không ít lần thi bằng lái, nó tự tin có thể hiểu được.

Chiếc xe bán tải chạy bon bon trên con đường tối. Giờ mới vào chiều, nhưng những thân cây ở xung quanh dần xuất hiện nhiều hơn che đi ánh sáng, cho thấy cả đội đang tiến sâu hơn vào khu rừng dưới chân dãy núi Taurus, và hẳn sẽ đến được sườn núi sớm thôi.

Dọc đường, Darmil có trông thấy một vài nhóm du hành giả ăn mặc có nét giống nhau. Họ đều dùng đôi mắt chăm chú quan sát chiếc xe bán tải chạy đi, nhưng chưa từng có ai đứng ra làm phiền, cứ như đã biết trước được rằng tụi nó sẽ tới.

Hơn hết là, không có quái. Thực tế thì có vài con ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng đều bị Turan bỏ qua, giải thích rằng sẽ người có người đối phó. Và quả đúng là thế, cũng chính là mấy du hành giả kia.

Darmil trong lòng nổi lên băn khoăn. Nó không muốn nghĩ nhiều, nhưng cảm giác được sự tình nghiêm trọng mà bản thân lại hoàn toàn mù tịt, khó tránh khỏi bất an. Bây giờ cho nó đánh nhau với một đám quái thống lĩnh thì còn khiến nó dễ chịu hơn. Ít nhất là thỏa thích.

Có điều, nghĩ kỹ thì Turan nhất định sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Cậu ta đang rất vội, và vì thế cả tổ đội này đều sẽ vội. Chính Kull cũng đã tăng tốc độ xe chạy lên đến mức cao nhất có thể mà vẫn đảm bảo an toàn rồi.

Hồi lâu, Turan hít sâu rồi thở ra một hơi, đặt đống tài liệu sang bên, mở miệng bảo:

– Darmil, cậu phân bố điểm thuộc tính như thế nào rồi?

Nghe đến câu hỏi này, Darmil vô thức giật nảy mình. Nó hoảng hốt, bởi vì dường như bản thân đã mắc phải một sai lầm. Vốn nó định nghiên cứu thật kỹ rồi mới tiến hành phân bố, trước sự thúc giục của đội trưởng thì thành vụng về.

Dĩ nhiên, Darmil không có ý đổ lỗi cho Turan. Đây hoàn toàn là do nó. Việc đơn giản như thế cũng làm không xong.

Rồi nở một nụ cười khó coi nhất có thể, Darmil đáp:

– Tôi… cộng hết vào… thuộc tính sức mạnh… Ừm, là vậy.

Tiếng động cơ xe chạy chợt trở nên thật nổi bật, vì bầu không khí trầm tĩnh đến nặng nề trong buồng xe hiện lên.



Darmil cảm thấy lạnh sóng lưng. Nó đang bị nhìn chằm chằm bởi cả hai người đồng đội của mình. Kull thậm chí chẳng thèm để ý phía trước xe là cái gì luôn.

– Toàn bộ đều dồn hết vào thuộc tính sức mạnh? – Turan thắc mắc – Tổng cộng 75 bậc?

– Ừm.

Darmil gật nhẹ đầu xác nhận. Nó không thể tránh né, cũng chẳng có ý định làm thế.

Vẻ mặt Turan theo đó bỗng hóa thành trầm tư. Nhìn đến Kull, Darmil thấy cậu ta cũng đã quay đi, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

Thật tốt, Darmil cảm thấy như vậy. Nó rõ ràng đã mắc lỗi, nhưng những người đồng đội của nó vẫn chẳng trách mắng, mà còn như thể đang tìm cách sửa chữa. Du hành, thật là tốt.

Xe chạy thêm được đoạn, Turan lại hỏi:

– Cảm giác như thế nào? Lúc đó và cả hiện tại.

Darmil hơi suy nghĩ, đáp:

– Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm. Toàn thân đau nhức một trận lớn, xong thì đâu lại vào đấy. Bây giờ thì… cảm giác chính mình rất mạnh, muốn đánh một hồi.

Thực tế, Darmil xác nhận rằng cơn đau khi ấy chính là kinh khủng nhất mà cuộc đời mình từng trải qua. Nó đau như thể từng khúc xương của nó bị người ta nghiền nát một cách trực tiếp, khi mà bản thân vẫn còn đang giữ vững ý thức. Nó vốn tưởng rằng sẽ ngất đi, nhưng cứ vậy mà vượt qua. Thật dễ khiến người ta hoảng sợ.

Chỉ là, Darmil cũng chẳng có sợ hãi, có chăng là lo lắng. Nó lo rằng chính mình gây ra sai lầm này sẽ không thể nào cứu vãn được, mang rắc rối cho tổ đội. Tình huống tồi tệ nhất là bị tổ đội bỏ rơi.

Nhưng may mắn là, việc như vậy hẳn là sẽ không xảy ra. Darmil còn muốn du hành cùng tổ đội mình thêm nhiều lắm.

Đã thế, Darmil nhất định sẽ cố gắng thể hiện cho thật tốt, giúp ích cho tổ đội nhiều hơn, nhờ đó đền bù cho sai lầm của bản thân.

– Thế… có thấy mệt không? Hoặc là, cảm giác khó mà khống chế nổi lực lượng?

Turan đặt ra hai câu hỏi.



Đối với câu đầu tiên, Darmil lắc nhẹ đầu. Nó chẳng hề thấy mệt chút nào. Tình trạng hiện tại so với mấy lần du hành hay luyện tập còn kém không ít.

Còn về khả năng khống chế, Darmil không dám đưa ra nhận định. Nó chưa được thử qua một chút nào.

– Cần phải đánh một trận. – Darmil thốt.

– Cũng đúng.

Turan đồng tình, sau đó quay đầu hướng về phía Kull, khiến cậu ta rùng mình một cái, hoảng hốt kêu lên:

– Không được! Ý tôi là… Tôi cũng vừa mới phân bố điểm thuộc tính, còn phải làm quen thêm, sẽ không giúp ích được cho Darmil đâu.

Turan nghe vậy thì đành tặc lưỡi, đối với Darmil bảo:

– Ráng nhịn một chút. Qua khỏi biên giới, tin chắc sẽ có cơ hội cho cậu thử một hồi.

Lời này hẳn là thật. Darmil tin tưởng. Chuyến đi này nó biết sẽ có nhiều chuyện xảy ra, thế nên một vài trận đánh tất nhiên là không thể bỏ lỡ rồi.

Trong lòng vừa mới dâng lên niềm háo hức chưa được bao lâu thì Darmil cảm nhận được một cơn chấn động từ phía sau, rồi ngay sau đó cả chiếc xe bán tải quay vòng, mất một lúc mới dừng lại được khi v·a c·hạm thẳng vào một thân cây lớn.

Darmil hơi chóng mặt, nhưng vội vàng lấy lại tinh thần. Có điều, nó vừa định mở cửa ra ngoài xem ai đang gây sự thì chợt nghe được từ Turan:

– Ở yên trong này, cả hai người.

Dứt lời, cậu ta bước ra ngoài. Darmil nhìn theo, chẳng hiểu sao cảm giác được bản thân đang được che chở. Tấm lưng ấy, vững chãi.

“Thật lạ.”

Darmil thốt thầm. Nó vốn không nên có cảm giác này mới đúng. Đối với đánh nhau, nó mừng còn không kịp, giờ lại hơi có ý tránh né, như là có nguy hiểm đang ập đến. Cảm giác ấy chỉ thoáng qua, liền bị thay thế bởi chiến ý dâng trào, nhưng đến cùng vẫn có tồn tại. Phản ứng thông thường phải là nó đứng ra thay mặt đội trưởng làm một trận luôn cơ.

Mối nghi ngờ đầu tiên là do Darmil vừa mới phân bố điểm thuộc tính, còn chưa quen nên khiến cho chính mình có mất đi tự tin. Chỉ là, nghĩ sơ qua thì không có khả năng lắm. Vừa rồi nó còn định thử sức cơ mà.



– Cậu có cảm giác được không?

Câu hỏi đến từ Kull. Cậu ta vẫn luôn nhìn đăm đăm về phía trước mặt của mình, nhưng nơi đó chỉnh có cây và cây, thêm vào Turan vừa mới bước ra.

– Chuyện gì?

Darmil thắc mắc. Dù nó biết có bất thường đang xảy ra, nhưng để trả lời cho câu hỏi của Kull thì thật quá mơ hồ.

– Cảm giác tù túng. Chúng ta bị nhốt lại- không. Là đang bị khống chế trong lòng bàn tay mới đúng.

Kull nỗ lực giải thích, tiếc là Darmil không hiểu nổi mấy lời của cậu ta. Vì thế, thay vì xác nhận, nó mô tả lại cảm nhận của bản thân.

– Rất nặng nề. Tựa như đang gánh lên một quả núi lớn, lại bất kì lúc nào cũng có thể đè sập.

“Tôi muốn đánh tan!” lời này, Darmil giữ lại cho mình.

Kull im lặng trong giây lát, lại bảo:

– Xem ra cảm giác thực tế là không giống nhau, nhưng là có nét tương đồng.

Darmil nghe, chỉ đành nhún vai. Nó lười suy nghĩ.

– Đội trưởng có ổn không?

Kull nêu lên mối quan tâm của mình. Hiện tại, chuyện gì đang xảy ra, Turan nên là người rõ ràng nhất. Nếu không thì cậu ta đã chẳng lập tức bắt hai người đồng đội phải ở yên trong xe, một mình ra ngoài giải quyết.

– Ổn. Chắc chắn.

Darmil lên tiếng quả quyết. Nếu là không ổn, nó sẽ liền ra ngoài để khiến cho ổn. Ba người là một đội.

– Phải. Nhất định.

Kull thốt, hơi có ý khẩn cầu. Cậu ta cảm nhận được điều gì, Darmil không biết, nhưng hẳn là tồi tệ hơn nó nhiều lắm. Dù sao thì cậu ta sở hữu kỹ năng ‘Lĩnh vực’ mà nếu như nó nhớ không nhầm thì giúp người sử dụng cảm giác được nhiều thứ mà người khác khó lòng nào nhòm ngó tới.

Cứ như vậy, cả hai người im lặng chờ đợi. Darmil đưa mắt nhìn ra ngoài, lại chẳng biết khi nào đã chẳng còn thấy Turan đâu nữa. Lòng nó thoáng lo lắng, nhưng vội vàng tự nhủ bản thân không cần hốt hoảng. Ít nhất, nó còn có thể chờ thêm một lúc, nếu vẫn chẳng thấy đội trưởng đâu thì bắt đầu chạy đi tìm hẳn cũng không muộn.

Kull bình thản hơn, dường như đã hoàn toàn chấp nhận tình cảnh hiện tại. Có lẽ Darmil nên học theo kull, nhưng là rất khó. Bản tính mỗi người vốn không dễ thay đổi. Huống hồ chi, nó còn đang sống không tệ.