Chương 631: Về làng Naveur
Chuyện mua nô lệ diễn ra tương đối suôn sẻ. Đứng trước số tiền khổng lồ, người buôn rất khó từ chối, nhất là trong tình hình bất ổn hiện tại. Turan vốn đã mong đợi bản thân sẽ tìm được vài điều thú vị nào đó, nhưng tiếc là không thấy. Có vẻ như trại nô lệ nhỏ này đúng thật chỉ đơn giản là may mắn sống sót qua đợt nổi loạn.
Tuy vậy, Turan vẫn chưa hề hạ thấp cảnh giác dù chỉ một chút cho tới tận khi bản thân lại đứng trước mặt cổng vào làng Naveur. Nó cùng Fyr hiện giờ chỉ mang theo bảy vị nữ nô lệ người thú, số khác sẽ được người buôn dùng phương thức chuyên dụng mang đến sau.
Ông người gấu trưởng làng Naveur đã nhận được tin báo từ sớm nên đứng đợi sẵn cùng một vài thành viên khác của làng. Họ nhanh chóng chào hỏi Turan, xong thì vội vàng sắp xếp cho những nữ nô lệ mới tới.
Làng Naveur không quá lớn, nhưng việc tiếp nhận thêm một vài thành viên không phải là điều khó khăn gì. Còn tốt họ đều là người thú, cho nên việc giao tiếp diễn ra khá thuận lợi.
Chờ cho đám người rời đi xong, Turan bèn quay sang Fyr đang đứng ung dung bên cạnh như thể mọi việc vốn chẳng hề có liên quan đến mình. Chính cái thái độ này của cô ta là thứ khiến nó không thể nào yên lòng nổi. Rõ ràng là đang làm loạn.
– Cô nếu đã cưu mang họ, sao không cố làm cho đến nơi đến chốn?
Turan dò hỏi. Nó biết bản thân không nên đặt vấn đề này với một vị thần, nhưng lòng tò mò đang dần lấn át. Nó ngờ rằng đối phương còn có dụng ý nào đấy.
– Ta không thể, cũng không muốn. Đối với họ, đây đã là kết quả tốt nhất.
Fyr đáp, chẳng chút do dự.
Turan hơi suy nghĩ, lại nói:
– Như vậy, cô cũng biết rằng vấn đề không thể giải quyết một cách trực tiếp được.
Fyr liếc mắt nhìn Turan, muốn lên tiếng phản bác hoặc giải thích nhưng rồi lại thôi, quay đi, tránh sang bên.
Ngay lúc này, một hình bóng vội vàng xuất hiện trước mặt Turan. Đối phương rõ là có để ý đến cô gái tóc màu nâu đỏ ở cạnh đấy, nhưng khéo léo làm ngơ, bảo:
– Cậu đi ra ngoài một chút đã mang nhiều cô gái về nhà như vậy, là thói quen sao?
Dáng vẻ tinh nghịch hiện trên gương mặt của Shelah. Cô nàng vũ công không rõ là vô tình hay cố ý tiến đến càng lúc càng gần Turan hơn, làm cho mùi hương nhàn nhạt tỏa ra nghe được dễ khiến người ta mê mẩn.
Turan trừng mắt một chút, đưa tay đẩy Shelah sang bên, cất tiếng:
– Đừng nghịch. Lo chuẩn bị sẵn sàng, nội trong ngày mai, hoặc trễ nhất là ngày mốt chúng ta sẽ lên đường.
Lời này vào tai Shelah lại giống như Turan đang cố đổi chủ đề, khiến cô ta bất mãn. Vậy nhưng cô nàng chẳng có đôi co gì thêm, thay vì thế đem ánh mắt dò xét đặt lên người cô gái tóc màu nâu đỏ.
– Đây là Fyr. Một người bạn của tôi. Những nô lệ người thú kia đều là do cô ta muốn mua về. Một số lượng nữa sẽ tới trong vài ngày nữa, nhưng tôi đoán đó chẳng phải việc cô cần lo.
Turan giới thiệu đôi lời, chợt cảm giác mình nói có hơi nhiều nên liền dừng lại. Sự xuất hiện của Fyr ở đây không nên gây dấu ấn quá sâu đậm cho Shelah hay bất kì ai khác, cũng sẽ bớt được không ít rắc rối.
Shelah nhíu mày, nửa tin nửa ngờ liếc mắt quan sát cả Turan và Fyr. Cho tới giờ, Fyr vẫn chẳng hề quay sang đối mặt với cô nàng vũ công, tựa thể là xem thường.
– Thế, cậu chẳng định giới thiệu tôi cho cô ấy ư? – Shelah lên tiếng.
– Cô có thể tự mình làm điều đấy.
Turan hời hợt bảo. Nó không rõ biểu hiện hiện tại của Fyr là muốn làm gì, nhưng hẳn là nên tránh làm phiền cô ta. Có lẽ chính bản thân Fyr cũng chẳng vui vẻ là bao sau vụ mua nô lệ vừa rồi đi.
Shelah trợn mắt, muốn nổi đóa với Turan vì thái độ của nó. Tuy nhiên, cô nàng biết làm thế chẳng giúp ích được gì nên đành quay sang Fyr, cất giọng thân thiện:
– Chào em. Chị là Shelah, một vũ công, đồng thời là một du hành giả. Rất vui được làm quen với em.
Lời này lập tức khiến Fyr phản ứng lại. Cô ta quay sang, hai mày nhăn xuống, là biểu hiện của việc bị chọc giận.
Trên thực tế, hình dáng hiện tại của Fyr mặc dù cao hơn những lần gặp khác nhiều, nhưng so với Shelah thì vẫn là thấp. Cô nàng vũ công hẳn là cố tình dựa vào điểm này để áp đặt vai vế cho cả hai, hòng giành cho mình một phần ưu thế.
Fyr tất nhiên không thể nào chấp nhận. Cô ta là một vị thần, sống qua đã chẳng biết bao nhiêu năm rồi, giờ bị một tên du hành giả thấp kém gọi như vậy mà còn chưa bộc phát sức mạnh đã là rất có sức kiềm chế.
Thế nhưng trái với sự lo lắng của Turan, Fyr chỉ chốc đã trở nên bình thản, hơi cúi đầu chào rồi nở nụ cười tươi mà đáp:
– Vâng. Em cũng rất vui được gặp chị. Vừa rồi em có mất tập trung đôi chút.
Shelah sững sờ. Sự thay đổi về biểu cảm một cách chớp nhoáng khiến cô ta khó mà tin được chính mình vừa trông thấy cái gì. Có khi trước đó đều chỉ là ảo giác mà thôi.
– À, không sao đâu. – Shelah thốt – Chị có vài việc muốn trao đổi với em.
Nói rồi, cô ta liếc mắt nhỉn Turan như muốn dò xét gì đấy, tiếp tục:
– Chuyện con gái.
Fyr mỉm cười, không có chờ Turan lên tiếng liền đáp:
– Được ạ.
Cứ thế, hai cô gái kéo nhau đi mất, bỏ lại Turan đứng bần thần chẳng biết tại sao sự tình lại thành như thế này. Shelah chẳng rõ là có ý tốt hay không, nhưng Fyr chắc chắn là có mưu tính riêng. Giờ cô ta đã rời khỏi tầm mắt của nó, thật chẳng biết là sẽ gây nên chuyện gì.
Thế nhưng hai người đó đã dùng lý do n·hạy c·ảm ấy để tránh đi, Turan đâu thể làm gì hơn. Nó chỉ đành cầu mong rằng Shelah đừng trở nên quá khích mà khiến xảy ra sự tình không thể vãn hồi. Một đức Chính thần luôn có thể vì một vài điều nhỏ nhặt không hài lòng mà gây ra t·hảm h·ọa.
Turan sau đấy quay trở về phòng của mình. Giờ cũng đã không còn sớm nữa, nó nên tranh thủ tổng hợp những gì đạt được hôm nay, cũng như chuẩn bị cho ngày mai.
Việc tham gia đấu trường giả lập thật sự đã mang lại cho Turan rất nhiều lợi ích, nổi bật nhất chính là khả năng vận dụng kỹ năng hệ tinh thần.
Kỹ năng ‘Di vật’ vốn chuyên dùng để phụ trợ, giờ còn có thể dùng để làm đòn t·ấn c·ông chủ lực, hoặc đột kích. Tất nhiên với trình độ hiện tại ở thế giới thực, Turan khó mà làm được như thế, nhưng đây chính là một hướng đi nên được xem xét kỹ càng.
Kỹ năng ‘Gây choáng’ ngược lại chưa có gì đáng chú ý, ít nhất là khi so với kỹ năng ‘Di vật’. ‘Gây choáng’ có thể thi triển tức thì, nhưng hiệu quả tương đối thấp, cũng dễ bị phòng tránh do bùa chú có tác dụng tương tự khá phổ biến, ai cũng đều sẽ chuẩn bị phương pháp phòng chống.
Do vậy, Turan đoán rằng nó sẽ tập trung phát triển kỹ năng ‘Di vật’ ở thời điểm hiện tại. Nhờ vào các trận đấu, nó giờ có thể phát huy được một phần ba những gì nó đã làm được ở thế giới giả lập, nhưng muốn tăng thêm thì phải luyện tập trong thực tế.
Điểm mấu chốt nhất là lượng tinh thần lượng mà Turan đang sở hữu. Ở thế giới giả lập, nó có thể sử dụng kỹ năng mà không cần phải lo nghĩ quá nhiều điều, thậm chí là dồn tất cả vào một đòn kết liễu, vì khi trận đấu kết thúc thì tất cả đều sẽ được hồi phục.
Ở thế giới thực có sự khác biệt rất lớn. Nếu nó tiêu hao quá nhiều tinh thần lượng, cơ thể và tinh thần, có khi là cả linh hồn đều sẽ chịu tác động xấu, gây ra hậu quả nặng nề. Trong trường hợp tệ nhất, tinh thần lực của nó sẽ suy giảm, chịu thương tật và đầu óc trở nên mụ mị.
Bên cạnh đó, việc vận dụng tinh thần cần có sự thuần thục nhất định, và tiến triển sẽ chỉ càng lúc càng khó khăn hơn. Lúc này, tài năng là thứ sẽ phát huy tác dụng lớn nhất. Kẻ tài giỏi, có thiên phú vận dụng tinh thần sẽ dễ dàng vượt qua, còn kẻ không có thì dần đình trệ, sớm bị bỏ lại.
Turan chợt nhớ đến vài lời của Jorz – con mèo tam thể mập ú đã từng nói, rằng nó không hề có tài năng ở việc vận dụng tinh thần, mà còn là kém cỏi. Nếu vậy thì rất có thể nó chỉ đang tổ lãng phí thời gian.
“Không nên bị lời ông ta làm ảnh hưởng…”
Turan tự nhủ. Bất kể lời của mèo Jorz là thật hay giả, nó vẫn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Dù cho nó trong mắt ông ta có là kém cỏi thì vẫn là kẻ kém cỏi sở hữu kỹ năng độc nhất vô nhị mang tên ‘Thông hiểu’. Kỹ năng chủ đạo chưa bao giờ ngừng mang đến cho nó những lợi ích bất ngờ, giúp nó khai phá ra những con đường mà trước đây chưa từng tưởng tượng đến.
Nghĩ như vậy, Turan lại bắt đầu tính toán cho mình những gì cần làm để phát triển kỹ năng hệ tinh thần. Việc luyện tập về cơ bản sẽ không khiến nó mất quá nhiều thời gian, và gần như có thể thực hiện bất kì lúc nào tâm trí của nó rảnh rỗi. Kỹ năng ‘Di vật’ dù sao cũng có rất nhiều chỗ để dùng, tiếc là khó mà áp dụng trong chiến đấu.
Một trận đấu với Darmil hoặc Kull có lẽ là một ý hay. Hai người họ nếu như không gặp phải điều bất trắc gì thì ngày mai sẽ đến được thành Kyrult. Nếu thần Syrathr không vội tìm tới nó để báo tin thì có thể tranh thủ được chút ít.
Chỉ là, Turan vẫn còn đắn đo rằng có nên làm như vậy. Việc đấu tập mang nhiều ý nghĩa hơn chỉ nhằm phát triển kỹ năng bản thân. Các thành viên trong đội có thể vì đó mà sinh ra vài ý nghĩ không nên có, tồi tệ nhất là vô tình sắp đặt thứ bậc của nhau dựa trên thắng thua. Trong trường hợp ấy, một đội trưởng như Turan sẽ không được phép để thua nếu không muốn sau này lời nói của mình suy giảm trọng lượng.