Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 63: Lời Khuyên Của Một Chính Thần




Chương 63: Lời Khuyên Của Một Chính Thần

Thần Syrathr nhìn dáng vẻ của Turan mà khuôn mặt trông vui tươi hẳn lên, nhưng cũng rất nhanh trở nên nghiêm nghị, bảo:

– Có vẻ ngươi vẫn chưa biết nhiều về sự kiện này, nên ta có một lời khuyên nhỏ là hãy mau chóng tìm thêm đồng đội cho mình đi. Kén chọn không phải là một điều tốt lúc này đâu.

Turan nghe và cảm thấy chút khó chịu. Nó biết bản thân là một kẻ làm việc hay suy tính đều kỹ càng và cẩn trọng, đến mức người khác hay lầm tưởng mình khó tính, hay như lời thần Syrathr là kén chọn. Dù thế nào thì nó cũng không định vì nhiệm vụ mà vội vã tìm thành viên. Trong tổ đội hiện tại của nó chỉ mới ba người nhưng đã mang đến quá nhiều rắc rối rồi.

– Ngươi có vẻ không tin tưởng cô gái bên cạnh mình lắm.

Câu nói bất chợt của thần Syrathr làm Turan nhăn mày. Nó không hiểu vì sao cô ta lại nhắc đến điều đó lúc này nhưng vẫn đáp:

– Phải. Tôi tin là thần Syrathr cũng không muốn chuyện thăng cấp bị lộ cho kẻ khác.

Thần Syrathr không tỏ thái độ gì, rất bình thản mà đưa tay lấy ra một bông hoa màu đen tuyền. Bông hoa tỏa ra những đốm sáng li ti màu đen bị thần Syrathr ngắt lấy từng cánh một thả xuống đất. Cứ thế, vừa ngắt, cô ta vừa bảo:

– Ta không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu vì sao con dân các ngươi lại hay phân vân, lo nghĩ về những chuyện rõ ràng như vậy. Bản thân ngươi bây giờ còn có lựa chọn nào khác ư? Hay ngươi chỉ đơn giản là lo sợ?

Từng cánh hoa đen tuyền rơi xuống, chạm vào những bông hoa trên mặt đất thì khiến chúng nhuộm lên một màu đen. Màu đen càng ngày càng đậm hơn và số lượng bông hoa bị nhuộm màu cũng tăng lên nhanh chóng.

– Nỗi lo, ban đầu chỉ là một hạt giống nhỏ bé. – thần Syrathr nói tiếp – Nhưng vì ngươi nuôi dưỡng nó, nên nó lớn lên. Một ngày, hai ngày. Một tháng, hai tháng. Đến cuối cùng thì cái cây của sự lo mọc lên và chiếm hết suy nghĩ của ngươi, cắm rễ sâu tận tâm can ngươi. Bấy giờ thì ngươi sẽ không thể làm được gì khác cả, vì mỗi khắc hành động hay nghĩ ngợi, ngươi lại lo lắng.

Turan lắng nghe từng lời của thần Syrathr, cố gắng hình dung điều cô ta muốn truyền đạt. Nó cũng biết là bản thân mình đang quá lo ngại về Tiffia, nhưng nó còn có thể làm gì khác đâu.

Thấy Turan vẫn chưa hiểu ra được gì, thần Syrathr không ngắt cánh hoa nữa mà thả cả bông xuống. Bông hoa chạm đất nhanh chóng cắm rễ, đứng thẳng lên và mọc lại những cánh hoa vừa mất. Sắc đen được nhuộm lên những bông hoa xung quanh vậy mà từ từ biến mất, giống như bị bông hoa kia hút lại hết.

Khi tất cả những bông hoa xung quanh trở lại bình thường, bông hoa đen đâm chồi, ra lá, mọc vươn lên ngạo nghễ. Thế nhưng bông hoa còn chưa kịp lớn được bao nhiêu thì đã bị thần Syrathr vung tay, bật rễ mà bay lên trước mặt cô ta.



– Nếu muốn thay đổi, ngươi phải hành động từ khi nỗi lo đó còn nhỏ. Tốt nhất là khi nó còn chưa kịp nảy mầm. Thử tìm về căn nguyên của nỗi lo, và thay vì suy diễn các khả năng, hãy chặt đứt căn nguyên của chúng.

Thần Syrathr nói rồi liền đưa tay tóm lấy bông hoa mà đưa cho thần Fyratr giờ đang chớp chớp mắt, trông mơ màng chừng có thể ngủ gục bất cứ lúc nào. Thần Fyratr thấy bông hoa được đưa tới thì giật mình tỉnh ngay, như một phản xạ có điều kiện mà đưa tay búng một cái khiến bông hoa vỡ tan thành những đốm đen li ti, liền sau đó bị một cơn gió cuốn bay về nơi xa.

– Chị đùa cái gì vậy!?

Thần Fyratr thốt lên, vẻ hốt hoảng thấy rõ.

– Giúp em tỉnh táo một chút.

Thần Syrathr cười đáp, lại lấy ra một bông hoa màu đen nữa. Thần Fyratr thấy vậy thì ngồi thẳng dậy, mở trừng hai mắt ra, nhanh miệng bảo:

– Tỉnh rồi! Em tỉnh rồi! Nãy giờ em vẫn nghe đấy chứ!

– Ừm. Vậy thì tốt.

Thần Syrathr nói là thế nhưng vẫn không cất bông hoa đen đi mà lấy ra một chiếc bình hoa bằng ngọc màu trắng, cắm nó vào trong rồi đặt lên bàn. Thần Fyratr mắt nhìn chăm chăm chiếc bình cùng bông hoa, môi run run muốn nói gì đó nhưng cuối cùng thì quyết định im lặng chịu phép.

Turan trông cả quá trình thì cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nó biết thần Syrathr muốn mình mau chóng làm rõ ràng mọi chuyện với Tiffia, nhưng bản thân nó thì không định vội vàng mà hỏng hết tất cả.

Giờ nghĩ lại, Turan thấy Tiffia không hẳn là một mối họa tiềm tàng, mà đúng hơn là một ẩn số chưa thể giải đáp được. Ngoài việc hành động có vẻ thần thần bí bí ra thì cô ta thậm chí còn đáng tin cậy hơn là tên ngốc Darmil. Dù gì thì sau khi biết Darmil thăng lên Thần cấp 1, Tiffia chỉ đơn giản quyết định gia nhập tổ đội với Turan; kế đến thì khi nghe cuộc nói chuyện với Oviar, cô ta cũng chỉ đưa ra yêu cầu được giúp thăng cấp.

Tiffia nếu muốn gia nhập tổ đội của Turan, cô ta có không ít hơn một cách. Hay chuyện muốn được giúp thăng cấp, cô ta cũng không cần phải nói thẳng ra việc nghe lén của mình. Cả hai trường hợp đều rõ ràng khiến cô ta bị nghĩ xấu, và đều rất có khả năng gây phản tác dụng. Turan tất nhiên không thể để đồng đội của mình cứ mãi là một Nihr được. Nó thậm chí còn muốn tất cả Nihr đều có thể thăng cấp.

“Cô ta ngốc?” Turan chợt nghĩ, nhưng nó phủ định ngay điều đó. Tiffia tất nhiên không ngốc, mà là vội vàng. Giống như một người khát khô giữa sa mạc nóng bức, thấy được một vũng nước thì thậm chí còn không thèm suy nghĩ một chút rằng điều đó là bất khả thi mà lao ngay đến.



Suy cho cùng thì, Tiffia là một cô gái xấu tính nhưng rất thành thật.

– Trông ngươi như vừa có điều thông suốt?

Thần Syrathr đột nhiên cất tiếng hỏi. Turan không đáp ngay mà suy nghĩ thêm một lúc nữa rồi mới bảo:

– Không hẳn. Chỉ là cảm giác bản thân hơi quá cứng nhắc.

Một tiếng cười khẩy vang lên. Là thần Fyratr.

– Phải. Đúng là cứng nhắc. Tận bây giờ vẫn không chịu nhận bản thân khắt khe, kén chọn.

Turan nghe lời đó từ một người vừa bị chị mình dọa cho tỉnh ngủ thì nhăn mặt. Cô ta là kẻ không có quyền để nói như vậy với nó nhất. Nhưng hiển nhiên là Turan không cáu gắt và thốt lên thành tiếng về điều đó, chỉ bảo:

– Vẫn là cần thêm thời gian, thưa đức Chính thần.

Thần Fyratr “hừ” một tiếng rồi quay đi với tay lấy tách trà của mình. Cô ta định uống cho bõ tức nhưng trà trong tách đã hết từ khi nào. Trông bình hoa với bông hoa đen ở trên bàn, thần Fyratr không còn cách nào khác đành đặt tách trở lại rồi khoanh tay chịu phép. Vẻ hậm hực trên khuôn mặt của cô ta bây giờ khiến Turan thỏa mãn vô cùng, thầm cảm ơn đức Chính thần Syrathr của mình.

Thần Syrathr nhìn em gái mình một chút, cất tiếng:

– Chuyện của ngươi không muốn quản nhiều. Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ là được. Hẳn là ta đã nói về h·ình p·hạt nếu như ngươi thất bại nhỉ?

“Hình phạt?!” Turan thốt thầm. Nó không nhớ là thần Syrathr có từng nhắc tới h·ình p·hạt nào cả. Từ trước đến giờ, nó chỉ toàn cứ thế chịu phạt luôn, và đôi khi nó còn chẳng biết mình làm gì sai nữa.

Turan định cất tiếng hỏi về h·ình p·hạt nhưng lại thôi. Có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, sẽ chỉ khiến nó thêm bất an. Dù h·ình p·hạt là gì đi chăng nữa thì chắc chắn đều sẽ khiến nó sống không bằng c·hết. Vậy thì tốt nhất cứ nên hoàn thành nhiệm vụ là được.



– Nhiệm vụ sẽ không thất bại. – Turan nghiêm giọng đáp.

Thần Syrathr nhìn chằm chằm Turan một lúc lâu như thể đang suy tính độ tin cậy của lời nó vừa nói. Xong, cô ta bảo:

– Tốt nhất nên như vậy. Giờ thì quay về đi.

– Vâng, thưa đức Chính thần.

Turan nói rồi, quay người đi. Nó từ lúc vừa bị biển hoa kia cuốn đến đây thì đã biết rõ cách làm thế nào để rời khỏi cánh đồng hoa này, hay đúng hơn tồn tại của nó ở đây không phải là thực, mà là thông qua cánh hoa bị cháy sém kia.

Turan mở bàn tay phải của mình ra, thử tập trung suy nghĩ một chút thì thấy một cánh hoa lờ mờ hiện lên trên đó. Đây là mối liên kết duy nhất của Turan ở đây với bản thân khác của nó ở nhà trọ Mowl. Nếu cánh hoa này tan đi, hay vì lý do nào khác mà liên kết biến mất thì tâm trí nó sẽ bị kẹt lại đây, cho tới khi nào liên kết được thiết lập trở lại.

Dù vậy, nếu Turan bị gọi dậy thì lực hút từ phía bên kia sẽ kéo nó trở về. Một kẻ có thể cắt đứt liên kết trước cả khi nó kịp trở về, hẳn chỉ có thể là một Chính thần mà thôi.

– Gượm đã.

Tiếng thần Syrathr vang lên ngay khi Turan vừa mới lần theo liên kết, định kích hoạt cánh hoa trong tay mình. Nó quay người lại, thần Syrathr nói tiếp:

– Sau này, nếu muốn, ngươi cứ tự nhiên đến đây.

Turan hơi chau mày lại. Nó không hiểu vì sao thần Syrathr lại nói lời này với mình làm gì. Đây trông như một lời mời đến nhà chơi lần sau vậy.

Turan định cất tiếng hỏi nhưng trông vẻ hời hợt của thần Syrathr đang thưởng trà lúc này cũng biết mình không nên nhiều lời làm gì. Dù có hỏi, cô ta hẳn cũng không cho nó câu trả lời thỏa đáng.

– Tôi biết rồi.

Turan đáp gọn, quay người, mở tay nhìn lấy cánh hoa lờ mờ. Lần này thì không còn ai làm phiền nó nữa.

Tâm trí Turan mờ dần đi với những cánh hoa lập lòe trong mắt mình. Rồi tất cả những gì nó thấy được nhanh chóng bị một màu đen chiếm lấy.