Chương 623: Đấu đội hai người
Bên trong phòng đấu tập, Shelah đã có mặt sẵn, đang nhảy nhót thử t·ấn c·ông một vài hình nộm ngẫu nhiên xuất hiện. Nhân vật của cô ta có chủng tộc là người thú tộc mèo, sử dụng một cặp đoản đao tương đối linh hoạt, nhưng độ khó sử dụng tất nhiên là không cách nào sánh bằng cặp song đao bán nguyệt mà cô ta vẫn hay dùng ở thế giới thực.
Turan đứng ở một bên quan sát, chưa vội lên tiếng báo mình đã đến. Đối phương quá tập trung vào việc luyện tập, hẳn cũng không có để ý rằng đã có người tiến tới.
Khác với Shelah ở thế giới thực, cô người mèo này sở hữu hai thuộc tính nhanh nhẹn và khéo khéo phải là cực kì cao. Cô ta di chuyển nhanh đến mức Turan mấy lần suýt không theo kịp chuyển động.
Đã vậy, cô người mèo còn biết sử dụng ám khí, thứ mà Turan dám chắc rằng chính mình chưa từng thấy Shelah sử dụng kể cả trong thực chiến. Cô ta sử dụng không quá thuần thục, nhưng đủ nhanh để khiến đối thủ của mình chẳng kịp trở tay.
Xem ra, Shelah là rất có kinh nghiệm chiến đấu ở đấu trường giả lập. Cô ta hẳn phải dành không ít thời gian ở nơi đây.
Điều này lại khiến trong đầu Turan không khỏi sinh một nghi vấn. Nếu Shelah dùng khoảng thời gian đó để tăng cường luyện tập ở thế giới thực, chẳng biết giờ năng lực của cô ta sẽ tiến triển để mức độ nào.
Thế nhưng có lẽ chuyện sẽ không dễ dàng đạt được như mong muốn. Turan là biết về lợi ích của việc luyện tập ở thế giới lập. Trải nghiệm mặc dù có thể không giống nhau vì khác biệt về chủng tộc, chức nghiệp hay kỹ năng đã lựa chọn, nhưng chính nhờ vậy mà tăng cường hiểu biết về nhiều mặt cho bản thân.
Ở thế giới giả lập này cho phép thử và sai, nhờ vào đó tìm con đường đúng đắn mà phát triển chính mình. Nếu hướng đi nào đó là tốt, áp dụng vào thực tế tự nhiên là điều nên làm.
Đánh một hồi đến tận khi thể lực gần như cạn kiệt, cô người mèo mới chịu dừng lại, di chuyển sang bên mà thả lỏng, nghỉ ngơi. Cũng chẳng mất quá lâu để cô ta chú ý thấy Turan đã đến, liền miệng cười tươi rói, vung tay qua lại thay cho lời gọi.
Turan bước tới, lại nhìn một lượt phòng tập. Nó chưa từng dùng qua phòng tập bao giờ. Dù sao bản thân chỉ mới tham gia thế giới giả lập tổng cộng chừng mười tiếng đồng hồ hơn là nhiều.
Có điều, Turan vẫn biết rằng nơi đây còn có thể được dùng như phòng đấu tập, thế nên đồng thời mang hai tên gọi. Chỉ là nó không có ý định đấu với Shelah ở đây.
– Cô trông có vẻ hăng hái.
Turan đánh giá một cách qua loa.
– Coi như khởi động thôi. – Shelah thốt, lại bảo – Cậu không định thử một chút sao?
Turan lắc đầu, nói:
– Đã tập thì nên tập với đối thủ thật sự.
– Tự tin như vậy…
Shelah bĩu môi hơi có ý trêu tức, nhưng tiếc là không khiến Turan phản ứng chút nào. Nó thay vì thế chuyển sang chuyện chính:
– Nghỉ ngơi thêm lát nữa đi. Sau đó tôi sẽ bắt đầu tìm trận.
Dứt lời, Turan cũng tiến hành gửi lời mời tham gia đấu đội cho Shelah. Cô ta rất nhanh thì xác nhận đồng ý lời mời, xong hỏi:
– Cậu tham gia đấu trường giả lập được bao lâu rồi?
– Được hơn hai tháng rồi đi.
Turan thành thật đáp. Nó thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu.
– Ngắn như vậy?! – Shelah thốt – Cậu đấu được bao nhiêu trận rồi? Tỉ lệ thắng thì sao?
– Tổng cộng có sáu trận. Tỉ lệ thắng… ừm, tới giờ còn chưa thua.
Shelah nghe vậy thì mở tròn mắt ngạc nhiên. Chuỗi thắng sáu trận liên tiếp không phải là điều gì hiếm hoi tại đấu trường giả lập, nhưng đây là sáu trận đầu tiền của Turan, cũng tức là tỉ lệ thắng hoàn toàn đạt đến trăm phần trăm. Đấu trường giả lập là không nhân nhượng, người mới đến lại chỉ giữ được Thần cấp, những thứ khác gần như đều phải bắt đầu lại, muốn bảo toàn chiến thắng liên tiếp là điều rất khó.
– Ghê gớm nha.
Shelah cong môi nói, chẳng rõ là khen hay còn có ý gì khác. Mà dù là khen, Turan cũng chẳng lấy đó làm vui vẻ hay tự hào. Mục đích của nó ở đấu trường giả lập đâu phải là thắng càng nhiều càng tốt.
– Vậy lần này đấu đội, nhờ cậy cậu rồi.
Shelah cười hì hì bổ sung.
Turan từ dáng vẻ và lời nói của đối phương cảm giác có điều gì đó không ổn. Suy nghĩ trong giây lát, nó bèn hỏi:
– Thành tích của cô thì sao?
– Ha ha. Cũng không tệ.
Shelah cười gượng gạo đáp, lại lưỡng lự hồi lâu mới chịu trả lời:
– Được bảy trận thắng rồi đấy.
Nhiều hơn Turan. Nhưng nó không vì đấy mà nao núng, tiếp tục hỏi:
– Tỉ lệ là bao nhiêu?
– À thì…
Nụ cười trên gương mặt của Shelah dần trở nên cứng ngắc. Cô ta bối rối, chẳng biết nên nói thế nào, và phải mất tận gần phút mới có thể thốt thành lời:
– Gần một phần mười… chắc vậy.
Turan đứng ngơ người. Nó bị sốc. Tỉ lệ thắng gần một phần mười, tức là chưa đến mười phần trăm. Shelah chỉ đánh thắng bảy trận, tức là đã có hơn sáu mươi trận thua.
“Thành tích như thế, khả thi ư?” Turan thốt thầm, khó mà tin được. Theo như nó thấy những gì mà cô người mèo vừa biểu diễn thì năng lực của cô ta hẳn phải không tệ mới đúng, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán.
Thấy phản ứng của Turan, Shelah không khỏi trở nên xấu hổ, rồi thành giận, gắt:
– Đó là do tôi gặp đối thủ quá mạnh thôi! Đừng có mà tưởng rằng tôi yếu nhé!
Turan trước cơn giận bất chợt của đối phương chỉ có thể liên tục gật đầu. Tình huống này quả thật khiến người ta lúng túng. Nó cũng đâu thể nhằm vào đó mà chê bai Shelah được, nhưng nếu là khen ngợi thì còn tồi tệ hơn.
– Tôi nghĩ… chúng ta có thể tiến hành tìm trận.
Turan cố ý đánh lạc hướng. Shelah giận, nhưng không thể không làm ngơ. Cứ vậy, tín hiệu tìm trận bắt đầu.
Thời gian tìm trận diễn ra tương đối lâu, ít nhất thì so với khi Turan tìm trận đơn đấu phải gấp đến vài chục lần. Mới đầu, nó còn tưởng rằng do ít có ai sẽ chọn hình thức đấu đội hai người, nhưng chỉ vài giây sau thì một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu: do chênh lệch tỉ lệ thắng giữa thành viên đội quá lớn.
Turan mặc dù chỉ mới đấu có sáu trận, nhưng sáu trận thắng liên tiếp của nó là không thể chối cãi. Còn về phần Shelah, hẳn là không cần bàn tới rồi.
Cánh cửa dẫn đến trận đấu đội hai người rồi cũng hiện lên. Turan bước vào trước, Shelah theo sau. Khung cảnh biến đổi diễn ra y hệt như những gì nó đã trải qua khi tham gia đấu đơn. Và chẳng mấy chốc, nó và cô người mèo được đưa đến một đoạn hành lang tăm tối.
Nơi đây chỉ có vài ngọn đèn dầu chiếu sáng một cách yếu ớt, rất khó để có thể nhìn rõ được gì. Hơn cả là, ẩm thấp và đầy mùi hóa chất đến cay mũi.
– Hẳn là một nhà ngục.
Turan đưa ra nhận định. Cho tới giờ, các trận đấu của nó đều diễn ra ở những địa điểm khác nhau và ít có tính chất nào lặp lại, vô cùng phong phú.
– Có bẫy.
Shelah vội nói. Cô người mèo khá nhạy bén trong việc này.
Đấu trường có bẫy hay các loại tai họa tự nhiên là khá thường thấy. Trong một vài trận đấu, trường hợp phía đối thủ bị tiêu diệt trước cả khi hai bên gặp nhau cũng không phải là hiếm gặp. Thế nên, trước khi xác định phương thức hành động an toàn, là đừng nên làm gì cả.
– Nếu đối phương là thám đạo, kéo dài cũng không phải ý hay.
Turan cất tiếng. Shelah gật nhẹ đầu tỏ ý đồng tình, lại bảo:
– Tôi có thể phát hiện và thăm dò số ít bẫy. Chúng ta từ đó có thể tìm khu vực an toàn. Cậu có ý gì không?
– Chúng ta lợi dụng đống bẫy đó giải quyết đối phương thì sao?
Đề nghị của Turan làm Shelah ngẩn người trong giây lát, nói:
– Đối phương sẽ không manh động. Nếu chúng quyết định t·ấn c·ông thì tất nhiên đã biết bẫy ở đâu, hoặc thậm chí coi thường bẫy có kích hoạt hay không.
Turan cười nhếch mép. Nó nói lợi dụng, cũng chẳng phải là lừa đối thủ dẫm vào bẫy. Chính mình ném bọn họ vào là được.
Shelah tự nhiên sẽ không nghĩ tới khả năng ấy. Kỹ năng hệ tinh thần không dễ học như vậy. Mặc dù có không ít người sẽ thử dùng trong đấu trường giả lập, nhưng hiệu quả cực kì thấp, chẳng bằng bỏ công sức vào những phần có ý nghĩa hơn.
– Cô cứ làm phần việc của mình là được. – Turan nói – Yên tâm. Chúng ta thắng chắc.
Shelah nhướn mày, không được tự tin lắm. Cô người mèo đã đấu rất nhiều trận, và có không ít trận mà bản thân cũng thấy mình sẽ thắng chắc. Tiếc là tỉ lệ thắng thực tế của cô ta vẫn chỉ có không tới mười phần trăm.
– Cậu có thể tiết lộ một chút rằng cậu tính làm gì không? – Shelah dò hỏi.
– Bí mật. – Turan cười bảo – Để tôi cho cô một bất ngờ.
Shelah nghe vậy thì trừng mắt, lè lưỡi ra trêu cho bõ tức. Nhưng rồi cô nàng cũng vội vàng tập trung vào phần việc của mình. Trận đấu đã bắt đầu từ sớm, còn dây dưa sẽ rơi vào thế bị động. Đến khi ấy, muốn làm gì cũng không xong.
– Sẽ thế nào nếu bọn chúng cũng quyết định chờ một chỗ như chúng ta?
Đang dò xét đến nửa chừng, Shelah đột nhiên cất tiếng hỏi.
Chuyện này, nhất thời Turan cũng chưa nghĩ đến. Mỗi trận đấu đều có các loại hình giới hạn thời gian khác nhau. Đó có thể là thay đổi về địa hình hoặc thêm vào các yếu tố thúc đẩy trận đấu bao gồm cả việc cho xuất hiện những con quái mạnh mẽ.
Chỉ là, chuyện này vậy tương đối hiếm xảy ra. Tại đấu trường giả lập, mọi người không có kiêng kỵ quá nhiều, thế nên cứ lao đầu mà vận dụng hết sức mình hòng đánh bại đối phương. Dù sao thì chẳng phải ai cũng như Turan, điều chỉnh đồng bộ cảm giác đến mức 100% mà chịu khổ làm chi cả.
Nghĩ đến, Turan cũng liền thắc mắc:
– Đồng bộ cảm giác của cô hiện tại là bao nhiêu?
Shelah nhíu mày, khó mà hiểu được vì sao đối phương lại trả lời câu hỏi của mình bằng một câu hỏi chẳng có vẻ gì là liên quan như thế. Nhưng mà cô ta vẫn hơi nghĩ ngợi rồi đáp:
– Tận 50% đấy. Thế nào?
Nói xong, còn vênh mặt lên vẻ tự đắc.
Turan nhịn cười, nói:
– Ghê gớm đấy. Đối thủ của chúng ta nếu như mà đồng bộ cảm giác không quá cao thì, hẳn sẽ sớm xuất hiện thôi.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Shelah bảo:
– Đừng bảo với tôi là chuỗi trận thắng của cậu cho tới giờ đều là nhờ cách này nhé?
Turan nhún vai, đáp:
– Cô cho rằng chỉ dựa vào đó mà có thể làm được như vậy ư?
– Cũng đúng.
Shelah gật gù, tán thành. Cô ta sau đó cũng không có nói thêm gì nữa, tập trung hoàn thành công việc của bản thân. Trò chuyện vài câu thì không có vấn đề, nhưng làm trễ nãi chuyện chính thì tệ rồi.