Chương 561: Đối thoại cùng chị Alique
– Thế này đi. – Alique cất tiếng – Ít nhất, em cũng có thể tiết lộ cho chị biết rằng em đã đột phá giới hạn Thần cấp 15 rồi hay chưa, phải không?
Darmil nghe xong thì làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ, chừng như gặp phải vấn đề khó khăn lắm.
Alique mỉm cười nhìn em trai mình, không có hối thúc, thay vào đó từ tốn nâng tách trà lên nhấp nhẹ một ngụm. Hương trà tỏa ra nhàn nhạt thật có thể khiến xua tan đi mọi buồn bực đang quấn lấy thân lúc này.
– Vậy thì… chưa. Nhưng Thần cấp của em không hề thấp đâu nhé!
Không thể tiết lộ Thần cấp là một chuyện, nhưng Darmil chắc chắn không chịu để cho chị mình xem thường. Bản thân nó cũng đã cố gắng rất nhiều rồi, có lẽ.
– Chị cũng nghĩ thế.
Alique gật nhẹ đầu vẻ đồng tình. Trông chờ rằng Darmil đã đột phá giới hạn Thần cấp 15 quả thật là chẳng thực tế chút nào. Từ lúc nó đột phá Nihr tới giờ cũng chỉ mới có vài tháng trôi qua thôi.
– Nhưng thật sự là chín mươi mốt bước chân ư…
– Em không nói dối!
Darmil thốt. Nó khó mà chấp nhận được việc chị Alique nghi ngờ lời của mình.
Alique cười vài tiếng ý trêu chọc, xong thì bảo:
– Thế thì em đã gặp được cái gì? Như là việc chuyển đổi màu sắc, hoặc một số hiện tượng nào đó.
Darmil nghe vậy thì bắt đầu lục lọi trí óc, cố nhớ thật kỹ những gì bản thân đã trải qua trong đường hành lang, rồi cứ thế đem kể cho chị Alique. Nó không giấu giếm chút nào cả. Nhất định phải khiến chị ta thừa nhận sự tài giỏi của mình.
– Li kì đến thế…
Alique nói nhỏ, vẻ mặt thể hiện rõ sự hứng thú lẫn với kinh ngạc.
Darmil càng trông càng đắc ý. Nó mặc dù chẳng rõ chuyện diễn ra trong đường hành lang có ý nghĩa gì, nhưng hẳn là tốt đẹp đi. Ít nhất, có thể khiến chị của mình trưng ra vẻ mặt như hiện giờ, đã đủ.
– Không tệ. – Alique đánh giá – Nếu là thế, tạm thời chị có thể bàn lại với cha và mẹ về việc bắt em về nhà.
Darmil đang vui vẻ nghe vậy thì giật nảy mình. Nó hiểu rõ ý của “về nhà” ở đây là gì.
– Về nhà? – Darmil thốt – Tại sao chứ? Em không phải đang làm rất tốt ư?
– Đúng là em đang làm rất tốt. – Alique đáp – Thế nên việc mới có thể trì hoãn thêm một khoảng thời gian nữa. Dù sao thì mọi người cũng không phải là hoàn toàn rảnh rỗi.
– Em-
Darmil chẳng biết nên nói thế nào nữa. Nó tất nhiên là phản đối việc bị ép về nhà. Tổ đội của nó vừa được thành lập không lâu, bản thân còn chưa được tham gia bao nhiêu chuyến du hành thú vị cả. Mọi thứ, rõ ràng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Ở nhà chẳng có chuyện gì làm, cực kì nhàm chán. Hơn nữa, nghĩ đến việc phải đi nhìn mấy con chữ chẳng đâu vào đâu từ đống tài liệu và sách vở mà mẹ ném cho, Darmil đã thấy đau đầu rồi. Nó thà bị đuổi khỏi nhà còn hơn.
– Thế nào? – Alique nói – Chẳng phải em chỉ muốn du hành thôi sao? Về nhà, cha và mẹ có thể cung cấp cho em hoàn cảnh tốt hơn hiện tại nhiều.
– Hoàn cảnh… – Darmil lẩm bẩm, hỏi – Ý chị là, lần này về nhà, không phải là để bắt em vùi đầu vào đống sách vở?
– Tất nhiên. – Alique xác nhận – Em cũng đâu còn là một Nihr nữa. Cha và mẹ mừng còn không kịp.
Vẻ mặt Darmil dần thay đổi từ buồn bực sang phấn khởi. Một luồng cảm giác ấm áp đầy sảng khoái theo đó lan tỏa khắp người nó. Đây thật là chuyện đáng mừng. Cha mẹ đã công nhận nó, như là một du hành giả.
– Nhưng mà không được. Kể cả vậy, em cũng chưa thể về nhà.
Darmil cất tiếng. Nó sực nhớ rằng chính mình không thể tự tiện quyết định việc này.
Alique điềm tĩnh uống cạn tách trà, đặt xuống bàn, vẫn hơi có cảm giác khát nơi cổ họng. Phản ứng này của em trai, kì thực không nằm ngoài dự đoán của chị ta.
– Em còn lo lắng cho tổ đội của mình? – Alique hỏi.
– Không có. – Darmil đáp ngay.
– Thế thì tại sao?
Darmil do dự, thật sự là do dự. Nó đã biết bản thân muốn trả lời như thế nào, nhưng thốt thành lời vẫn là không dễ dàng.
– Có hai thứ, em nghĩ vậy. Đầu tiên, là tổ đội không cần em phải lo lắng. Bọn họ đều rất mạnh. Em mới là kẻ đang nhờ cậy đồng đội mình, luôn khiến đội trưởng không thể an tâm.
Alique hơi nhíu mày, không đồng tình lắm với lời của em trai. Tuy nhiên, chị ấy cũng chẳng đi đôi co làm gì. Mọi thứ, cứ nhìn vào thực tế, qua thời gian sẽ rõ.
– Vậy còn thứ còn lại? – Alique thắc mắc.
– Là quy tắc của tổ đội. – Darmil đáp – Thành viên tổ đội không được phép rời tổ đội với bất kì lý do gì.
Nghe xong, chị Alique mỉm cười, cũng không rõ là tỏ ý thích thú hay xem thường.
– Ra là có quy tắc như thế. Nếu vậy, chỉ cần dẹp bỏ quy tắc đó là được, phải không?
Darmil nghe, cảm thấy hơi nhột, bật cười. Tiếng cười giòn tan đầy sảng khoái của nó khiến chị gái mình bối rối lẫn khó hiểu. Đây không phải là phản ứng nên có của Darmil trong tình huống này.
– Dễ dàng như thế ư? Chị có phải là đang xem thường tổ đội của em?
Darmil thốt, chẳng chút kiêng dè nào. Nó không nhịn được. Lời vừa rồi của chị Alique đã chạm đến điểm mấu chốt.
Alique sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm em trai mình. Chị ấy khó mà tưởng tượng những ngày qua đã diễn ra như thế nào mà có thể khiến Darmil trở thành như hiện tại. Em ấy đã thay đổi, chỉ là ngoài mặt trông như thể chẳng có gì xảy ra.
– Nói vậy, bằng mọi giá em cũng sẽ ở lại tổ đội này, không chịu về nhà? – Alique hỏi.
– Em cũng không biết.
Darmil thành thật đáp, song lại thấy chưa thỏa đáng lắm, bèn bổ sung:
– Chẳng phải chị đã bảo có thể tạm hoãn sao?
Alique hít sâu một hơi, cố làm dịu những dòng cảm xúc đang nổi lên của mình. Xong, chị ta bảo:
– Đúng thật là thế. Chị sẽ cố gắng thuyết phục cha và mẹ. Có điều, em cũng nên sẵn sàng đón nhận kết quả phải đến đi.
Darmil nhún vai, tỏ vẻ vô tội. Chuyện thế này, nó cũng đâu có cách nào khác. Huống hồ chi, chỉ cần cha và mẹ không trực tiếp ra mặt, nó sẽ còn có cơ hội trốn tránh. Mà hai người họ, vốn là luôn bận rộn.
Alique đành chịu phép với đứa em trai của mình. Chị ấy rót vội một tách trà mới, vẻ nghiền ngẫm một hồi cũng không có uống, thay vào đó ánh mắt biến thành phấn khích như vừa tìm được trò vui nào đấy, nghiêng người về trước, bảo:
– Đừng nói mấy chuyện nhàm chán này nữa. Chị nhớ trong tổ đội của em có một thành viên nữ, giờ cô ta thế nào rồi?
Người được nhắc đến là Tiffia. Darmil tất nhiên không quên cô nàng.
– Đây… Em cũng không rõ nữa. – Darmil lúng túng đáp – Từ sau khi rời rừng Cultiven, mọi tin tức về cô ấy đều biến mất. Quan trọng hơn cả là, đội trưởng không cho phép hỏi nhiều.
– Quan tâm? – Alique cười nói.
– He he, đúng là vậy. Cô ấy là đồng đội của em mà.
Alique đã không trông chờ câu trả lời như thế, nhưng cũng chẳng phải là không chấp nhận được. Đối với những vấn đề tương tự, Darmil luôn là người chiếm thế chủ động, rất hiếm khi lộ ra mặt xấu hổ của mình.
– Kì thực, gần đây, chị có nghe ngóng được vài tin tức về cô ta…
Nghe lời này, Darmil lập tức trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng người dậy, thốt:
– Tin gì?!
Alique rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ của em trai. Chị ấy không vội đáp lời mà ngồi thả người trên ghế, cố tình trêu tức Darmil.
– Đội trưởng không cho phép em hỏi nhiều, không phải?
– Cái đó…
Darmil giận, thật sự. Chẳng ai có thể vui vẻ nổi khi bị người khác trêu ngươi như vậy cả.
Tuy nhiên, đối phương là chị Alique, Darmil không thể cáu tiết với chị ta, chỉ đành kiềm chế, dằn xuống. Cảm giác đến cùng vẫn không thoải mái chút nào.
– Vậy thì em cũng không muốn biết.
– Thật? – Alique hỏi lại.
– Chị muốn gì?
Darmil trầm giọng, cơn giận chực bùng phát. Ngực nó đau, tay và chân nó cũng nhói lên từng đợt, còn thớ cơ khắp người nó thì run lên như muốn được đắm mình vào trong một trận chiến.
Alique cảm nhận được nguy cơ lần đầu tiên từ đứa em trai ngốc của mình, trong vô thức từ bỏ ý định thúc đẩy cơn giận của Darmil đi xa hơn, vội bảo:
– Còn không phải do chị muốn giúp đỡ em sao. Chỉ cần em nói một tiếng, chị sẽ tiết lộ cho em tin tức về nữ thành viên tổ đội ấy ngay. Chuyện này, cả đội trưởng của em cũng khó mà làm được.
– Không. Em không cần.
Darmil lắc đầu bảo. Turan đã nói không được hỏi nhiều thì nó sẽ không hỏi. Nếu chị Alique muốn giúp nó thì nên tiết lộ cho nó luôn. Đây rõ ràng là đang ép nó. Càng nghĩ, càng thấy bực tức.
– Thế thì thôi vậy. – Alique nói – Nếu em có đổi ý, bất kì khi nào cũng có thể gửi thư cho chị. Không biết gửi như thế nào thì hãy nhờ đồng đội của em ấy.
– Em biết gửi thư nha!
Darmil gắt lên. Câu cuối của chị Alique rõ ràng là đang châm chọc đầu óc không được thông minh của nó.
Kì thực, cũng không nhất định phải gửi thư. Cũng chẳng biết vì đâu mà nhà của nó, ai cũng đều yêu thích trao đổi qua thư từ cả. Riêng nó loại trừ.
Sau một hồi trò chuyện thêm mấy điều linh tinh nữa, Alique toan đứng dậy, bảo:
– Được rồi. Nói đến đây thôi. Nhiệm vụ của chị ở nơi này cũng coi như hoàn thành rồi.
– Nhiệm vụ?
Darmil thắc mắc. Nó giờ mới sực nhớ rằng chính mình còn chưa rõ vì sao chị Alique lại có mặt ở đây. Chỉ trách nó quá dễ bị cuốn theo mạch kể chuyện của chị ấy.
– Giải quyết vài rắc rối nhỏ mà thôi. – Alique cười đáp – Em đừng bận tâm.
Lời như vậy, tức là không muốn cho Darmil biết. Thế thì nó cũng chẳng làm khó chị mình làm chi. Dù sao thì có nghe đi nữa nó cũng khó hiểu được một hai. Nếu nó cần biết, chị ấy hẳn đã sớm giải thích, chắc vậy.