Chương 533: Tiếp tục
Chẳng biết bao lâu trôi qua, Turan dần lấy lại sự tỉnh táo. Nó ôm đầu theo bản năng, trên thực tế không hề cảm thấy có vấn đề gì ở đầu mình nữa cả. Nhưng không làm như vậy, nó thật không an tâm, cứ e sợ rằng nếu chính mình hơi sơ sẩy, một luồng thông tin nữa sẽ lại ập tới, đánh gục mất.
Bây giờ, Turan mới có thời gian tiêu hóa đống thông tin mình vừa đạt được. Nó chẳng rõ đó có phải là một phần của quá trình hấp thu ngọc dưỡng thần hay không. Hẳn là không đi.
– Ra là vậy…
Turan nói nhỏ. Nó vừa xem xét đống thông tin xong, quả thật hữu ích. Chúng đơn giản mà nói là mô tả chi tiết về việc hấp thu tinh thần lượng một cách hiệu quả nhất, phỏng theo kỹ năng ‘Luyện tinh thần’ thì đúng như cái tên ấy, luyện tinh thần.
Tinh thần lượng là một loại năng lượng đặc thù, vừa có thể dùng làm năng lượng để vận dụng cho một kỹ năng, lại có thể cô đọng thành tinh thần lực, trực tiếp nâng cao sức mạnh tinh thần. Tuy nhiên, tinh thần lực hình thành theo cách này chỉ tồn tại tạm thời, hiệu quả cũng là kém hơn không ít so với tinh thần lực chân chính.
Thế lại không có nghĩa là có thể xem thường. Sức mạnh tinh thần, chủ chốt luôn nằm ở cấp độ chứ không phải số lượng. Gia tăng thêm một điểm tinh thần lực, dù cho là tạm thời, vẫn tốt hơn nhiều dạng tinh thần lượng của nó. Dù sao thì cái mà tinh thần nhắm vào, chính là tinh thần của đối phương, không phải toàn bộ cơ thể. Kỹ năng ‘Gây choáng’ thể hiện rõ nhất điểm này.
Trong khi đó, kỹ năng ‘Di vật’ lại là một câu chuyện khác. Tinh thần lực cao có thể giúp tăng mức giới hạn như về khoảng cách, khối lượng, tính chất của đối tượng, nhưng hầu hết trường hợp việc có thể di vật đi bao xa, bao lâu lại là quan trọng hơn.
Đến cùng, vẫn không thể thoát khỏi sự phụ thuộc vào bản thân du hành giả. Tinh thần, nguyên khí hay ma năng, thậm chí là linh và hồn, mọi thứ đều cần có người vận dụng, sẽ yêu cầu độ thuần thục và hơn hết là, tài năng. Kẻ sở hữu tinh thần lực lẫn tinh thần lượng kém hơn, không có nghĩa là sẽ bên thua trong một cuộc đọ sức.
Chậm rãi cảm thụ đống thông tin xong, Turan bất giác ngẩng đầu lên. Nó trông về phía ba đốm sáng tinh thần như đang nhẹ nhấp nháy. Chúng đang có sự phát triển, hay đúng hơn thì, đang trông đợi một sự phát triển. Nói rộng hơn, lại là chính vùng đêm tối này cầu mong sự phát triển.
Turan đưa tay về nước, khẽ nâng lên. Nó mơ hồ nắm trong tay một dòng năng lượng tinh thần nào đấy đang chảy đến mà tới giờ vẫn cứ một mực bị ngăn chặn. Đây hẳn là từ miếng ngọc dưỡng thần.
Luyện tinh thần, cho phép Turan lựa chọn đổ đầy tinh thần lượng của bản thân, nâng cao giới hạn tinh thần lượng có thể thu nạp, hoặc tinh luyện nhằm gia tăng tinh thần lực, thậm chí tạo thành đốm sáng tinh thần.
Vấn đề là, Turan không biết rằng cần có bao nhiêu tinh thần lượng mới đủ để tạo thành một đốm sáng tinh thần. Nếu chẳng thể đạt tới mức đó, việc tinh luyện sẽ là vô ích. Dù sao nó cũng chẳng phải đang trong chiến đấu hay bất cứ tình huống gì khác cần vận dụng tinh thần.
Đến cùng, vẫn là phải thử mới biết được. Cái giá phải trả hẳn sẽ là rất cao, nhưng cũng là không còn cách nào khác.
Nghĩ rồi, Turan siết chặt nắm tay, làm một động tác rút lên, không quá mạnh, nhưng dứt khoát. Cứ thế, nó dùng hai tay luân phiên nhau, bắt đầu lôi kéo dòng năng lượng tinh thần trôi vào trong vùng đêm tối của bản thân.
Hình tượng là vậy, trên thực tế, Turan cần phải tập trung tinh thần cao độ, căng thẳng cực kì. Đầu nó như có muôn ngàn con côn trùng không ngừng kêu rả rích, chốc lại biến thành từng tràng dài vỗ tay, hay cả tiếng gầm lớn của loài thú săn mồi dữ tợn nào đấy.
Cảm giác choáng váng, buồn nôn đến từ trong tâm trí lại bắt đầu nuốt chửng Turan. Nó hơi có cảm giác mình bị vắt kiệt, đã làm quá sức, chừng có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Nhưng Turan vẫn không dừng lại. Cả người nó tê cứng, mất hết cảm giác, động tác kéo tay lại chưa từng chậm đi. Đây cũng chẳng phải là bản thân nó cố gắng, chỉ đơn giản là từ bỏ suy nghĩ đến mọi lựa chọn khác. Cứ tiếp tục làm mà thôi.
Turan giật mình, mở bừng mắt. Nó vội vàng hớp một hơi càng nhiều không khí càng tốt. Vừa rồi, nó hệt như c·hết đi vậy, cả người cứng đờ, cả hít thở cũng quên mất.
Nhìn đến, hai miếng ngọc trong tay Turan đã vỡ vụn. Không chỉ thế, khi nó khẽ động đậy tay, đống vụn ấy lại nhanh chóng tan thành bụi bay đi hết cả. Dĩ nhiên, toàn bộ năng lượng tinh thần bên trong cũng không còn nữa.
– Không có.
Turan nhẹ cất tiếng, lòng thoáng thất vọng. Tận hai miếng ngọc dưỡng thần, vậy mà hoàn toàn không đủ để nó hình thành dù chỉ thêm một đốm sáng tinh thần. Thậm chí, đến cả dấu hiệu hình thành, nó cũng không thấy được. Đường đi còn rất xa.
Turan quay sang nhìn hai người đồng đội của mình. Họ lúc này đang bàn tán cùng nhau điều gì ấy, trông thấy nó đã tỉnh lại thì mới quay sang, chờ đợi nó lên tiếng. Đội trưởng rơi vào trong trạng thái ấy, hai người họ cũng chẳng phải là mới gặp lần đầu. Im lặng quan sát là tốt rồi.
– Đã bao lâu? – Turan hỏi.
– Chưa đầy nửa phút. – Kull đáp ngay.
Đây lại ngoài dự tính của Turan. Nó còn tưởng rằng đã rất lâu trôi qua cơ. Trong khoảng thời gian ấy, cũng không phải là Turan hoàn toàn mất đi ý thức về xung quanh mình, mà là sự tập trung của nó dồn hết vào hai miếng ngọc dưỡng thần và chính bản thân mà thôi.
“Tiếp tục.”
Nghĩ như vậy, Turan với tay nắm lấy hai miếng ngọc nữa. Đây sẽ là một vụ cược, cũng là một thí nghiệm. Nó sẽ dựa vào mười một miếng ngọc dưỡng thần này hình thành nên ít nhất một đốm sáng tinh thần, hoặc là hao phí toàn bộ.
Theo đó, từng miếng ngọc dưỡng thần tan thành bụi trong bàn tay của Turan. Hai miếng đầu nó mất không đến ba mươi giây, hai miếng sau lại càng nhanh hơn, chỉ chừng hai mươi giây, sau đấy càng nhanh thêm nữa. Đến miếng ngọc thứ chín và mười, Turan chỉ tốn có năm giây để hấp thụ toàn bộ năng lượng chứa đựng bên trong, bất chấp rằng một trong số hai miếng có phẩm chất là “Tinh anh”.
Turan thở gấp. Cơ thể nó kì thực không gặp vấn đề gì, nhưng tâm trí lại dần trở nên hoảng loạn, như đã chạm phải giới hạn nào đấy, sắp vỡ toang, ép cho nó chịu áp lực nặng nề. Trạng thái hiện tại, so với gánh chịu Thần uy phát ra từ Deln khi ấy cũng chẳng khác nhau là bao. Thật tồi tệ.
Khiến Turan càng thêm khó mà giữ bình tỉnh là đốm sáng tinh thần thứ tư vẫn một mực không chịu xuất hiện. Một chút dấu hiệu cũng là không. Trận đánh cược này, nó đang trên đà thua.
Kull và Darmil ngồi im như thóc, chỉ dám nhìn bộ dáng căng thẳng của đội trưởng rồi lại nhìn nhau. Hai người biết sự tình đang không như ý muốn của Turan, lại chẳng thể giúp được gì. Họ đến cả chuyện quái gì đang xảy ra còn là không biết.
Turan ho sặc một tiếng, cảm giác như thể muốn nôn cả phổi ra ngoài. Đau đớn và kinh tởm, choáng váng lại còn nóng lạnh khắp người. Nó hiểu rõ rằng đấy chỉ là do tâm trí của mình không còn đủ tỉnh táo hay sáng suốt nữa, bắt đầu có những phản ứng thái quá và r·ối l·oạn, lại chẳng thể nào tránh khỏi.
Trừ phi Turan chịu từ bỏ tại đây, ngay lập tức vận dụng toàn bộ năng lượng tinh thần bản thân vừa hấp thụ. Có như thế, áp lực trên tinh thần của nó mới vơi bớt đi, trạng thái tồi tệ này cũng sẽ sớm biến mất.
Nghĩ đến, Turan thoáng hoảng hốt. Nó hiện giờ đâu có sở hữu kỹ năng nào khác ngoài ‘Luyện tinh thần’. Vận dụng tinh thần lượng vẫn là có thể, nhưng thiếu sót kỹ năng tương thích, hiệu quả là kém đi rất nhiều.
Xem ra, nó chỉ có thể dấn bước tiến về trước.
Turan cầm chắc trong tay miếng ngọc dưỡng thần cuối cùng. Đây là miếng ngọc có cấp độ 10, phẩm chất ‘Tinh anh’ cao nhất trong số toàn bộ mười một miếng ngọc mà Kull kiếm được.
Turan không có cảm giác tốt về chuyện sẽ xảy ra, chỉ có thể làm liều một đợt.
Một lần nữa, mọi thứ xung quanh Turan tối sầm đi. Trước mặt nó lúc này hiện lên một quả cầu ánh sáng lờ mờ to chừng nửa mét. Kích thước này so với đốm sáng tinh thần thì lớn hơn rất nhiều, nhưng lại không phải là thứ được trông đợi. Lợi dụng quả cầu này thi triển một kỹ năng hệ tinh thần tin chắc là sẽ đạt được hiệu quả cực kì cao, nhưng trên ý nghĩa thực tế mà nói, vô ích.
Turan đưa tay về trước, đặt vào trong quả cầu lờ mờ ấy. Nó cảm nhận hơi ấm và mát lạnh giao thoa nhau. Đó không giống như là sự thay đổi về nhiệt độ, chỉ đơn thuần mang tính biểu tượng. Có lẽ là thứ gì đó đang được hình thành, hoặc không. Giống hơn, hẳn là tinh thần nó đang tan vỡ.
Một giấc ngủ, có khi lại là cần thiết trong tình huống này. Nhưng thành thật thì, ai có thể ngủ nổi với một cái đầu đau nhức triền miên chứ.
– Làm thôi.
Turan hạ quyết tâm. Theo đó, bàn tay của nó siết chặt. Tim nó khẽ nhói, như là đang bị chính bàn tay ấy nắm lấy. Cả người nó tê cứng. Bây giờ, chẳng còn rõ ràng rằng năng lượng tinh thần, hay là bản thân nó đang bị hấp thụ.
Tiếng trống bỗng chốc dồn dập nổi lên từ khắp mọi phía, đầy hỗn loạn. Turan theo từng tiếng trống cảm giác cơ thể mình như bị đập nát, rã thành từng mảnh thịt. Nó đang c·hết đi, có lẽ, hoặc chỉ đơn giản là biến đổi. Nhưng dù thế nào, thì cũng không phải là chuyện tốt.