Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 514: Nghĩ về những câu chuyện




Chương 514: Nghĩ về những câu chuyện

Turan cùng Vilve sau đó không lâu liền đã trở lại chỗ tấm bia đá, hội họp với đội du hành giả của quân đoàn Quả táo đỏ. Bọn họ xem chừng đã chuẩn bị xong để thực hiện nhiệm vụ ‘Giải thoát khỏi vận mệnh nghiệt ngã’ rồi.

– Mừng vì cậu đã trở lại.

Người đàn ông tên Salger cất tiếng. Ông ta trông không có ý châm chọc gì, nhưng lời nói thật dễ khiến người khác hiểu lầm.

– Mọi người đã sẵn sàng? – Turan hỏi.

– Đã sẵn sàng. – Salger gật nhẹ đầu đáp – Cậu có muốn tham gia?

Turan trước tiên lắc đầu, chờ thêm một chút để người đàn ông chuyển sự chú ý sang Vilve thì mới nói:

– Ông nắm chắc sẽ thành công chứ?

Bị hỏi bất ngờ, người đàn ông ngơ người ra trong giây lát, lại nghĩ ngợi thêm một lúc mới bảo:

– Không có nắm chắc. Đây dù sao là lâm thời tiến hành.

Câu hỏi tiếp theo, Turan không có nói ra. Phần còn lại, nên để cho Vilve và người đàn ông tự làm việc với nhau. Thay vào đó, nó bước tới gần tấm bia đá, bắt đầu nghiên cứu kỹ càng hơn.

Nhiệm vụ ‘Sự trường tồn của khu rừng’ chỉ được giao cho những ai đọc hiểu được nội dung được ghi trên tấm bia đá, tất nhiên không thể xem thường. Nó có thể đã mắc sai lầm trước đấy, nhưng giờ thì sẽ không.



Tấm bia đá có kích thước gồm chiều cao là hai mươi sáu mét, ngang chín mét ba, rộng chỉ có một mét hơn. Các con chữ chứa nội dung câu chuyện ngụ ngôn đều nằm ở mặt trước, trong khi mặt còn lại hoàn toàn trống trơn, còn mang một màu sắc tối tăm hơn, như thể hai bên được làm từ hai loại chất liệu khác biệt.

Đây không hẳn là điều gì kì lạ mà cần chú ý quá nhiều, nhưng Turan cảm thấy rằng, mặt sau của tấm bia đá rất có khả năng ẩn chứa bí mật nào đấy. Nó vốn không phải là người sẽ dựa vào cảm tính hành động, thế nên bây giờ, nó muốn tìm nhất chính là một manh mối để có thể vận dụng lý trí mà tin vào.

Thời hạn, tự nhiên là cho tới khi phía Vilve và Salger có kết quả. Cuộc nói chuyện giữa hai người họ sẽ tốn không ít thời gian, vừa đủ.

Ở phía bên mặt tối của tấm bia đá không có nhánh cỏ tươi nào, càng không có bất kì một nhành hoa. Ngoài ra, Turan có thể mơ hồ cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí khi di chuyển qua lại ở hai bên tấm bia đá.

“Nghĩ đến, tấm bia đá này từ đâu mà có?”

Turan nói thầm. Một thứ có kích thước khủng bố thế này, những con chữ được khắc một cách cực kì chuẩn xác bên trên, cộng thêm đó là năng lực che đậy Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng, thật khó có thể tưởng tượng nổi bất kì ai có thể làm được.

Hẳn là một vị thần hùng mạnh đi. Giống như chuyện đã xảy ra ở phó bản ‘Tàn tích Gufara’ khi ấy trận chiến sắp đến, Turan chắc chắn rằng nằm ở đẳng cấp vô cùng cao. Và cũng có lẽ chính vì lý do đó mà phó bản mới muốn trục xuất du hành giả ra ngoài.

Vị thần của dòng suối đêm bất tận đã xuất hiện, mang tới cho Turan áp lực khổng lồ và những dòng cảm xúc không nào ngăn cản, nhưng đồng thời cũng là lòng biết ơn và vị tha vô bờ bến. Có lẽ khi hoàn thành nhiệm vụ ‘Sự trường tồn của khu rừng’ nó sẽ lần nữa có được cơ hội chứng kiến điểm bắt đầu hay khoảnh khắc huy hoàng nào đấy của các vị thần.

“Nhưng nếu đã hùng mạnh đến vậy, vì sao người đó không tự tay giải thoát cho Kẻ thối rữa, cũng như tự mình gầy dựng lại khu rừng?”

Turan thắc mắc. Trong câu chuyện của phó bản ‘Tàn tích Gufara’ nó dễ dàng nhận ra rằng đã có nhiều điều xảy ra, và vị thần của dòng suối đêm bất tận đã làm hết sức, chỉ chờ có người từ nơi phong ấn giúp đi ra bước cuối cùng cần thiết cho kế hoạch. Cả cô ta và kẻ địch của mình đều luôn giằng co với nhau, chưa bao giờ ngơi nghỉ.

Theo đó, Turan có lý do để nghi ngờ rằng sự tình nằm đằng sau phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ không chỉ đơn giản là đội quân hoàng gia tàn phá khu rừng rồi bị ngăn chặn, để tất cả biến thành một đám tà ác và quái dị, cùng với đó là mang đầy sự ghê tởm. Tranh đấu giữa các vị thần quả nhiên luôn luôn tàn khốc, và đám con dân yếu nhớt chỉ có nước chấp nhận số phận đau thương, gồng mình gánh chịu t·ai n·ạn, cầu mong sống sót qua.



Càng nghĩ, tâm trí của Turan càng trở nên mông lung, vừa như chìm sâu vào trong biển tri thức vô cùng vô tận, vừa như chới với, kẹt giữa dòng hư và thực.

Phó bản có thực hay không, Turan không dám chắc. Nhưng rõ ràng là, khi đang ở trong một phó bản, mọi điều đều không giả. Bước ra khỏi đó, tất cả lại chỉ còn là giấc mộng, đã vỡ tan.

Sự tồn tại của phó bản có ý nghĩa gì, Turan tự nhiên tin tưởng rằng không chỉ giới hạn ở việc cho phép các du hành giả càn quét để giành về thật nhiều lợi ích. Nếu đã vậy, câu chuyện bên trong, thật sự không cần thiết.

Nhiệm vụ tài liệu chỉ có thể được hoàn thành một lần, nhưng mỗi phó bản không chỉ có một nhiệm vụ tài liệu. Như phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’ mà Turan đã tham gia càn quét, nó chính là kẻ đã thực hiện nhiệm vụ tài liệu thứ hai, mang về cho bản thân lợi ích không nhỏ, ít nhất là vào lúc ấy.

Theo đó, Turan không thể vội vàng khẳng định rằng nhiệm vụ ‘Giải thoát khỏi vận mệnh nghiệt ngã’ và ‘Sự trường tồn của khu rừng’ là có xung đột với nhau. Sở dĩ nó cho rằng hai nhiệm vụ xung đột là vì Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng chỉ có một, nếu đã dùng để thanh tẩy Kẻ thối rữa thì sẽ khó mà còn giữ được để mang đi gieo xuống vùng đất hứa.

Giờ nghĩ lại, suy nghĩ như thế thật sự quá tầm thường. Nếu hai nhiệm vụ là nhất định xung đột với nhau, thì đó cần phải như trong phó bản ‘Tàn tích Gufara’ nơi chỉ một nhiệm vụ lại đưa cho du hành giả đến hai sự lựa chọn trái ngược.

Dĩ nhiên, đến cùng thì mọi thứ chỉ là suy đoán. Turan còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm, ít nhất là trong chuyện du hành, và nếu so với mấy kẻ già đời như các vị thần thì lại càng chẳng đáng là chi. Không chỉ vậy, nó còn cần có càng nhiều thông tin hơn, nâng cao hiểu biết và nhận thức.

Giật mình bừng tỉnh, Turan phát hiện chẳng biết tự khi nào Vilve đã đứng ở bên cạnh, ghé mắt sát người nó mà săm soi. Có lẽ nó đã trầm tư được một lúc lâu rồi.

– Có chuyện gì?

Turan nghiêm giọng, vừa nói vừa quơ tay có ý đuổi cô nàng đeo kính tránh xa một chút.

Vilve giật thót cả người. Giờ cô ta mới nhận ra chính mình vừa đến quá gần đối phương, còn làm ra loại hành động bất lịch sự như vậy, thật quá xấu hổ.



– A- tôi… Không có! Ý là… mọi người- Phải. Chuyện nhiệm vụ tài liệu đã có quyết định. Ừ thì… đúng như cậu mong muốn.

Vẻ lúng túng của Vilve làm Turan chẳng thể nào an tâm được với lời nói của cô ta. Mặc dù bản thân nó cũng nghĩ rằng việc khó mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn được, nhưng dành thời gian xác nhận một hồi vẫn là cần thiết.

– Nói thế, giờ chúng ta sẽ càn quét hoàn toàn phó bản này? – Turan hỏi.

Vilve mở tròn mắt, miệng há ra nửa chừng thì ngậm vội lại. Rồi cô ta thốt:

– À- Chuyện đó, Salger bảo cần phải có sự xác nhận từ cậu. Cũng không biết tại sao…

Turan hơi nhíu mày. Nó tưởng rằng Vilve đứng ra đã đủ rồi, giờ còn cần tới chính mình. Lại nói, nếu người đàn ông có ý phản đối thì cứ bảo một tiếng là được, đâu cần chờ nó.

“Rốt cuộc thì thần Syrathr cho mình tới đây làm gì?”

Turan thầm thắc mắc. Nó không dám mạo muội suy đoán ý đồ của đức Chính thần của Sự sinh trưởng, vì cơ bản là thiếu sót quá nhiều thông tin quan trọng. Hơn nữa, nghĩ kỹ thì thấy không cần thiết, nó cứ làm tốt điều mà bản thân cho là nên làm đã đủ rồi. Với tính cách của thần Syrathr như Turan được biết cho tới giờ, cô ta nếu cần gì đã sớm báo cho nó, tránh để xảy ra sai lầm không đáng.

Mặt khác, Turan thật chẳng biết nên đánh giá cô gái đang đứng trước mặt mình như thế nào. Chuyện như vậy mà quên không nói, hại nó cứ tưởng mọi việc đều ổn thỏa cả rồi.

Về tấm bia đá, Turan đã có một vài phát hiện, nhưng đều không giúp được nhiều trong tình huống hiện tại. Nó đoán rằng chỉ dựa vào tấm bia đá là chưa đủ, phó bản hẳn phải còn có đầu mối khác.

Tiếc là, giờ Turan không có nhiều lắm thứ xa xỉ như là thời gian. Điều nó có thể làm, đến cùng chỉ còn lại nước đánh cược: hoặc từ bỏ nhiệm vụ ‘Sự trường tồn của khu rừng’ đảm bảo bản thân tránh xa nguy cơ bị quân đoàn Quả táo đỏ phát hiện và nhằm vào; hoặc lừa dối, đồng thời lợi dụng họ để hoàn thành nhiệm vụ ấy. Lựa chọn cuối cùng, chính là thực hiện cả hai nhiệm vụ, với nguy cơ sẽ thất bại luôn cả hai.

Đối với quân đoàn Quả táo đỏ còn dễ, vì họ lúc nào có thể tìm cách thực hiện lại nhiệm vụ. Turan khác biệt, nó chỉ có duy nhất một lần tham gia càn quét phó bản này mà thôi.

– Để tôi gặp ông ta.

Dứt lời, Turan nhấc bước rời đi luôn. Nó biết chắc đối phương đã chờ sẵn mình ở chỗ cũ.