Chương 512: Tử thần Sứ đồ trong phó bản
– Cô ở đây chờ tôi.
Turan quả quyết bảo, xong liền bước đi luôn. Nó đang rất gấp.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu, Turan lại phải dừng bước, quay người, nhìn chằm chằm vào cô nàng đeo kính vẫn lẽo đẽo đi theo mình.
– Tôi… ừm, tôi sợ…
Vilve vẻ miễn cưỡng tìm lời giải thích.
Đối phương là đã đạt Thần cấp 16, cao hơn Turan không ít. Lại nói, nơi này vốn đã được người của quân đoàn Quả táo đỏ dọn dẹp qua, còn cử người tuần tra, giá·m s·át phía ngoài, gặp nguy hiểm là gần như không có khả năng.
Hay nói đúng hơn thì, Turan mới người cần phải sợ ở đây.
– Đừng có mà làm loạn. Tôi-
Turan nói được nửa chừng thì dừng lại. Nó không nổi giận được nữa. Cô gái trước mặt nó bây giờ mang vẻ mếu máo, cả người run lên, chừng phải cố gắng lắm mới giữ được cho hai chân tiếp tục đứng vững.
Đối phương là thật lòng sợ sệt, không phải giả vờ hay đang viện cớ gì cả.
Khiến Turan nhớ đến Yeatra. Cô nàng lúc nào trông cũng như vô ưu vô lo, dễ bị cuốn theo niềm vui thích, bản thân trên thực tế lại chẳng hề mạnh mẽ, chỉ là không muốn làm phiền đến người khác, luôn tự mình đương đầu với khó khăn. Rồi khi bị nỗi sợ bao trùm, mọi năng lực hành động lẫn suy nghĩ của cô ta đều sẽ bị hạn chế, tới mức rên rỉ cũng là không làm nổi.
Vilve có đôi chút khác biệt, nhưng ở tình huống hiện lại, lộ ra đáng thương hệt như cô gái luyện chế bùa riêng cho Turan vậy.
Có điều, nó sẽ không vì thế mà thay đổi nhận định của mình.
Nhưng rồi trước khi Turan có thể làm ra thêm bất kì hành động nào, mọi thứ đột nhiên hóa yên tĩnh. Không chỉ vậy, bầu không khí cũng dần trở nên ảm đạm, không gian thì như được phủ lên thêm một lớp màu xám xịt.
Đối phương đã chẳng thể kiên nhẫn thêm được nữa. Tử thần Sứ đồ, đã đến.
Turan thở hắt một hơi. Trước mặt nó đã sớm chẳng còn có bóng dáng của Vilve. Dưới tác động từ sự tồn tại của một Tử thần Sứ đồ, Turan không có cách cảm nhận đến những cá nhân khác, và ngược lại cũng vậy. Nó cũng coi như là đã quen với chuyện này.
Chỉ không biết Vilve sẽ phản ứng thế nào. Cô ta là đột nhiên bị bỏ lại một mình, nếu trước đó chẳng phải giả vờ, e rằng sẽ khóc rống lên mất. Đáng xấu hổ.
Tạm gác những suy nghĩ ấy sang bên, Turan xoay người ra sau. Đối phương mới đầu giống như là một đám côn trùng màu đen và xám tụ tập lại, dần dà hóa thành hình bóng của một kẻ giấu mặt dưới lớp áo trùm màu đen đặc.
Cứ thế, khi Turan còn chưa biết nên mở lời thế nào, hình bóng ấy đã đột ngột xuất hiện ở ngay trước mặt nó, dù rằng chỉ một khoảnh khắc vừa rồi, hắn ta còn đang cách nó ít nhất là mười mét.
Vẫn như mọi lần, Turan không thể nào thấy được gương mặt của đối phương, hoàn toàn bị thay thế bởi những khối lờ mờ màu xám đen.
– Ngươi tìm ta?
Giọng nói chốc thì the thế, chốc thì đặc sệt khiến người nghe cực kì khó chịu. Thế nhưng, nội dung luôn được truyền tải một cách đầy đủ, như thể chúng vốn không phải được thể hiện qua lời nói mà đi thẳng vào trong tâm trí.
– Tìm?
Turan thắc mắc. Đối phương đột nhiên xuất hiện ở đây, lôi nó vào trong cái chỗ xám xịt và ảm đạm này, có nghĩ thế nào cũng là hắn ta tìm tới nó mới đúng.
Thế nhưng không mất quá lâu để Turan nhớ ra rằng gần đây mình có làm gì liên quan đến Tử thần Sứ đồ. Đứng trước mặt nó, hẳn là kẻ đã được cô gái bị ám ảnh bởi đức Chính thần của Cái c·hết nhắc tới đi.
– Xem chừng ngươi đã có một sự tiến triển không hề nhỏ.
Tử thần Sứ đồ cười nói. Âm cười trong giọng của hắn ta lúc bổng lúc trầm, lại như là sự kết hợp bởi nhiều người chứ không riêng gì một cá nhân. Nếu bảo rằng bản thân Turan đang đối mặt với nhiều sứ đồ cùng lúc, nó cũng sẽ tin tưởng.
Turan không nói gì, giữ nguyên ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chỗ nên là đôi mắt của đối phương. Bất kể tình huống có như thế nào thì giờ nó cũng không thể lùi bước. Càng tiếp xúc nhiều với Tử thần Sứ đồ, nó càng hiểu rằng bản thân tốt nhất là không nên tỏ ra e sợ. E sợ, chẳng những khiến tinh thần bản thân sa sút, còn làm cho đối phương khinh rẻ, không hài lòng.
Tử thần Sứ đồ, đến cùng không phải là một Chính thần. Thay vì nhận lấy sự kính sợ, họ mong chờ đối phương hướng về vị thần của mình hơn. Còn nếu đã chẳng có ý bày tỏ điều ấy, tốt nhất nên tập trung vào vấn đề. Thời gian của ai cũng đều quý giá cả.
Mà một khi khiến một Tử thần Sứ đồ không vừa ý, có thần Istrant mới biết đối phương sẽ làm ra điều khủng kh·iếp gì. Một kẻ chẳng những không e sợ c·ái c·hết mà còn đón nhận như một phần thưởng từ vị thần mình tôn thờ, luôn là khó lường và đáng lo ngại nhất.
Và hơn hết là, đối phương sở hữu năng lực vượt trội sức tưởng tượng của chính Turan. Nó trong mắt hắn ta chỉ là một sinh linh đáng thương, mải chìm trong vòng lẩn quẩn của việc sống, c·hết đi, rồi lại sống.
Bất chợt, Tử thần Sứ đồ đưa tay chộp tới cổ tay trái của Turan. Nó chỉ vừa nhìn thấy, hoàn toàn không kịp phản xạ. Thậm chí, nó mơ hồ cảm giác rằng, là đối phương cố tình để cho nó nhận thấy hành động ấy để không bị chới với trong chính thực tại mình đang ở. Việc hắn ta có thể bất thình lình từ khoảng cách hơn mười mét xuất hiện ngay trước Turan, đương nhiên không phải đơn thuần là ảo giác.
Cổ tay Turan bị siết chặt đến mức cơn đau từ nơi ấy khiến nó tưởng chừng như cánh tay mình sắp đứt lìa mất rồi. Nhưng lý trí để cho nó không có làm ra bất kì phản ứng thái quá nào.
Hiện tại, Turan càng cần phải bình tĩnh. Nó không biết Tử thần Sứ đồ đang định làm gì, nhưng tốt hơn hết là đừng ngăn cản. Họ sở hữu sức mạnh vượt xa tầm hiểu biết, lại tuyệt đối sẽ không làm trái quy tắc của bản thân và hội Tử thần Sứ đồ.
Trừ phi là bị chống đối.
– Thơm lắm.
Tử thần Sứ đồ thốt, còn đưa mặt đến gần cổ tay Turan mà hít sâu một hơi, trông vẻ như thèm thuồng lắm.
Đến lúc này, Turan đã có thể chắc chắn rằng đối phương không phải bất kì Tử thần Sứ đồ nào mà nó từng gặp. Phong thái, hành động, cho đến cả cảm giác mang lại cho người đối diện cũng là khác biệt. Trước đó, bởi vì mọi thứ đều có phần mơ hồ nên nó còn chưa dám xác định.
Bất chợt, một cơn đau rát như luồng điện xuất hiện từ nơi cổ tay chạy khắp người Turan. Nó cố gắng phản ứng lại nhưng cơ thể trở nên cứng đờ, còn cơn đau kia thì cứ ngày càng dữ dội hơn, đến khốn cùng.
Nhìn tới, Turan thấy được cả bàn tay đều đã bị nhấn chìm trong lớp màn đen mà vốn dĩ là khuôn mặt kia của Tử thần Sứ đồ. Cẩn thận cảm nhận, nó mới phát hiện rằng đối phương đang cắn cổ tay mình, còn có vẻ như cố mút lấy thật nhiều máu và sinh lực của nó.
Turan gắng sức vùng vẫy theo bản năng, nhưng hoàn toàn là vô ích. Đó bây giờ còn thê thảm hơn cả một con nai tơ bị thú săn mồi tóm được, là bị thưởng thức như một món ăn ngon cực kì hấp dẫn.
Turan cảm thấy ý thức của mình đang mờ dần đi, nhưng nó nhất định không chịu từ bỏ. Nếu nó th·iếp đi bây giờ, chờ đợi nó rất có thể sẽ là c·ái c·hết. Nó không thể từ bỏ.
Cứ như vậy, Turan giằng co một cách vô lực với đối phương, trên thực tế hoàn toàn chỉ là chiến đấu chính bản thân mình. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng có thời gian đi suy nghĩ. Sống còn, giờ là mục tiêu duy nhất.
Turan giật mình bừng tỉnh. Cảm giác đau đớn bất ngờ biến mất, thay vào đó là cả người nó trở nên nhẹ nhõm như vừa trút đi toàn bộ gánh nặng hàng tấn trên vai mà đã luôn chẳng để ý tới.
Trước mặt Turan, hình bóng của Tử thần Sứ đồ giờ đã đứng xa ra, cách nó chừng vài bước chân.
– Rất ngon.
Đối phương cất tiếng, đưa tay quệt miệng.
Turan phát ớn lạnh, vội vàng kiểm tra bản thân. Nó không tìm được bất kì v·ết t·hương nào nơi cổ tay cả, thậm chí cơ thể, khí huyết lẫn nguyên khí bản thân đều chẳng hề xảy ra vấn đề. Mọi thứ vừa rồi, cứ hệt như là một giấc mộng, đã tan biến.
Turan lắc nhẹ đầu. Nó không chấp nhận tin tưởng chuyện hoang đường đó. Tử thần Sứ đồ vẫn còn đang đứng trước mặt, tất nhiên mọi việc đều là thật.
– Ngươi vừa làm gì?
Turan hỏi. Nó xác định rằng giờ là lúc phù hợp để có một cuộc nói chuyện đàng hoàng với đối phương.
– Tặng cho ngươi một thứ.
Tử thần Sứ đồ đáp, vẻ trầm tĩnh như thể đó là điều tất nhiên sẽ xảy ra.
Turan hơi nhíu mày. Nó không cho là bản thân đã nhận được bất kì thứ gì. Tuy nhiên, có lẽ nó sẽ cần phải kiểm tra kỹ hơn, giống như Hạt giống của Sự sinh trưởng vậy. Và cũng thế, thứ được tặng cho, chưa chắc đã là tốt đẹp.
Nghĩ rồi, thay vì tiếp tục thắc mắc về món quà ngoài ý muốn từ đối phương, Turan quyết định hỏi:
– Tại sao?
– Vì ngươi đã đạt đủ điều kiện.
Tử thần Sứ đồ đáp ngay, sau đó làm ra vẻ nghĩ ngợi một lúc, tiếp tục:
– Thân là người đi trước, nghĩa vụ của ta là mang tới cho người mới sự công nhận cần thiết. Và đó, coi như là quà gặp mặt đi.
“Nhưng tôi đã chẳng làm điều gì cả.” Turan định bảo thế, hơi do dự, lại thôi. Nó đoán rằng sự tình phát triển thành tình huống như hiện giờ, hẳn phải có sự góp mặt của viên đá sinh mạng của đại pháp sư Velduran. Hạt giống của Sự sinh trưởng biến mất, tất nhiên đã mang lại một ý nghĩa nào đó.