Chương 510: ‘Sự trường tồn của khu rừng’
Đang lúc Turan tưởng rằng những luồng thông tin không còn tới nữa thì đột nhiên lại xuất hiện tiếp một luồng thông tin khác trong đầu nó.
“Nhiệm vụ: Sự trường tồn của khu rừng.
Cấp độ: 20.
Phẩm chất: Anh hùng.
Độ khó: Đặc biệt.
Mô tả: Khu rừng đã từng tràn đầy sức sống, là ngôi nhà, và đồng thời là niềm hi vọng của vô số sinh linh.
Khu rừng cần phải tiếp tục tồn tại, vì đó chính là mọi điều hắn đã hi sinh cho.
Chi tiết:
+ Bảo hộ Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng.
+ Càn quét hoàn toàn phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’.
+ Gieo Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng xuống vùng đất hứa, lần nữa dựng nên ngôi nhà chung.
Tiến trình: 0%.
Phần thưởng chung:
+ Gỗ linh (ngẫu nhiên).
+ Gỗ hồn (ngẫu nhiên).
+ Ngọc lam bảo (ngẫu nhiên).
Phần thưởng chủ:
+ Lòng biết ơn được cứu rỗi.
+ Tinh hoa khu rừng.”
Turan nhíu mày. Đây lại là một nhiệm vụ tài liệu nữa. Vấn đề là, nhiệm vụ này rất có khả năng sẽ xung đột với nhiệm trước đó, cũng tức là chỉ có thể chọn hoàn thành một trong hai.
Phần thưởng lẫn độ khó đều có sự khác biệt, và mặc du chưa rõ ràng, ai cũng có thể đoán ra rằng rằng nhiệm vụ ‘Sự trường tồn của khu rừng’ mang lại phần thưởng giá trị hơn, không nên chỉ gấp vài lần, đơn giản dựa vào phẩm chất và độ khó.
Có điều, bị bớt đi phần thưởng là Thần tinh nhận về. 484 000 bậc Thần tinh, mặc dù phải chia sẻ cho mọi người, đối với một kẻ chỉ mới Thần cấp 13 như Turan thì vẫn là một con số khổng lồ. Kể cả khi nó không nhận được lượng Thần tinh tương đương với những du hành giả khác, vẫn rất đáng mong chờ.
Tuy nhiên, đó đến cùng chỉ là suy nghĩ của Turan. Ở đây, nó không có quyền quyết định cái gì cả. Huống hồ chi, phó bản hoàn toàn không cung cấp thông tin cụ thể về phần thưởng, tự nhiên sẽ không phân biệt được giữa Lòng biết ơn đã mục nát với Lòng biết ơn được cứu rỗi có sự khác nhau như thế nào. Không phải ai cũng đều như Turan, có cho mình kỹ năng ‘Thông hiểu.
Lựa chọn, vẫn là thuộc về người đàn ông mang tên Salger.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Turan phát hiện ra mình đã lầm. Những người khác đều không biết gì về nhiệm vụ thứ hai – ‘Sự trường tồn của khu rừng’.
Họ đương nhiên sẽ không giả vờ làm chi cả, vì ngay bây giờ người đàn ông đã bắt đầu lên kế hoạch thực hiện nhiệm vụ đầu tiên luôn rồi. Hơn hết là, không có lý do.
Nói cách khác, bằng phương thức đặc thù nào đấy, Turan đã nhận được một nhiệm vụ riêng biệt, và nhiệm vụ này trớ trêu thay xung đột với nhiệm vụ mà quân đoàn Quả táo đỏ muốn thực hiện.
“Tại sao?”
Turan tự hỏi. Nó trước hết đoán rằng do bản thân có thể đọc hiểu được nội dung tấm bia đá. Đó là sự khác biệt cơ bản nhất giữa nó so với những người ở đây.
Một khả năng khác, là viên đá màu xanh lam. Viên đá luôn mang đến cho Turan nhiều điều bất ngờ, và có lẽ, chính viên đá có thể làm được gì đó cho phần chi tiết nhiệm vụ yêu cầu giao Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng xuống miền đất hứa.
Cũng có thể là, có sự tham gia của viên đá sinh mạng của đại pháp sư Velduran. Tuy nhiên, Turan cho rằng khả năng này quá thấp để có thể suy xét, vì sự liên quan gần như là không có.
Turan đứng tựa người vào tấm bia đá, trầm tư hồi lâu. Nó cần phải sớm đưa ra quyết định, không chỉ thông qua sự cân nhắc thiệt hơn, mà còn bao gồm ý nghĩa nằm đằng sau mỗi nhiệm vụ, cùng với những hệ lụy.
Về phần thưởng của từng nhiệm vụ, Turan là đã lợi dụng kỹ năng chủ đạo để xem qua. Cụ thể như sau:
“Lòng biết ơn đã mục nát.
Lớp: Ngọc.
Loại: Thô.
Cấp: 20.
Phẩm chất: Anh hùng.
Độ hiếm: Cực hiếm.
Độ bền: Còn lại 16%.
Mô tả: Lòng biết ơn của Kẻ thối rữa dành cho khu rừng. Qua thời gian, hắn ta đã lụi bại, cùng với đó là đức tin của mình.
Chi tiết:
+ Trên mỗi đòn đánh, có khả năng gây hiệu quả ‘Mục nát’ lên mục tiêu.
+ Khi bị t·ấn c·ông, có khả năng gây hiệu quả ‘Mục nát’ lên kẻ ra đòn.”
“Lòng biết ơn được cứu rỗi.
Lớp: Vật liệu.
Loại: Thô.
Cấp: 20.
Phẩm chất: Anh hùng.
Độ hiếm: Cực hiếm.
Độ bền: Còn lại 100%.
Mô tả: Lòng biết ơn của Kẻ thối rữa dành cho khu rừng. Sau mọi cam go hắn ta giờ đã được cứu rỗi.”
Sự khác biệt là rất lớn, nhưng vấn đề là nếu chỉ biết được Lòng biết ơn được cứu rỗi là một vật liệu, sẽ chẳng giúp ích được gì Turan. Nó cũng không phải là một thợ thủ công hay bất cứ thứ gì giống vậy, tự nhiên không am hiểu cách dùng.
Bên cạnh đó, nếu chỉ dựa vào cấp độ, phẩm chất và độ hiếm để đánh giá, Lòng biết ơn đã mục nát lại là thứ đáng được xem trọng hơn. Dù sao thì Turan chưa từng nghe được có ai tạo ra được món đồ nào có phẩm chất cao hơn ‘Anh hùng’. Giờ đem thứ đó đi chế tác, rõ ràng chỉ có từ hòa đến thua thiệt.
Hai phần thưởng còn lại là Tinh hoa thối rữa và Tinh hoa khu rừng thì tương đối khả quan hơn khi cả hai đều có thể được sử dụng trực tiếp hoặc luyện chế thành thuốc, có tác dụng tương ứng là làm thối rữa đối với Tinh hoa thối rữa và hóa giải hầu hết các trạng thái bất lợi đối với Tinh hoa khu rừng.
Một thứ dùng làm thuốc độc, một thứ dùng để giải độc và nhiều hơn nữa, rõ ràng là cái sau giá trị lớn hơn nhiều.
Chỉ là, về liều lượng, Turan không biết cụ thể là bao nhiêu. Nếu quá ít, căn bản là không cần quan tâm tới. Nhưng chuyện đó hẳn không phải là vấn đề, nên là đủ đi.
“Thật sự là khó quyết định…”
Turan nói thầm, hai mày nhăn càng lúc càng sâu.
Dựa vào tình hình thực tế mà nói, nó là nên tập trung vào nhiệm vụ ‘Giải thoát khỏi vận mệnh nghiệt ngã’. Quân đoàn Quả táo đỏ có rộng lượng đến mấy cũng chỉ có thể cho nó hưởng một ít lợi ích từ nhiệm vụ tài liệu mà thôi, càng không nói tới phần thưởng chủ.
Tuy nhiên, nếu nhiệm vụ ‘Sự trường tồn của khu rừng’ có thể được hoàn thành, toàn bộ đều là của Turan. Quân đoàn Quả táo đỏ tất nhiên sẽ nghi ngờ, nhất là khi nhiệm vụ tài liệu đang thực hiện bị thất bại, mà còn chẳng có cách nào thực hiện lại.
Điểm mấu chốt vẫn là, chuyện có đáng để Turan mạo hiểm hay không. Càn quét hoàn toàn phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ nhìn thế nào cũng cần quân đoàn Quả táo đỏ ra tay, không thể đơn giản bỏ trốn được.
– Có việc gì?
Turan thốt. Nó đã cố làm ngơ cô gái đứng cạnh nhìn chằm chằm mình nãy giờ, nhưng xem ra cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. Mà nếu đã vậy, tốt hơn hết thì cô ta cũng nên nêu vấn đề.
– Cậu bằng cách nào biết được về Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng?
Cô gái cất tiếng hỏi, vẻ nghiêm túc.
Turan thản nhiên đáp:
– May mắn mà thôi.
– Đúng là không thể loại bỏ khả năng ấy… Nhưng mà, thật sự là vậy ư?
Ánh mắt của cô gái như đang trông đợi điều gì đó. Tuy nhiên, có là thế nào thì Turan cũng chỉ đành khiến cô ta thất vọng.
– Nếu cần câu trả lời thành thật hơn thì là, bản thân tôi cũng không rõ.
Cô nàng tất nhiên là không vừa lòng với lời của Turan. Nó mặc kệ. Cô ta có muốn nghi ngờ như thế nào cũng được, căn bản là tìm không ra manh mối.
Bất chợt, cô gái mang kính mím mối, chừng lấy hết sự dũng cảm tiến sát lại gần Turan. Rồi cô ta nhẹ giọng nói, cốt không muốn ai nghe được.
– Nếu chịu tiết lộ, tôi có thể giúp cậu.
– Giúp cái gì?
Turan vẻ khó hiểu hỏi. Nó cũng chẳng có bảo rằng bản thân cần được giúp đỡ.
– Là nhiệm vụ thứ hai-
Cô nàng im bặt. Turan đã phải lập tức dùng tay bụm miệng cô ta lại, bất chấp mọi ánh nhìn đầy nghi hoặc đến từ xung quanh.
Họ cũng cũng chẳng có chú ý quá nhiều. Chuyện riêng của ai thì người nấy lo, không làm lớn chuyện, khiến ảnh hưởng đến cuộc càn quét là được. Chừng mực, tin rằng ai cũng nắm rõ.
Ngay sau đấy, Turan phải vội vàng nắm tay kéo cô gái mang kính đi chỗ khác riếng tư hơn, kích hoạt luôn một tấm bùa chống nghe lén, thêm cả một tấm chống dò xét nữa mới tạm an tâm. Rồi nó cất tiếng:
– Cô cũng biết?
– Gọi tôi Vilve.
Cô gái bảo, bỏ lơ câu hỏi của Turan.
– Vilve.
Turan chiều ý cô nàng. Sao cũng được, nó chỉ cần làm rõ chuyện này.
– Cậu hỏi về nhiệm vụ thứ hai? – Vilve thắc mắc.
– Phải. – Turan xác nhận – Cô nhắc tới nhiệm vụ thứ hai là có ý gì?
– Còn có ý gì khác ngoài nhiệm vụ tài liệu thứ hai chứ? – Vilve cười nói – ‘Sự trường tồn của khu rừng’.
Vậy ra cô nàng thật sự biết về nhiệm vụ đó. Turan hít sâu một hơi. Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của nó, nhất là sau khi nó đã cố dò hỏi trước khi đi đến kết luận. Cô gái tên Vilve này, đương nhiên là đã có tính toán.
– Kì thực… Tôi cũng rất bối rối khi thấy mọi người không biết gì về nhiệm vụ thứ hai. Cũng may là… còn có cậu.
Turan sớm đã chẳng màng tới thái độ của cô gái nữa, liền hỏi:
– Cô còn biết gì khác? Hay cụ thế hơn thì, về tấm bia đá, cô đã tìm hiểu được những gì?
Turan muốn xác nhận suy đoán của mình. Rất có khả năng Vilve đã đọc hiểu được một phần nội dung được ghi trên tấm bia đá nên mới nhận được nhiệm vụ giống như nó.
– Ừm… Không nhiều. Đó có vẻ là một câu chuyện kể, với nhân vật chính là một chú chim…
Turan gật nhẹ đầu, không có để ý thêm những lời kế tiếp. Nhiêu đó đã đủ. Nội dung trên tấm bia đá thật sự là điểm mấu chốt.
Nghĩ đến, Turan quả là đã bất cẩn khi để cho Vilve phát hiện ra mình cũng biết về nhiệm vụ. Nhưng âu cũng là không có cách, vì ngay khi nó thốt ra vài lời đầu tiên để dò hỏi thì đã bị lộ rồi. E dè như cô nàng vậy mà lại thành kẻ được lợi sau cùng.