Chương 501: Kết cục
Thấy Kull chuyển hướng rời đi mình, nữ cung thủ mới thở phào một hơi, cũng vội lấy mũi tên vừa rút ra đặt lên dây cung, bắt đầu kéo về sau.
Mũi tên này không nên có sức sát thương quá lớn, Kull nhận định như vậy. Dù thế, cậu là sẽ không để cho mình trúng đòn. Đến từ tổ đội khó đoán này, có thần Istrant mới biết trên mũi tên là kèm theo hiệu quả gì.
Do đó, trước khi rời đi hoàn toàn, Kull ném về phía nữ cung thủ một khúc gỗ.
Thuật sư không chút do sự hướng về trước kích hoạt một tấm bùa, tạo ra một cơn lốc vừa đủ hất văng khúc gỗ đi. Bất chấp đó là thứ gì, tổ đội này không thể để thứ đó được kích hoạt ở khoảng cách gần.
Kull lộ ra vẻ tiếc nuối. Khúc gỗ ấy chỉ cần phát huy được chút tác đụng thì cậu đã là thắng lớn. Đối phương quả nhiên là khó đối phó.
Nhưng đó chỉ là với cậu mà thôi.
Darmil hùng hục lao về trước với hai mắt mang theo sự phấn khích, trên tay là thanh đại kiếm vừa chém phăng nửa người của tên võ sư. Hắn ta đã quá tự tin vào thực lực của mình, hay đúng hơn thì chỉ có thể làm đến mức đấy.
Tiếp cận Darmil, rõ ràng là tìm đường c·hết. Cậu ta không vung được kiếm ở khoảng cách quá gần, nhưng một tay liền có thể đập văng đối phương, sau đó chém tới là giải quyết. Đấy vốn là cách c·hết mà tên đấu sĩ cầm chùy đã có thể trải qua, nếu như không phải Darmil khi ấy đang cùng lúc đối phó thêm một tên cầm đao nữa.
Mất đi võ sư quá nhanh, hai tên đấu sĩ vừa lùi về lại đành phải lao tới chặn đứng thế công của Darmil. Tên cầm đao thậm chí vì hoảng hốt mà lớn tiếng giục thuật sư và pháp sư mau ra tay đ·ánh c·hết kẻ địch khủng bố này.
Đáng tiếc, hậu phương đã quá bận rộn lo liệu Kull rồi. Tính đến giờ, đã có tới ba khúc gỗ bị ném về phía cả đội, khiến tên xạ thủ không thể không yêu cầu sát thủ phe mình mau chóng dời đi đối phương, càng xa càng tốt.
Nhưng là không có cách. Tổ đội Lá vàng rơi hoàn toàn không có phương án hữu hiệu nào đối phó với sự q·uấy r·ối đến từ Kull, trừ phi là họ có thể nhắm chặt vào cậu ngay từ đầu. Là họ đã xem thường cậu.
Hay đúng hơn là, họ đã xem thường hai tên du hành giả trước mắt này.
– Đến! Thử một kiếm! Một kiếm!
Darmil hô lớn, vẻ mặt hớn hở vươn người, vung thanh đại kiếm lên thật cao rồi bổ xuống. Cú bổ ấy không nhằm thẳng vào ai cả, như thể chỉ vô thức chém đại một nhát. Nhưng ngay khi thanh kiếm chạm tới mặt đất, lún sâu vào vài tấc, hai đấu sĩ vừa lao đến liền cảm thấy run rẩy cả người, đôi chân mềm nhũn đi. Cứ thế, cả hai đổ nhào về trước, trông bộ dáng thê thảm cực kì.
Darmil cười ha ha, vẻ thích thú. Bản thân cậu ta không rõ mình vừa làm cái gì, nhưng là hiệu quả ở ngay trước mắt.
Kull tránh đi một con dao ném ra từ tên sát thủ, nhíu mày trông đến. Nhờ có vùng lĩnh vực, cậu là nắm bắt được một số thứ.
Vừa rồi, lại là hiệu quả ‘Bộc phát’ nhưng đồng thời kèm theo một cái nhìn xuyên thấu tâm can của một con thú săn đang giương nanh vuốt của mình, chực vồ tới cắn c·hết con mồi. Kull chỉ là gián tiếp cảm nhận được, đã thấy cực kì khủng kh·iếp, càng chẳng nói tới hai tên đấu sĩ trực diện gánh chịu.
Điều đáng sợ hơn hết là, nỗi sợ hãi của họ là tình hình thực tế đã có thể diễn ra. Darmil chỉ vừa chém xuống, nhưng nhát kế tiếp sẽ lập tức được chém ra. Khi ấy, kẻ trong tầm với của cậu ta, kết quả sẽ chỉ giống tên võ sư hoặc là tồi tệ hơn nữa mà thôi.
Mất thêm hai đấu sĩ, đội hình tổ đội Lá vàng rơi chính thức tan vỡ.
– Mặc kệ tên sát thủ ấy. Ngăn cản tên khốn này lại…
Lời nói nửa chừng, chàng xạ thủ đổi ý, thốt:
– Tốt nhất đ·ánh c·hết hắn ta. Đừng để cho chúng được vui vẻ.
Ẩn ý là, đội trưởng tổ đội Lá vàng rơi đã chấp nhận thất bại, giờ chỉ muốn gây càng nhiều thiệt hại cho phe địch càng tốt. Mà nói về gây thiệt hại, truy đuổi Kull là không có cách. Ngược lại, Darmil đang điên cuồng nhào vào lòng địch lại là đối tượng đáng để tâm hơn.
Tình thế đến hiện tại thật sự khiến cho thành viên tổ đội Lá vàng rơi khó lòng chấp nhận được. Thuật sư cắn răng, lấy ra một loạt mấy tấm bùa, đã sẵn sàng dồn hết toàn bộ sức lực vào loạt công kích kế.
Pháp sư đáng tiếc lại chẳng thể làm gì hơn. Hắn ta đang phải mải lo lắng sự q·uấy r·ối đến từ Kull. Ma pháp vốn không phải cứ muốn là liền có thể phát ra, đang trên đà thi triển mà bị gián đoạn thì không chỉ riêng hắn ta mà cả những người xung quanh đều sẽ chịu thương tổn. Giờ, nghe hiệu lệnh của đội trưởng, thật khiến ma pháp sư bối rối.
Sát thủ đang cố gắng bắt kịp Kull nghe vậy cũng không do dự nữa, trực tiếp bộc phát lực lượng, nhanh chóng giảm khoảng cách với cậu. Hắn ta trước đó là e sợ chính mình sơ sẩy, không xử lý tốt sẽ khiến cả đội thua thiệt, nhưng giờ đã không phải là lúc lo lắng về điều ấy nữa.
Về phần cung thủ, cô nàng chỉ là thở dài một hơi, sau đó cất đi cả cán cung và ống tên của mình. Cô ta chừng không muốn chiến đấu nữa, quay người, nhấc bước rời đi.
Có điều, chàng đội trưởng tất nhiên là không cho phép điều đó, nhất là vào lúc này. Hắn ta không chút do dự chĩa họng súng vào sau gáy nữ cung thủ, gằn giọng dữ tợn:
– Chiến đấu hoặc là c·hết.
– Vậy thì c·hết đi.
Cô nàng nhẹ nhàng thốt ra một câu, sau đó tiếp tục bước tới.
Kull không cứu được cô ta, cũng không muốn cứu, càng không có lý do để cứu. Cậu chỉ hơi tò mò, như là thói quen ham thích thu thập tình báo chợt bộc phát.
Về phần tên sát thủ đuổi theo sát mình, Kull không có để ý lắm. Trêu đùa với hắn ta hồi lâu, cậu đã sớm xác nhận hắn ta cực kì yếu. Chưa kể đổi phương thiếu đi sự quyết đoán cần thiết của một sát thủ khi đối mặt với sát thủ khác, tốc độ lẫn lực sát thương đều là không đủ. E là do ở cùng đám người này quá lâu, nanh vuốt đã bị mài mòn mất rồi đi.
Kế tiếp là âm thanh của tiếng súng nổ vang lên, cùng tiếng hô hào đầy hỗn loạn của tên xạ thủ truyền đi một cách vô tội vạ. Thuật sư kích hoạt những tấm bùa trong vô vọng, đến mức mấy tấm cuối cùng, hắn ta là theo nghĩa đen ném vào mặt kẻ địch hệt như đang trừ tà.
Ma pháp sư lại là thê thảm nhất. Hắn ta ôm chặt thanh trượng của mình ngồi bệt trên đất, phía dưới bắt đầu tràn ra một vũng nước ấm. Đến khi đầu b·ị c·hém bay đi, nỗi sợ vẫn còn vương trên gương mặt đến tận gần chục giây sau mới tan biến.
Cuối cùng, chỉ còn có tên sát thủ vẫn mải dùng hết sức đuổi theo Kull, thỉnh thoảng đâm tới một nhát dao hoặc ném ra một sợi xích. Đối phương quá tập trung vào cậu, tới mức chẳng nhận ra sự tình đã diễn biến tới mức nào.
Kull vốn định chơi đùa thêm chút nữa, lại trông thấy Darmil đang tiến tới vẻ như muốn giúp mình giải quyết phiền phức, liền không thể không xoay người, dùng dao đâm một nhát bên hông đối phương, rạch lên một đoạn dài rồi mới vung chân đá một phát ngay cổ, lợi dụng m·ũi d·ao dưới giày kết liễu luôn.
Tên sát thủ nhanh thì nhanh thật, đáng tiếc là kiểm soát chuyển động quá kém. Một khi đã vào đà, tốc độ càng cao, hắn ta càng dễ lộ sơ hở, khiến chuyện phản kích trở nên quá dễ dàng. Hiển nhiên là hắn ta đang liều mạng. Dù sao không phải ai đều sở hữu kỹ năng ‘Lĩnh vực’ như Kull.
– Thoải mái?
Kull thuận miệng hỏi.
– Ừm. Thoải mái.
Darmil đáp, lại thấy như còn chưa đủ, bổ sung:
– Họ không mạnh như tôi tưởng.
“Là do cậu quá mạnh.” Kull thốt thầm. Cậu biết chắc rằng cho dù không có mình, Darmil vẫn y nguyên là bên giành chiến thắng. Cậu ta thậm chí còn chưa sử dụng tới một nửa sức mạnh thông thường của mình, càng không kể tới kỹ năng chủ đạo.
Sân chơi này, đã sớm không còn phù hợp với Darmil nữa rồi. Kull chỉ mong rằng khi cả hai đột phá giới hạn Thần cấp 10, Turan sẽ có sự sắp xếp phù hợp cho từng người. Bản thân cậu tự nhận không có cách giúp Darmil phát triển tốt, chỉ có thể đảm bảo yêu cầu mà đội trưởng đưa ra được đạt tới.
Mặt khác, Kull biết là Darmil sẽ không bao giờ phản đối mấy hoạt động như thế này, chỉ cần không phải là việc gì táng tận lương tâm là được. Đối với cậu ta, đấu một trận tử chiến luôn là điều bình thường. Thậm chí, Darmil còn thường xuyên kể với Kull về mong muốn gặp mấy đối thủ mà mình từng đánh qua để bàn luận một hồi, bất chấp rằng bản thân đã g·iết c·hết người ta.
Nói một cách đơn giản, nhận thức có chút vặn vẹo đi. Tuy nhiên, Kull không cho đó là điều xấu. Dù sao thì trên thực tế, những kẻ đã từng đấu với Darmil, đều sẽ tự giác tránh xa cậu ta. Bản thân vốn dĩ mạnh, cộng thêm gia thế lớn, chẳng ai ngu ngốc lại kiên trì đối đầu làm gì.
Đến cùng cũng chỉ mất có một mạng, hơi dại dột, một ngàn cái mạng cũng khó mà đánh đổi, trừ phi cứ một mực bị đối phương nhằm vào mới bị buộc phải phản kháng. Nhưng là, Darmil không vẻ sẽ hứng thú tái đấu cùng một kẻ đã từng bại dưới tay mình.