Chương 490: Đột biến
Còn lại hai căn phòng cuối cùng, đều là phòng đôi. Kull khá chắc rằng một phòng sẽ có cả hai mục tiêu trong nhiệm vụ, phòng còn lại sẽ là chỗ của thuật sư và y thuật sư.
Y thuật sư thường kém trong khoản chiến đấu, càng chẳng nói tới việc bảo vệ bản thân, vậy nên ở phòng đôi để tiện cho việc bảo hộ cũng là điều dễ hiểu. Về phần hai kẻ còn lại, dù Kull không rõ lý do là gì, nhưng sự thật rằng họ ở cùng nhau cho thấy nhiệm vụ của cậu sẽ là không dễ dàng.
Tuy nhiên, Kull là không hề lo lắng. Cậu thậm chí chẳng thèm dò xét xem phòng nào đang có những ai. Đối với cậu, sớm một chút giải quyết hai mục tiêu khó nhằn cũng không hẳn là tệ, mà thực ra là còn khiến cậu thấy phấn khích. Dù sao thì cho tới hiện tại, cậu đã nắm chắc rằng mình sẽ g·iết được hết cả bốn người.
Vậy nên, Kull nhắm thẳng cánh cửa phòng đối diện, thực hiện một loạt thao tác như trước rồi nhẹ nhàng mở cửa ra.
Phía bên trong, có ánh đèn vàng lờ mờ soi rọi, cùng với đó là tiếng nhạc êm dịu phát ra từ một chiếc máy nằm ở góc phòng. Kull có hơi bất ngờ, nhưng không phải vì những điều trên, mà là ngay bây giờ chẳng có một ai ở trong phòng cả.
“Họ rời đi rồi?”
Kull thầm thắc mắc. Cậu có thể dễ dàng đoán được đây là phòng của hai thành viên tổ đội có Thần cấp cao nhất, cũng chính là mục tiêu mà nhiệm vụ yêu cầu. Họ nếu là phát hiện mình bị nhắm vào rồi trốn đi, vậy sẽ thành rắc rối cho Kull. Lại nói, đối phương trong trường hợp là thật sự đã trốn đi, thì chắc hẳn là trước khi cậu rời khỏi phòng của mình, cũng tức là đã được một lúc lâu rồi.
Kull hoàn toàn không nhận ra cho tới tận bây giờ. Kỹ năng ‘Lĩnh vực’ của cậu vẫn còn nhiều hạn chế, hay nói đúng hơn thì, cậu còn yếu. Đối mặt với những lớp ngăn cách quá vững chắc là rất khó để xác định có còn người bên trong hay không.
Giờ cũng vậy. Kull thử thi triển kỹ năng chủ đạo thêm lần nữa, lại chẳng bắt được một chút dấu hiệu nào của bất kì ai đang ở đây. Đối phương xem ra là đã thật trốn đi.
Kull thở dài một hơi, có chút thất vọng. Cậu đã rất chờ mong phía sau cánh cửa này là hai đối thủ hùng mạnh, giờ lại chẳng thấy đâu.
Chỉ là, đến cùng thì Kull cũng không gấp. Cậu quay người, từ tốn lấy ra một viên đá truyền âm, toan kích hoạt để truyền tín hiệu thì bất chợt có rung động xảy ra ở bên hông mình. Dùng tay còn lại cầm lên một viên đá truyền âm khác có kích thước chỉ bằng phân nửa bình thường, cậu cất tiếng:
– Sao?
– Hủy bỏ.
Kull nhướn mày. Cậu còn chưa có thông báo cho đối phương về sự biến mất của hai mục tiêu. Hơn nữa, cậu cũng chẳng phải là không có cách tìm tới hai kẻ đó.
Tuy nhiên, một sát thủ được thuê như Kull về cơ bản không có quyền thắc mắc về nhiệm vụ, rất dễ khiến cho chủ thuê bất an, cuối cùng là làm cậu mất đi những nhiệm vụ được giao sau này. Xem chừng, phía bên ông ta là đã gặp vấn đề lớn.
Không đợi Kull đáp lời, hay đúng hơn là đối phương xem sự im lặng của cậu như là đã đáp ứng, viên đá truyền âm cứ thế phát ra âm thanh của sự gãy vỡ rồi tan thành một đống bụi mịn.
– Tệ thật.
Kull thốt, nhún vai tỏ vẻ nhàm chán.
Thế nhưng, nhàm chán là một chuyện, hai con mồi béo bở có thể mang lại một đống Thần tinh cho cậu vẫn còn đang say giấc bên cạnh. Hai người đó hẳn là không có chạy đi, giống như ba người trước đấy vậy.
Nghĩ rồi, Kull cất bước tiến ra ngoài, trông thấy từ xa trên đoạn hành lang đang bước tới là một người nhân viên quán trọ thì cũng chẳng phản ứng gì nhiều. Cả hai cứ thế thản nhiên bước qua nhau.
Là người của mình, Kull nhận định ngay như vậy. Chẳng có người nhân viên quán trọ nào mà bản thân có thể tỏa ra lực lượng của một du hành giả Thần cấp thấp nhất là 10 cả. Huống hồ chi, đối phương có thể xuất hiện trong hành lang trước khi cậu phát hiện, cho thấy năng lực không hề kém, và cũng là đã biết về những gì đang xảy ra ở đây.
Chỉ là, khi Kull bước tới trước cửa căn phòng mà mình đang nhắm tới, vừa đưa tay đặt lên nắm cửa thì bất ngờ có một bàn tay chộp tới định tóm lấy, khiến cậu phải lập tức xoay người tránh né. Nếu không phải nhận ra đối phương chính là tên nhân viên vừa nãy thì cậu đã nhào tới làm ngay một trận, không cho hắn ta kịp cất lời nào luôn rồi.
– Dừng ở đây thôi.
– Muốn quản? – Kull hỏi, giọng có ý khiêu khích.
– Nhiệm vụ đã hủy, hà cớ gì còn muốn g·iết người?
Kull dĩ nhiên không thể tùy tiện đáp là vì muốn thu thập Thần tinh được. Nghe lời như vậy, cậu sẽ bị coi là phần tử nguy hiểm và đống nhiệm vụ đáng mong đợi sau này cũng sẽ bay đi mất hết.
– Xin lỗi. Nhưng tối nay tôi đã đặt họ lên danh sách. Họ sống qua đêm nay sẽ ảnh hưởng xấu đến tâm cảnh của tôi.
Lời này là thật, chỉ có điều không phải nguyên nhân chủ yếu.
Người nhân viên nghe vậy thì lộ vẻ khó xử. Hắn ta hẳn cũng đã làm việc khá nhiều với đủ loại sát thủ, nên hoàn toàn có thể hiểu cho tình cảnh của Kull. Ít nhất là như cậu đang nhắc tới ở hiện tại.
– Hai kẻ kia thì khác biệt? – người nhân viên dò hỏi.
– Vốn không nên khác biệt. Ai bảo họ đã trốn thoát rồi? Cũng chẳng phải do nhiệm vụ bị hủy sao?
Kull nhún vai đáp. Cậu trực tiếp đổ trách nhiệm lên đầu chủ nhân của nhiệm vụ.
– Nói vậy, nếu hai người này trốn thoát được, cậu sẽ từ bỏ?
Lần này thì Kull im lặng, nhìn chằm chằm đối phương. Tên này quả thật là khó chơi. Lời như vậy thì rõ ràng đang muốn làm một trận với cậu. Cậu khó mà hiểu nổi vì sao hắn ta phải cố gắng đến thế vì hai kẻ kia. Giữa họ cũng chẳng giống như là có mối quan hệ gì đấy. Dù sao thì nếu như căn phòng Kull chọn trước là căn phòng này rồi giải quyết xong thì hắn ta chắc hẳn vẫn sẽ cản cậu ra tay với bất kì ai còn sót lại.
Nhưng nếu thật sự đánh một trận, Kull là không ngại. Đối phương có mạnh hơn nữa cũng chẳng thể nào mạnh bằng những đối thủ mà cậu đã từng chiến đấu qua, nhất là đám quái không hợp lẽ thường kia.
– Tôi cũng không muốn làm khó cậu. Nói đi, cần bao nhiêu tiền, hay muốn trao đổi thứ gì. Tôi có thể bù đắp được.
Đối phương đột nhiên giở giọng nhượng bộ, khiến Kull không thể không đề phòng. Lời thế này, chín phần mười là muốn câu kéo thời gian. Có khi, bằng cách thần kì nào đấy hắn ta đã truyền tin báo được cho những người trong phòng, để họ tìm cách trốn đi.
Kull bực tức, nhưng chẳng vì thế mà làm điều dại dột. Cậu dù cho có nhanh chóng đánh thắng được tên này, hai kẻ kia vẫn là sẽ có đủ thời gian trốn thoát. Lại nói, nếu cậu ngoài ý muốn trở thành kẻ địch của cả ba thì sẽ thành khó giải quyết. Khi ấy ai thắng ai thua còn chưa nói được, nhưng trong thời gian ngắn dĩ nhiên là không ra được kết quả.
Đến cùng, Kull hay là đối phương đều đang làm việc cho một người. Cậu thật sự không muốn vì chút xích mích mà khiến con đường vốn dĩ thuận lợi này sinh ra đủ thứ trắc trở. Dù sao thì, g·iết có c·hết, vẫn sẽ tái sinh, được không bù mất.
– Lần sau vậy.
Kull nói rồi quay người rời đi, để mặc đối phương đứng yên một chỗ vẻ dè chừng mà nhìn chằm chằm tới. Mãi đến khi cậu bước ra khỏi căn nhà trọ một đoạn xa, cảm giác về ánh mắt vẫn luôn quan sát mình mới biến mất.
– Tên chó má nào thế nhỉ?
Kull vẻ khó chịu mắng một câu. Cậu đã sớm rời đi khu vực diễn ra vụ á·m s·át, giờ đang lần mò trong mấy con hẻm tối.
Kull nhớ rõ, mấy lần làm nhiệm vụ trước, là không hề xuất hiện hắn ta, mặc dù cũng có một hai tên đứng từ xa giá·m s·át, nhưng chỉ để báo tin về nếu có gì bất ngờ xảy ra. Đối phương có vẻ như vì lý do đặc thù nào đấy mới đến.
Dĩ nhiên, vụ việc đêm nay, Kull sẽ không để cho qua đơn giản như vậy. Chỉ mong tên ngáng đường ấy sẽ có thể dành đủ sự quan tâm cho hai du hành giả kia.
Đi hồi lâu, Kull lại quay trở về chỗ con hẻm nơi có mấy người vô gia cư cùng đứa nhóc đã bán cho cậu mấy món hàng thú vị. Cậu tới đây còn có việc, vốn đã nên hoàn thành từ sớm, nhưng vì người có liên quan vắng mặt nên đành phải đi thêm một chuyến. Cậu tin tưởng đối phương dù có bận bịu đến thế nào thì trong đêm nay vẫn sẽ xuất hiện.
Khiến cho Kull bất ngờ là đứa nhóc kia vậy mà vẫn còn đang thức. Cậu tưởng rằng hơn hai mươi tấm đã phải đủ cho nó vui sướng đánh một giấc rồi chứ.
– Chào ông chủ nhỏ.
Kull ngồi xuống, cất giọng trêu đùa.
Đứa nhóc nghe xong thì há mồm, nhưng rồi chẳng nói cái gì, cứ thế ngậm miệng lại. Trông bộ dáng, Kull đoán chừng là đang lo lắng, nên không ngủ được đi.
– Lo cho ông chú hả? – Kull hỏi.
– Không có.
Đứa nhóc đáp ngay, cố làm ra giọng hời hợt.
– Nhóc yên tâm. Ông ta sẽ không xảy ra việc gì. Mà, dù có c·hết thì trước khi đó ông ta cũng sẽ ráng lết xác về đây.
Lời của Kull chỉ khiến tâm trạng đứa nhóc càng thêm tệ. Nhưng ngay từ đầu, cậu vốn đã chẳng có ý định an ủi ai cả.
Về phần ông chú kia, Kull là đang nói thật. Ông ta có chuyện phải giải quyết với cậu trong đêm nay. Nếu để kéo dài hơn, hậu quả, không phải c·hết đi một vài lần là có thể giải quyết được.