Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 441: Cơn nghiện linh hồn




Chương 441: Cơn nghiện linh hồn

Turan trở về nhà trọ lúc trời vừa tờ mờ tối. Trước đấy, nó đã đi qua không ít cửa hàng để bổ sung cho mình những trang bị và vật phẩm cần thiết, nhưng cũng chẳng dám chi tiêu quá nhiều. Càng xài tiền, nó mới càng thêm thấm thía rằng đồng tiền quan trọng như thế nào.

Chỉ tiếc là Turan không có đủ thời gian để tìm tới mấy cửa hàng đồng giá. Muốn bước vào nơi đó rồi rời đi an toàn sau khi kiếm bộn yêu cầu có sự chuẩn bị đàng hoàng chứ chẳng thể cứ lao đầu vào một cách vô tội vạ.

Lại nói, chim Len là vẫn đang ở kề bên Turan. Chú chim nhỏ dường như có thể kiểm soát tốt được sự hiện diện của mình trước người khác, bớt đi cho nó không ít phiền phức, đồng thời mang đến cho nó cảm giác an toàn nhất định.

Đổi lại, Turan cần cẩn trọng hơn trong hành động, nhất là khi có nguy cơ làm lộ tác dụng của kỹ năng chủ đạo. Mà thực tế thì, bị giá·m s·át liên tục Turan cũng đã quen rồi, dù sao trước kia không phải là thần Syrathr bỏ mặc nó, điển hình như sáng hôm nay vậy.

Theo lịch trình đã định ra ban đầu, Turan sẽ tham gia một cuộc càn quét phó bản cùng đội ngũ do Cartien sắp xếp vào khoảng chiều ngày mai. Chuyến du hành kéo dài ít nhất đến sáng sớm hôm sau, cho thấy độ khó của phó bản là không thể xem nhẹ.

Kế đó là một chuyến hành trình tới thị trấn Faldori nằm cạnh dòng sông Naliv, cách thành Carne gần nửa ngày đường về phía tây. Từ đó, Turan cùng đội ngũ trên có thể tiến vào một phó bản khác ở dọc con sông.

Ngày thứ ba sẽ là một ngày nghỉ. Nếu phó bản được hoàn thành càn quét sớm thì mọi người sẽ càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi, nhưng điều ngược lại cũng được áp dụng, tức trường hợp xấu nhất, mọi người sẽ gần như chẳng được nghỉ chút nào cho tới cuộc càn quét phó bản kế tiếp.

Và Turan nhớ không lầm thì Cartien có nhắc về một lời mời tham gia lễ hội sẽ diễn ra ở thị trấn Faldori. Lễ hội không lớn, nhưng là một dịp hiếm, trùng hợp với thời gian nghỉ ngơi của nên có lẽ tham gia giải trí một lúc cũng là không tệ.

Nhưng bản thân Turan lại không dám chắc mình sẽ góp mặt cùng mọi người tại lễ hội. Nó dự định sẽ ra ngoài tìm vài bãi quái, săn g·iết, kiếm cho mình được bao nhiêu Thần tinh hay bấy nhiêu. Giờ đã có chim Len ở bên cạnh, nó lại càng thêm tự tin, mà không lợi dụng chú chim nhỏ thật tốt thì cũng rất đáng hổ thẹn.

Ngày thứ tư, đầu giờ chiều, mọi người sẽ lên đường tiến sâu vào rừng Hayet. Nơi đây có một phó bản do quân đoàn Máu gà nắm giữ, và lúc này sẽ có hai tình huống có thể xảy ra: nếu như Cartien thành công trong việc trao đổi quyền lợi phó bản với quân đoàn Máu gà, đội ngũ sẽ được phép tiến vào càn quét phó bản; ngược lại, một chuyến săn g·iết toàn bộ bãi quái trên một khu vực rộng lớn sẽ được diễn ra xuyên suốt tới tận chiều hôm sau.

Kết thúc ngày thứ năm, lịch trình có chút thay đổi: Turan sẽ lên đường trở về thành Carne. Nó không nhất thiết phải có mặt ở nơi trụ sở quân đoàn Quả táo đỏ thuộc quản lý của Tousterkings tọa lạc để được phép tham gia càn quét cùng đội ngũ của họ, nhưng bản thân cũng có một số việc cần xử lý ở đây.

Nói đến, cho tới tận bây giờ, Turan vẫn còn chưa nhận được tin tức gì thêm từ Tousterkings hay bất kì ai đến từ quân đoàn. Nó tự nhiên không vội làm chi, tin tưởng rằng họ không dám quên, càng không dám xem thường sự nghiêm trọng của vấn đề. Nếu vậy thì họ đã chẳng gửi bức thư thiếu đầu tư trước đó.

Turan thả người trên chiếc ghế bành, đưa tay nâng ly cà phê vừa pha còn nóng hổi lên nhấp một ngụm, cảm nhận vị đắng cuốn lấy lưỡi của mình rồi trôi xuống cổ họng mà tỉnh cả người. Sự kích thích này thật sự chưa bao giờ làm Turan thất vọng, nhưng giờ nó chợt lại có cảm giác chưa được thỏa mãn.

Thiếu thứ gì đó, Turan nhận định như vậy. Nó thử uống thêm một ngụm cà phê nữa để nắm bắt tốt hơn sự thiếu sót ấy, nhưng vẫn chẳng rõ ràng rốt cuộc là có gì khác biệt so với lần cuối cùng nó uống.

Turan liếm môi. Nó thấy thèm. Theo đó, một ngọn lửa của dục vọng bỗng dâng trào trong người. Và cứ thế, chẳng mất quá lâu để Turan biết rằng mình đang muốn cái gì.



Linh hồn. Hay đúng là mảnh linh hồn đã từng được gieo lên trên người tên bán hàng gầy nhom kia. Turan đã thử nếm một lần, và giờ thì nó phát nghiện, không thể nhầm lẫn được. Khao khát.

Turan cố gắng kiềm chế. Nó cào cào hai bên cổ mình như một hành động đe dọa chính bản thân, là tự gây đau đớn. Nhưng hiệu quả không có nhiều, lại chừng khiến tình trạng càng thêm tệ.

Turan cắn răng, nghiến chặt. Nội tâm nó đang gào rú như một con thú dữ bị bỏ đói muốn đột phá khỏi chiếc lồng thể xác này.

Nó muốn linh hồn, nhưng đó lại chẳng phải là những linh hồn có thể cảm nhận đơn giản nhờ vào tri thức và biến đổi từ quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’ kia. Linh hồn mà nó thèm khát có sự khác biệt rõ rệt, nổi bật nhất là mùi vị như là đã chín muồi, rất thơm ngon.

Thậm chí, Turan còn chẳng biết bằng cách nào mà mình lại hình dung ra được cái mùi vị ấy. Tâm trí nó dường như không còn giữ nổi sự tỉnh táo nữa, như thể tự có ý thức, muốn làm loạn lên.

Cơn nghiện thật tồi tệ. Turan mắng thầm, oằn người trên chiếc ghế bành. Ly cà phê đã bị nó hất văng vào một góc, vỡ toang.

Khốn khổ. Hết sức. Turan bắt đầu rên rỉ. Cơ thể nó dần bị mất nhiệt, trở nên run rẩy. Nó chừng cảm giác được c·ái c·hết đang đến gần với mình. Nó cần có liều thuốc giải ấy ngay bây giờ, cũng chính là mảnh linh hồn chín muồi kia.

– Không. Không… Phải nhịn. Nhất định.

Turan lẩm bẩm. Hai tay nó như trong vô thức cấu xé chiếc ghế bành thành từng mảnh. Cũng may chỗ này không có người khác, nếu không có thần Istrant mới biết được sự tình sẽ thành như thế nào.

– Ta đã đoán trước là chuyện thế này sẽ xảy ra mà.

Là giọng của thần Syrathr, hiện lên ngay trong đầu Turan. Nó lập tức nhận định đây là sợi dây cứu mạng, sẽ kéo mình khỏi vũng lầy ghê tởm này. Thế nhưng, cũng đồng thời, nó cảm thấy thật phiền phức, nghe như tiếng muỗi vo ve bên tai, muốn đập bẹp.

– Ý chí của ngươi cũng thật mạnh mẽ. Đến tận bây giờ mà vẫn còn gắng gượng được.

Turan chưa từng nghe được lời khen nào chối tai như thế này. Nó muốn chửi, nhưng hai hàm răng cứ cắn chặt vào nhau, cổ họng lại không ngừng phát ra những tiếng rên hừ hừ.

– Sao ngươi không thử từ bỏ đi? Chẳng phải sẽ dễ dàng và thoải mái hơn ư?

Turan lắc đầu theo phản xạ, lại thành rung lắc lia lịa như lên cơn động kinh. Hành động mạnh bạo đó của nó làm cơ thể trượt khỏi chiếc ghế bành, lăn lộn luôn trên sàn.



Cảm giác đó không phải là đau đớn, lại cực kì khó chịu. Nếu có thể lựa chọn, chắc chắn không ai muốn như thế, và lẽ dĩ nhiên, việc buông mình chạy theo dục vọng sẽ diễn ra.

Như vậy có tệ hay không, Turan chẳng biết. Với tình trạng hiện tại, nó chỉ có thể bám víu vào duy nhất một suy nghĩ rằng, nếu còn có thể gắng gượng, nó sẽ không từ bỏ.

– Cứng đầu.

Thần Syrathr thốt nhẹ, còn nghe được một tiếng cười khì vang lên phía sau. Bộ dáng khổ sở của Turan lúc này hẳn là rất buồn cười, cũng thật đáng xấu hổ. Nhưng loại bỏ đi dục vọng đang bùng cháy thì cảm xúc còn sót lại trong nó chỉ có giận dữ. Vị thần đáng nguyền rủa cứ thế nhìn nó đau khổ, không hề ra tay giúp đỡ. Đây rõ ràng là đang xem nó là một trò vui.

Giận dữ là vậy, Turan lại không thốt thành lời. Nó đâu dám. Chỉ cần còn một chút ý thức, nó sẽ không đi nói ra những điều khiến mình m·ất m·ạng ngay lập tức. Hẳn là chịu đựng thêm tí nữa thôi, mọi việc sẽ kết thúc.

Đó chắc chắn là suy nghĩ ngây thơ và sai lầm nhất mà Turan từng có. Đức Chính thần của Sự sinh trưởng thông qua sự tồn tại của chú chim nhỏ tên Len đã không làm gì cả, chỉ quan sát, thỉnh thoảng cất tiếng cười vui, đưa vào vài lời nhận xét cùng châm chọc.

Suốt cả quá trình h·ành h·ạ đến từ bên trong lẫn bên ngoài kéo dài gần nửa ngày trời ấy, Turan chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Nó cắn răng đến đau nhức. Nó quằn quại, cào xé mọi thứ mà tầm tay với tới được. Nó rên rỉ, giãy giụa, đạp đổ cả bàn cả ghế, lật tung luôn chiếc giường ngủ vốn nên êm ái giờ lại thành chẳng khác gì một tấm thảm gai.

Turan muốn phát điên, lại không thể. Nó thậm chí đã quên mất làm thế nào để từ bỏ. Nói là chịu đựng, nhưng nó còn chẳng nắm biết được cái quái gì đang diễn ra.

Turan nằm dài trên sàn, giữa mảnh vụn lẫn lộn của đủ các món đồ đã từng nguyên vẹn chỉ cách đây vài tiếng. Nó thở từng hơi dài và sâu, có hớp lấy càng nhiều không khí càng tốt, nhưng đều không đủ. Còn tốt là, cơn nghiện đã qua.

– Tử thần Sứ đồ…

Turan nói nhỏ. Nó không biết mình nên biểu lộ cảm xúc gì lúc này. Nó cũng đâu thể làm gì đâu.

– Khá hơn rồi chứ?

Giọng thần Syrathr cất lên. Turan lập tức chửi thầm, nhưng miệng thì thốt:

– Tạm ổn. Tôi nghĩ vậy.

– Thế thì tốt.



Thần Syrathr nói, cười một tiếng nhẹ nhàng. Rồi cô ta bảo với giọng nghiêm nghị:

– Chuyện này sẽ còn lặp lại, ít nhất là vài lần nữa.

Turan mở trừng mắt, lại chẳng đủ sức để biểu lộ thêm phản ứng nào mạnh mẽ hơn. Sự giằng co khốn khổ đến cùng cực vừa rồi phải rất cố gắng nó mới vượt qua được, vậy mà sẽ còn đến thêm nhiều lần nữa.

– Tôi c·hết mất.

Turan thốt, một cách thành thật.

– Đó là bước đầu tiên để trở thành một Tử thần Sứ đồ. – thần Syrathr đáp.

– Sao? – Turan ngạc nhiên.

– Nhưng ta ngờ rằng ngươi sẽ được phép làm một.

Turan sợ hãi c·ái c·hết, chưa bao giờ thôi. Cảm giác bất an càng lúc càng tích tụ nhiều hơn trong nó. Bản thân nó giờ chẳng khác gì đang mang lấy một căn bệnh n·an y· cả, từng giây từng khắc chờ đợi tử thần gọi tên.

– Sợ sao? – thần Syrathr hỏi.

“Dĩ nhiên!” Turan muốn gào lên như vậy, nhưng lý trí không cho phép nó tỏ ra yếu đuối. Nó tin rằng có cách hóa giải nào đấy cho tình thế ngặt nghèo của mình.

– Tôi sẽ sống. – Turan quả quyết đáp.

Một khoảng lặng chừng vài giây diễn ra. Thần Syrathr dường như không trông chờ câu trả lời vừa rồi của Turan. Rồi cô ta bảo:

– Mọi việc kì thực sẽ đơn giản hơn nếu ngươi c·hết.

Turan cười khẩy một tiếng, nói:

– Vậy ra người muốn tôi c·hết?

Thần Syrathr không đáp. Cứ thế, chỉ có sự im lặng và những tia nắng đầu tiên của ngày bao trùm lấy Turan.

Một ngày mới, và Turan sẽ phải đứng dậy, dấn bước tiến về trước, bất chấp mọi gian nan và thử thách. Nó đã sống sót qua quá nhiều thứ rồi, chắc chắn không thể nào gục ngã tại đây.