Chương 439: Cửa hàng vũ khí
Điểm đến của Turan là một cửa hàng v·ũ k·hí nằm ở trung tâm tòa thành, tên là Garfianster Carne. Cửa hàng v·ũ k·hí này thuộc hội Garfianster, được đặt tên kèm theo tên tòa thành, có lẽ là để dễ phân biệt, dù nghe có chút vô ích, nhưng chẳng phải vấn đề gì đáng lo ngại.
Chào đón Turan là một chàng trai với thân hình vạm vỡ mang trên người chiếc áo ba lỗ làm lộ ra những mảng cơ bắp săn chắc của mình. Anh chàng để mái đầu đinh, có lông mày rậm và đôi mắt sáng kết hợp cùng một nụ cười tươi rói, bảo:
– Chào mừng quý khách đến với cửa hàng. Quý khách muốn tự mình tham quan hay muốn tìm mua trang bị gì cụ thể?
Turan chần chừ trong giây lát, quan sát một lượt khung cảnh cửa hàng có phần vắng vẻ xong mới đáp:
– Tôi muốn mua một thanh kiếm, loại thường thôi, khối lượng cần phải nhẹ một chút. Cấp độ thấp nhất là 15, phẩm chất mong muốn từ ‘Tinh anh’ trở lên.
Vẻ mặt tươi cười của chàng trai nhanh chóng mất đi. Anh chàng thậm chí chẳng thèm nể mặt khách hàng mà giấu đi điệu bộ của mình, cứ thế nói:
– Quý khách không phiền… xem qua tác phẩm của tôi một chút chứ?
Turan nhếch mép. Nó đã lờ mờ đoán trước được tình huống này, lại không ngờ sẽ xảy ra thật. Đây hẳn là một người thợ rèn tập sự đang gặp khó khăn trong việc bán những mặt hàng mình làm ra, giờ phải tự đến cửa hàng để tìm cách rao bán. Lý do thường được đưa ra hẳn là:
– Ngài đừng lo. Tác phẩm của tôi chẳng qua là không có được một góc trưng bày đẹp mà thôi, toàn là hàng tốt cả.
Như lời chàng trai vậy.
Turan tặc lưỡi. Dù tình huống là thế nào thì mục tiêu của nó vẫn chỉ có một.
– Tôi chỉ quan tâm rằng món hàng mình muốn có hay không mà thôi. Nếu cậu có, tôi không phiền xem qua đâu.
Vẻ mặt chàng trai càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng sau một hồi nghĩ ngợi, cậu ta bỗng thốt:
– Có! Tôi có. Một thanh kiếm cấp 15 phẩm chất ‘Tinh anh’ phải không? Tôi có.
Turan ngờ rằng lời đối phương là thật. Cứ như thể cậu ta đã từng tạo ra thanh kiếm rồi quên béng đi mất vậy. Tuy nhiên, nó không thể cứ thế buông lời nghi hoặc, vì nhỡ đâu cậu ta có, cũng là thuận tiện cho nó.
– Vậy đưa tôi đi.
– Được được!
Chàng trai mừng rỡ đáp, nhấc chân bước vội vào trong, lại thấy Turan quá từ tốn, liền chạy tới choàng vai nó kéo theo. Cậu ta đâu cần phải gấp như vậy, nó cũng chẳng có định bỏ trốn.
– Sinto.
Một tiếng gọi trầm nặng cất lên, lập tức làm bước chân chàng trai ngừng lại, và nếu chú ý một chút sẽ thấy rằng cả người cậu ta đã cứng đờ, hệt như một bức tượng.
– Mày làm gì ở đây? Tao đã bảo là đừng có đến cửa hàng rồi mà.
Kẻ đến là một người đàn ông đã có tuổi với chòm râu quai nón khá rậm được cắt tỉa gọn gàng. Ông ta ăn mặc có phần nghiêm túc hơn với hai lớp áo dày, quần jean, nhưng cũng không giấu được thân hình lực lưỡng của mình. Đây hẳn là ông chủ cửa hàng, hoặc ít nhất được coi là người quản lý.
– Tôi…
Chàng trai ậm ừ một lúc, lại chẳng nói nên lời nào. Cậu ta có lẽ là đang ở vị thế hoàn toàn sai trong tình huống này.
– Đi đi. Đừng có câu kéo khách hàng một cách cẩu thả như thế. Còn nữa, có tới cửa hàng thì cũng ăn mặc cho đàng hoàng vào, đây không phải là lò rèn.
Chàng trai ảo não buông tay khỏi người Turan, thở dài một hơi, cứ thế thất thểu rời đi.
Turan không ngăn cản, thay vào đó là tò mò, quay sang người đàn ông vừa đến, hỏi:
– Có vấn đề gì với cậu ta à?
Người đàn ông nhìn bóng lưng của chàng trai đi được đoạn xa mới đối với Turan đáp lời:
– Quý khách đừng lo. Thằng đó nó không có ý xấu đâu, chỉ là quá mức nhiệt tình muốn bán tác phẩm của mình.
– Như thế nào? – Turan gặng hỏi.
Người đàn ông lộ vẻ khó xử, dường như không muốn tiết lộ thêm. Thấy vậy, Turan liền bảo:
– Tôi muốn xem những món trang bị mà cậu ta làm ra.
– Chuyện này… được thôi. – người đàn ông miễn cưỡng đáp – Nhưng tôi có lời phải cảnh báo rằng, trang bị do cậu ta làm ra không thể giám định được, nên có mua nhầm thì cửa hàng chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Turan ngẩn người ra một lúc, hai mày nhăn càng lúc càng sâu. Chuyện một món vật phẩm không thể giám định được là hiếm, nhưng chẳng phải là chưa từng xảy ra. Mặt khác, một số loại bùa chú và phép nhất định cũng có thể khiến cho trang bị mục tiêu nhận được hiệu quả đó trong một khoảng thời gian tương đối dài, chuyên dùng để ngăn cản dò xét của kẻ địch trong chiến đấu hoặc đơn giản là vì mục đích bảo mật.
Thế nhưng, một thợ rèn lại không có lý gì làm điều đó với tác phẩm của mình đang định bày bán cả. Chàng trai kia trông không giống như có chủ đích gì với việc đấy, mà hẳn là ngoài ý muốn, cũng không kiểm soát được.
“Vậy kỹ năng chủ đạo của mình thì sao?”
Turan nghĩ thầm. Nó không cho là cả kỹ năng ‘Thông hiểu’ cũng không giám định được mấy món trang bị kia, vì cả chiếc hộp kín còn bị nhìn thấu. Nếu chàng thợ rèn có khả năng tạo ra những món đồ mà chỉ có kỹ năng chủ đạo của nó là đọc biết được thì quả là ưu thế to lớn.
Càng nghĩ, Turan càng thêm bị thôi thúc đến xem ngay đống trang bị. Nó thậm chí còn hỏi lòng mình rằng tại sao đến bây giờ mới biết có chuyện này.
Turan biết là bản thân đang vội mừng. Chỉ mỗi khả năng nêu trên của chàng trai thì cũng chẳng có ý nghĩa gì to tát, thậm chí là vô ích nếu như tay nghề của cậu ta là non kém. Một món đồ vô dụng thì đâu cần giấu giếm khỏi sự dò xét của người khác làm chi.
Nhưng dù thế nào, trước hết nó vẫn phải đến xem đã.
Người đàn ông dẫn Turan luồn lách qua những kệ hàng, tiến vào một hành lang nhỏ, lại rẽ thêm hai lần nữa mới tới được một góc bày hàng tối tăm và chật hẹp. Trông góc bày hàng thế này, chẳng ai dám nghĩ đây là hàng được bán chứ đừng nói là sẽ bỏ tiền mua. Hơn nữa, tìm được đến đây cũng là cả một quá trình đòi hỏi sự kiên trì rồi.
Không thấy chàng trai được gọi là Sinto kia đâu. Cậu ta hẳn đã nghe theo lời của người đàn ông mà bỏ đi luôn.
– Cậu cứ tự nhiên coi qua. Khi nào xem xong, ưng món nào thì mang đến chỗ quầy là được. Nếu gặp khó khăn gì thì cứ báo cho tôi. Giờ, tôi còn phải trông cửa hàng.
Dứt lời, người đàn ông chẳng thèm đợi phản hồi từ Turan mà cứ thế quay người rời đi. Trông bộ dáng ông ta như thể không ưa thích nán lại nơi này thêm giây phút nào nữa, hoặc nói thẳng ra là chán ghét.
Turan ho nhẹ một tiếng. Chỗ này thật sự là có chút bụi bặm. Tuy nhiên, nó để ý thấy bụi không đến từ những món đồ được đặt ở đây mà là từ những vị trí xung quanh. Cơ bản là chẳng có ai dọn dẹp khu này cả, còn đống đồ thì hẳn được bàn tay chàng trai thợ rèn chăm chút.
Turan nhìn một lượt, thấy được rằng có khoảng chừng hai mươi món trang bị được bày ở đây. Giáp mũ, giáp ngực, giáp tay, chùy gai, khiên, thương, kiếm, vân vân, cũng coi là đa dạng.
Turan tiện tay nhặt một cái giáp mũ lên, ngắm nghía một lúc thì kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình. Những dòng thông tin bắt đầu xuất hiện, tuôn vào trong trí óc nó, vô cùng thuận lợi. Thậm chí, nó nghi ngờ rằng lời của người đàn ông kia là giả, hoặc đơn giản hơn là có sự nhầm lẫn nào đó.
Tạm thời bỏ qua những suy nghĩ ấy, Turan tập trung vào việc sắp xếp những mẩu thông tin mình vừa có được thành:
“Giáp mũ.
Lớp: Trang bị.
Loại: Giáp mũ.
Cấp: 14.
Phẩm chất: Ưu.
Độ hiếm: Thông thường.
Độ bền: Còn lại 100%.
Mô tả: Giáp mũ được chế tạo bởi Sinto Klarfei.
Chi tiết:
+ Phòng ngự tăng đến 14 bậc.
+ Tăng đến 3 bậc sức mạnh.
+ Tăng đến 1 bậc thể lực.
+ Có khả năng giảm đến 11% sát thương khi b·ị đ·ánh trúng.”
– Xem ra đúng là của cậu ta.
Turan nói nhỏ. Kỹ năng chủ đạo của nó không thể sai được, và dòng mô tả đã chỉ rõ ai là người đã tạo ra chiếc giáp mũ này.
Món trang bị không tính là kém, nhưng cũng không đủ để gây ấn tượng cho Turan. Mà thật sự thì, một món đồ chỉ có phẩm chất ‘Ưu’ thì khó mà đáp ứng được nhu cầu của nó chứ đừng nói tới việc gây ấn tượng.
Turan tặc lưỡi, đặt chiếc giáp mũ xuống, lại nhặt lên một chiếc giáp tay. Tương tự trước đấy, nó kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ cũng nhanh chóng sắp xếp những luồng thông tin.
“Giáp tay.
Lớp: Trang bị.
Loại: Giáp tay.
Cấp: 13.
Phẩm chất: Ưu.
Độ hiếm: Thông thường.
Độ bền: Còn lại 100%.
Mô tả: Giáp tay được chế tạo bởi Sinto Klarfei.
Chi tiết:
+ Phòng ngự tăng đến 9 bậc.
+ Tăng đến 1 bậc sức mạnh.
+ Tăng đến 2 bậc khéo léo.
+ Có khả năng giảm đến 7% sát thương khi b·ị đ·ánh trúng.”
Chẳng có gì khác biệt. Turan nhếch mép, hơi có chút thất vọng.
Kì thực, nó nên đoán trước được tình huống thế này mới phải. Đối phương cũng chỉ mới đạt Thần cấp 5 mà thôi, dù cho có được những nguyên vật liệu tốt nhất thì cũng khó mà tạo ra được trang bị giá trị. Đâu phải ai cũng là Yeatra.
Nhưng Turan không từ bỏ. Nó lần lượt kiểm tra cho bằng hết những món trang bị còn lại của góc bày hàng. Đáng tiếc là không có món nào vượt qua được phẩm chất ‘Ưu’. Đây có lẽ đã là giới hạn của chàng thợ rèn mang tên Sinto.