Chương 436: Bức thư nặc danh và lời mời
Sáng hôm sau, Turan vừa thức dậy được không lâu thì ông chủ quán trọ gõ cửa gọi tên. Nó có một bức thư.
Turan lấy làm lạ. Đối với du hành giả, cuộc sống nay đây mai đó, ít khi nán lại một nơi quá lâu khiến cho thư từ trở thành một thứ xa xỉ, phí thời gian và kém hiệu quả. Phương thức liên lạc đến một du hành giả khả quan nhất chính là thông qua ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn cơ.
Bức thư không đề người gửi, nhưng dựa vào chất liệu bì thư, Turan khá chắc rằng đối phương là một kẻ có tiền. Bì thư này chất liệu tốt đến nỗi chẳng những đảm bảo bức thư không bị hư hỏng trong quá trình vận chuyển mà còn ngăn cản bất kì ai không phải là đối tượng nhận thư xem nội dung bên trong. Trong trường hợp bì thư bị cưỡng ép tháo gỡ, thậm chí sẽ một ngọn l·ửa b·ùng l·ên dữ dội, có khả năng đốt cháy luôn cả kẻ đang cố gỡ bì thư.
Turan quay vào phòng, tần ngần hồi lâu. Nó không đoán được người gửi có thể là ai cả. Nếu là hầu tước Ferrmen, ông ta nên liên lạc cho nó qua đá truyền âm, đồng đội của nó cũng tương tự. Wyndur hay người của cậu ta thì đã có thiết bị truyền tin chuyên dụng rồi. Về phần các đức Chính thần thì cách thức liên lạc của họ thường ngoài dự đoán và hiểu biết của nó, nhưng chắc chắn không thể là thư từ.
– Chẳng lẽ một quân đoàn, hội hay vị quý tộc nào đấy? Nhưng tại sao?
Turan nói nhỏ, rồi nó chợt nghĩ đến công tước Sigmah. Dù sao thì hôm qua nó vừa gặp cô gái tóc màu hạt dẻ xong, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi giờ vị công tước ấy lại muốn liên lạc với nó. Ông ta xem ra là có khả năng lớn nhất.
Kì thực, mọi thắc mắc của Turan hiện tại đều có thể được giải đáp nếu nó mở ngay bức thư ra và đọc nội dung như nó vẫn thường làm. Nhưng việc làm như vậy tồn tại khá nhiều điều bất lợi, đơn giản là vì bức thư sau khi mở ra không thể gắn trở lại nguyên vẹn, cũng tức không giả vờ được rằng mình chưa đọc thư, mà nó lại không có cách xác định người gửi thật sự là ai. Nếu trên bì thư có đề ít nhất một thông tin nào đó để nó dò đoán về nguồn gốc bức thư thì mọi chuyện đã không phiền phức như thế này.
Mặt khác, Turan ngờ rằng đối phương đã cài đặt một loại bẫy tín hiệu, chỉ cần nó tháo gỡ bì thư thì người đó sẽ biết, từ đó làm ra hành động tiếp theo. Thậm chí, cái bẫy đó có khi còn đi kèm theo mối nguy hiểm nhất định, như là một v·ụ n·ổ chẳng vì bất cứ lý do gì chẳng hạn. Lúc ấy có b·ị t·hương thì cũng không biết tìm ai mà đòi lời giải thích hay cả trả đũa.
Turan thật sự không ưa nổi kiểu mập mờ như thế này. Chưa kể đến, đối phương vẫn luôn có thể sử dụng một người truyền tin thay cho thư từ mà, hoặc ít nhất là kèm theo.
– Đọc thư đi.
Một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu Turan làm nó giật bắn mình. Đã lâu rồi từ khi chuyện giống như thế này xảy ra. Lại nói, nó hiện tại không trông chờ điều đó.
Là thần Syrathr, Turan chắc chắn như vậy. Cô ta vốn đang trong quá trình hồi phục, giờ lại cất tiếng gọi cho nó, ắt hẳn là bản thân đã không còn nhiều vấn đề. Xem ra nỗi lo của nó là thật, cũng cho thấy rằng quyền năng của một Chính thần chân chính là không tưởng. Mà, thực tế thì nó đâu có hiểu biết bao nhiêu về chuyện này đâu.
Thần Syrathr đã lên tiếng gọi, Turan tự nhiên không dám không nghe. Nó thậm chí còn chẳng định hỏi xác nhận đối phương, vì chẳng có lý do gì để nghi ngờ cả. Làm vậy chỉ tổ đưa bản thân vào trong vòng nguy hiểm.
Nghĩ rồi, Turan nâng tay, bắt đầu tháo gỡ bì thư.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bức thư dễ dàng được lấy ra, hiện lên đầy đủ những con chữ viết bằng tay trên mặt giấy cho Turan đọc. Nội dung như sau:
“Gửi du hành giả, tên gọi Turan.
Chúng tôi mời cậu tham gia càn quét một phó bản mà chúng tôi đã lên kế hoạch và chuẩn bị sẵn. Cuộc càn quét sẽ tiến hành sau một tuần nữa kể từ khi cậu nhận được bức thư. Dĩ nhiên, cậu có thể mang các thành viên tổ đội của mình cùng tham gia.
Bức thư này chỉ đóng vai trò như là một lời báo trước. Chúng tôi sẽ cử người đến làm rõ chi tiết cuộc càn quét cho cậu sau. Mong rằng cậu chấp nhận lời mời.
Quân đoàn Quả táo đỏ, quản lý khu vực thành Carne, Tousterkings.”
Turan ồ nhẹ một tiếng. đặt bức thư lên bàn, bắt đầu nghĩ ngợi.
Điều đầu tiên mà nó có thể xác định là, người gửi bức thư này, gã tên Tousterkings, đang vội vã. Đây có lẽ giải thích được cho lý do vì sao bức thư tồn tại. Quân đoàn của hắn ta – quân đoàn Quả táo đỏ, hẳn là đang trong thời kì hoạt động mạnh, tới mức bận bịu đến nỗi không dư dả được một cá nhân nào mà sắp xếp đến đây. Dù sao thì chuyện tòa tháp Ma pháp Tối thượng vẫn còn đó, và một quân đoàn lớn như họ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Hoặc là, họ không dám cẩu thả. Cử một người tới gặp Turan không khó, nhưng nếu người tới là một kẻ không đủ năng lực, hay đơn giản hơn là không thể hiện được vị thế nên có của quân đoàn trước mặt Turan, sẽ thành dở, làm hỏng chuyện. Phải biết, chính thần Syrathr đã lên tiếng để Turan mở bức thư để xem, có nghĩa là cô ta biết gì đó về những điều đang diễn ra. Sự tình nghiêm trọng hơn mặt ngoài rất nhiều.
Mặt khác, Turan khá tò mò về lời mời mà đối phương đang gửi đến mình. Nó vẫn nhớ rằng chính quân đoàn Quả táo đỏ đã bắt mình đến gặp vị thần của họ – thần Mastrua. Tại đó nó đã có một trải nghiệm chẳng dễ chịu gì, nếu không muốn nói là thê thảm. Như vậy, tự nhiên hình thành thành kiến. Nó không có ý đánh đồng một quân đoàn tôn thờ đức thần với chính vị thần ấy, với cả khu vực diễn ra sự kiện cũng khác nhau, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Chẳng lẽ hai khu vực hoạt động hoàn toàn độc lập nhau, và tên Tousterkings này thậm chí còn chẳng biết chuyện đã xảy ra ở thành Yeit?”
Rất có khả năng, Turan cho là vậy. Sự có mặt của một đức Chính thần, thậm chí là hai ở sâu trong trụ sở của quân đoàn là một điều cực kì n·hạy c·ảm, cần phải giữ kín. Đến cả Turan sau khi biết chuyện, dù chẳng được nhắc nhở còn không dám hé nửa lời. Dĩ nhiên là loại trừ trường hợp người nghe là một Chính thần khác.
Câu hỏi đặt ra là liệu Turan có nên chấp nhận lời mời này hay không. Đây nhiều khả năng là có bàn tay của thần Mastrua thúc đẩy, nếu không thì thần Syrathr đã chẳng thèm quan tâm tới. Nhưng gì thì gì, suy tính của một Chính thần, nó có lẽ không đọc tới được, chỉ cầu không sai lệch quá nhiều, và cơ bản nhất là không được làm trái ý.
Như cảm thấy sự lưỡng lự hiện có của Turan là một điều phiền phức, một lần nữa giọng nói quen thuộc trong đầu nó lại vang lên:
– Chấp nhận.
– Đã rõ, thưa đức Chính thần.
Turan nói nhỏ, vẻ thành kính.
Vậy là chuyện này đã được quyết định. Turan thở hắt một hơi. Bức thư hay cả những điều lo lắng từ nó đều là thừa thãi. Thần Syrathr thậm chí còn chẳng muốn hỏi ý nó một chút về lời mời cơ, như thể tự tin rằng nó đã đủ khả năng du hành cùng quân đoàn Quả táo đỏ ấy.
Kì thực, nếu đội ngũ mà đối phương cử ra không chênh lệch Thần cấp với Turan quá nhiều, cũng như phó bản mục tiêu cấp không quá cao, thì nó có thể xoay sở tương đối ổn. Chỉ là, với Darmil và Kull thì khó mà được như vậy. Lại nói, họ không nên dính líu tới chuyện đang diễn ra, trừ phi là đức thần Syrathr yêu cầu.
Nhưng tình huống xem chừng không phải là điều Turan đang lo lắng. Nó đợi thêm gần mười phút mà chẳng có thêm bất kì lời nào từ thần Syrathr nữa. Cô ta hẳn đã rời đi.
Turan nhẹ thở dài. Quả thật là thiếu thốn sự riêng tư. Cái cảm giác cứ bị người khác thỉnh thoảng nhìn lấy thật sự không dễ chịu, khiến nó chẳng dám làm điều gì n·hạy c·ảm cả. Tình hình thế này, chỉ có thể mặc định rằng mọi cuộc gặp của nó đều sẽ bị đối phương nắm biết, từ đó tránh làm ra những hành động thiếu suy nghĩ.
Turan đặt bức thư vào trong túi trữ vật, bước ra khỏi phòng. Thời gian từ giờ cho tới khi cuộc càn quét cùng quân đoàn Quả táo đỏ bắt đầu là một tuần, nó cần sử dụng khoảng thời gian này cho thật tốt.
Nâng cao Thần cấp là ưu tiên hàng đầu. Hiện tại, Thần cấp của Turan là 11, tiến trình đạt mức 54%. Cuộc càn quét phó bản ‘Tàn tích Gufara’ không giúp nó gia tăng quá nhiều lượng Thần tinh nhận được, mặc dù đó nên là mức chuẩn của du hành giả ở cấp độ như nó, ít nhất là chênh lệch chẳng bao nhiêu.
Đơn giản mà nói, Turan không thể lấy tốc độ gia tăng tiến trình nâng cao Thần cấp của kẻ khác so sánh với bản thân được. Nó còn có cái nhiệm vụ yêu cầu đạt được Thần cấp 15 đang treo trên đầu, và hạn cuối chỉ còn có chưa đầy hai tháng nữa thôi. Những đối tượng mà nó nên nhằm vào là đám quái cấp 15 trở lên, mới mong đáp ứng được mục tiêu nhiệm vụ.
– Vậy xem chừng, phó bản sắp tới có cấp độ thấp nhất là 15.
Turan nhận định. Nó không cho rằng thần Syrathr sẽ để cho mình tham gia một phó bản cấp thấp, làm hao phí thời gian. Bản thân nó không hoàn thành được nhiệm vụ cũng chẳng phải là điều mà cô ta trông đợi. Điểm này, Turan cần phải tin tưởng, vì nếu không thì khả năng thành công của nó chắc chắn sẽ là bằng không.
– Nhưng nếu cấp cao hơn thì…
Turan lẩm bẩm, lấy đó làm lo. Nó không phải e ngại đối đầu với những con quái cấp cao hơn 15, nhưng chiến đấu cùng quân đoàn Quả táo đỏ lại là câu chuyện khác. Họ khả năng cao sẽ không để cho nó thoải mái kết liễu mục tiêu mà đoạt Thần tinh. Lại nói, nó cần phải thế hiện bản thân rõ ràng và mạnh mẽ, tránh bị họ áp đảo.
Thật sự là không dễ dàng. Turan càng nghĩ càng thấy chính mình phải cố gắng hơn, suy tính và chuẩn bị nhiều thêm nữa. Một tuần kế tiếp, hẳn không thể tách rời khỏi cuộc càn quét phó bản sắp tới rồi.