Chương 417: Thenia trở về
Metrosios đưa tay nâng tách trà lên, lại chần chừ trong giây lát rồi đặt xuống, vẻ bồi hồi, thả vào một viên đường, kế đó tiếp tục khuấy đều thứ dung dịch mà cô không rõ đã bỏ thêm bao nhiêu chất làm ngọt.
Kì thực, chẳng phải do thứ trà này quá khó uống mà khiến Metrosios cứ ngập ngừng, do dự mãi. Vấn đề là khung cảnh trước mặt cô, cùng với sự tồn tại dị thường kia làm cô quá lo lắng, thật không có tâm trạng thưởng trà.
Vẫn là dáng hình xinh đẹp trong chiếc đầm hồng thêu đầy những cánh hoa trông đến rực rỡ và huyền diệu, vẫn là mái tóc đen nhánh hệt như màn đêm của sự quyến rũ được cẩn thận cột búi lên khiến người xem khó thể dời đi ánh nhìn; kết hợp với đó là nước da trắng hồng mịn màng, đôi môi cong, chiếc mũi cao nằm cân đối giữa cặp mắt màu xanh lam như cả bầu trời thu nhỏ.
Kẻ đó, chính là chị gái của Metrosios, tên Thenia, thường được đám con dân biết đến như là thần Syrathr – Chính thần của Sự sinh trưởng. Chị ấy vừa trở về từ kì nghỉ của mình không lâu, dù rằng theo lý, cũng như lời ước đoán của chính chị ta thì phải mất ít nhất mười năm thì chuyện đó may ra mới hoàn thành.
Lúc đầu gặp mặt, Metrosios đã rất bất ngờ, chốc thì chuyển thành mừng rỡ, lại không mất quá lâu để trở nên nghi hoặc về sự xuất hiện bất thường của chị cô. Điều tốt đẹp là, mà hẳn nên nói là đáng buồn thay, khi cô thử ra vài chiêu dò xét đối phương thì lập tức b·ị đ·ánh ngược trở lại, chẳng có chút cơ hội chống trả nào. Cay cú nhất là không dừng ở đấy, chị Metrosios còn tiện tay vung chiếc roi đầy gai của mình mà đã rất lâu rồi cô không được thấy để đuổi đánh cô suốt một hồi dài, mà toàn nhằm vào mông nữa.
Metrosios đã mếu máo, cô khóc rống lên, hai chân không hề ngừng lại. Nhưng dĩ nhiên là cô không chạy thoát khỏi chị mình. Hai người có sự chênh lệch Thần cấp quá lớn, mà bản thân cô thì chỉ có biện pháp giữ mạng thôi, không giữ được thân thể mình khỏi bị tổn thương.
Đấy rõ ràng là bắt nạt, dù rằng sau khi đánh Metrosios đến nằm sải dài trên đất không cựa quậy nổi nữa thì chị cô bảo lý do là trừng phạt, nhưng tất nhiên có đ·ánh c·hết cô cũng không tin.
Thenia ngồi đối diện, vừa uống hết tách trà của mình, liền rót đầy một tách nữa, nâng lên hít một hơi thật sâu, không rõ là chỉ đơn thuần thưởng trà hay là cách thể hiện cảm xúc mới của chị ta.
Thenia đoán chừng là đang vui, nhưng Metrosios không dám vội kết luận. Chẳng có ai đang vui mà lại rượt đánh em gái của mình cả. Mà thực tế thì, bản thân cô cũng không dám phủ định sự việc lạ thường đó xảy ra ở chị mình.
Hai người ngồi ở hai bên bàn, một cứ thưởng thức hết tách trà này tới tách trả khác, một còn lại cứ dán chặt mắt vào đối phương, không dám chớp một lần vì sợ rằng bản thân sẽ để sót thứ gì đấy quan trọng. Mãi đến khi tách trà thứ bảy được đặt xuống bàn, Thenia mới lên tiếng:
– Turan, hắn ta đã đạt Thần cấp 11 rồi?
Giọng nói nhẹ nhàng thoải mái, không hề tồn tại vẻ gấp gáp hay hối thúc nào, lại khiến Metrosios không dám chậm trễ một khắc, lập tức đáp:
– Phải- A- Đúng! Phải. Chính là vậy.
– Và hắn ta không có vẻ gì là đã thực hiện nhiệm vụ tấn thăng? – Thenia tiếp tục.
Metrosios theo phản xạ gật đầu, lại cảm thấy như vậy là chưa đủ, cất giọng dõng dạc:
– Phải, thưa chị!
Thenia thấy phản ứng ngô nghê của em gái mình thì nhếch mép, nở một nụ cười có ý khích lệ, cũng đồng thời để trấn an. Nhưng rõ ràng là không đạt được hiệu quả khi mà Metrosios đã hình thành trong lòng sự ám ảnh về kí ức đáng sợ mà cô vừa trải qua cách đây chỉ chừng một giờ đồng hồ.
Biết bản thân không thể cưỡng ép em mình gạt bỏ chuyện đã rồi, Thenia đành quay lại với chủ đề chính:
– Hắn ta… làm chị nhớ tới một vài thứ.
Metrosios nổi lòng tò mò, lại nhịn không lên tiếng mà thay vào đó đưa tới ánh mắt mong chờ lời giải thích.
Thenia hé miệng định cất tiếng, nhưng không vội nói mà chần chừ vài giây như đang suy nghĩ, xong mới bảo:
– Chuyện thăng Thần cấp bỏ qua giới hạn Thần cấp, hay có thể nói là đột phá giới hạn Thần cấp bỏ qua nhiệm vụ tấn thăng, Turan không phải là kẻ đầu tiên. Tuy nhiên, theo như cách mô tả của em lúc chuyện đó xảy ra thì lại đúng là chưa từng có trong quá khứ. Ít nhất là chị được biết như vậy. Trừ phi…
– Trừ phi…
Metrosios hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của chị mình, cẩn thận lắng nghe từng tiếng động một, không biết từ lúc nào đã bị cuốn vào trong bầu không khí mà chị ta tạo ra. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm lắm, giờ chỉ muốn biết những điều tiếp theo mà thôi.
– Trừ phi có bàn tay của một Đại Chính thần nhúng vào, trực tiếp can thiệp nhận thức của em. Thậm chí có thể còn tệ hơn thế nữa.
Metrosios rít một hơi, vẻ vừa hoảng hốt, vừa lo sợ. Tuy nhiên, phần nhiều hơn về cô hiện tại thì vẫn là thích thú. Cô chưa từng hiểu được sự nguy hiểm mà một Đại Chính thần có thể gây ra, càng không để tâm tới mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Biết rằng có một Đại Chính thần chú ý tới nơi đây đã đủ để khiến cô phát cuồng, chìm vào trong sự sung sướng rồi.
Cô đơn giản là hâm mộ những vị đã đạt tới tầng thứ siêu việt ấy.
Thenia thấy phản ứng đáng xấu hổ của em gái mình thì chỉ có thể thở dài một hơi rồi làm ngơ. Có trách thì cũng đành trách rằng bản thân Thenia không có đủ sức mạnh để biến mình thành chính hình tượng mà em gái cô ta theo đuổi.
Đại Chính thần là những vị thần đã tồn tại từ trước khi Đại Thánh Thế giáng lâm, trước cả khi Đại Thánh Tôn xuất hiện. Họ hùng mạnh và có khả năng làm được mọi thứ, vượt ngoài tầm hiểu biết của bất kì du hành giả hay Chính thần nào. Một nhận thức cơ bản nhất về họ là không thể nắm bắt được mà chỉ có thể hình dung, dù rằng sự tồn tại của họ là khách quan.
Do đó, sẽ không có gì bất ngờ nếu một Đại Chính thần bỗng dưng tìm tới nơi đây, làm hàng đống việc xong rồi rời đi mà chẳng có một ai biết rằng ngài đã đến.
– Th-thế ngài… ngài ấy là vị nào? Ngài- ngài ấy có nhìn em lần nào không?
Giọng Metrosios run lên, cả gương mặt trắng bệch, kèm theo đó là cảm giác buồn nôn, nhưng tất cả đều bị sự phấn khích lấn át hết.
– Bình tĩnh đi, Metrosios. – Thenia vội nói, vẻ bất đắc dĩ – Không có gì đảm bảo là bất kì ai trong số họ đã đến cả.
– Ơ… Nhưng vậy… chị giải thích thế nào về hắn ta, tên Turan đấy?
Metrosios không chịu phép, chồm hẳn lên bàn để đòi lời giải thích thỏa đáng. Cô giờ nếu không có được sự xác nhận rằng một Đại Chính thần đã đến đây thì hẳn sẽ không từ bỏ việc làm phiền chị mình.
– Có nhiều cách giải thích. – Thenia điềm tĩnh đáp, cố làm ngơ phản ứng thái quá của em gái – Một trong số đó là, bản thân hắn ta là sản phẩm của một Đại Chính thần.
– Sản phẩm của Đại Chính thần!
Metrosios thốt, trong lòng không khỏi dấy lên ngọn lửa ghen tỵ, lại bảo:
– Thế thì… hắn ta là một sinh vật t·hảm h·ọa ư?
Thenia tặc lưỡi, vẻ không hài lòng nói:
– Chị phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa thì em mới nhớ rằng không phải sản phẩm nào của Đại Chính thần cũng được xem là sinh vật t·hảm h·ọa, dù cho hầu hết đều là như vậy. Đây là vấn đề về cấp độ và cảnh giới, không chỉ đơn giản cứ là Đại Chính thần thì có thể tạo ra. Lại nói, kể cả Đại Chính thần cũng cần xem xét quyền hạn của bản thân là ở đâu. Và cũng đừng có quên, là sản phẩm của Đại Chính thần không có nghĩa là có thể làm được như hắn ta, bỏ qua giới hạn Thần cấp.
Metrosios để ngoài tai. Cô căn bản là nghe không hiểu, dù nhớ được không sót một chữ nào lời của Thenia vì chị cô đã nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần rồi.
– Tóm lại thì hắn ta vẫn là sản phẩm của Đại Chính thần?
– Không. – Thenia thốt – Ý chị là, chưa thể kết luận được.
Metrosios xì một tiếng, vẻ bực tức. Chị cô làm cô tưởng bở.
– Tuy nhiên… – Thenia nói tiếp – nếu hắn ta thật sự có liên quan tới Đại Chính thần thì việc con Huyết hồn Bạch tuyết lang kia ở bên cạnh có thể dễ dàng giải thích được.
Metrosios gần như đã quên mất sự tồn tại của con sói tuyết mà chị cô vừa nhắc đến, dò hỏi:
– Thế, chúng ta có cần thay đổi phương thức xử lý cô ta không?
– Chuyện đó em không phải lo. – Thenia đáp ngay – Dù cho tình huống có là gì thì giờ cô ta cũng chưa thể được cho phép sự tự do.
Thấy cuộc nói chuyện lại bị lệch khỏi chủ đề chính, Thenia hừ nhẹ một tiếng, bảo:
– Về Turan, chị có việc giao cho em đây.
Nghe tới công việc, toàn bộ sự hào hứng và phấn khích của Metrosios trong chốc lát liền biến mất hết cả. Mặt cô sầm xuống, cả người buông thõng cho nằm dài trên mặt bàn, vẻ chán chường nói:
– Chị đâu có biết mấy ngày qua em cực khổ thế nào…
Thenia mới đầu là không vừa ý, định lên tiếng trách mắng sự vô trách nhiệm của em gái, song lại thấy bản thân không nên quá khắt khe khi mà chính mình quả thật đã đổ dồn lên trên vai em ấy quá nhiều sự vụ. Rồi chị ta bước đến bên cạnh Metrosios, đưa tay xoa nhẹ mái đầu màu xám bạc của cô, dịu dàng bảo:
– Nào. Là lỗi của chị. Cho chị xin lỗi.
Metrosios được đà lấn tới, mếu máo thốt:
– Hừ hừ. Chị chỉ biết bắt nạt em thôi. Vừa gặp nhau thì đã đuổi đánh em c·hết lên c·hết xuống rồi. Chị còn chẳng thèm hỏi thăm em một câu, chẳng có vẻ gì là lo lắng sự an nguy của em hết. Chị đâu có biết rằng sự tình tòa tháp Ma pháp Tối thượng đã biến động đến mức nào, đâu có biết đám Tử thần Sứ đồ manh động ra sao. Chị… Chị còn chẳng biết là em đã phải đối mặt với tên Deln khốn nạn đó… Hắn ta đã… Hắn ta… Òa!
Metrosios vốn tưởng chính mình đã kiểm soát cảm xúc rất tốt, lại không ngờ càng nói thì hai mắt lại càng trở nên ướt đẫm, đến cùng thì không nhịn nổi nữa khóc thành dòng, khóc thật lớn tiếng. Nỗi lòng của cô cứ thế được bày tỏ, bất chấp rằng chị cô có thèm nghe hay không. Chỉ khi có chị cô ở đây, cô mới có thể làm nũng được, nức nở mà không màng hình tượng.
Chuyện sau đấy, Metrosios không quan tâm. Giờ, cô cứ khóc cho thật đã đã.